Nói Rồi, Không Kết Hôn Đâu!

Chương 5




Muốn yêu một người cũng rất khó, đâu phải cứ đơn giản nói yêu là yêu?

Ngày hôm sau Dương Lập Hân đi làm muộn, điều này đã chấn động tất cả mọi người. Thân là thư kí của anh, Nhạc Xuân Phàm lập tức gọi vào di động của anh nhưng không ai nhấc máy, cô bất đắc dĩ đành phải đến tận biệt thự của anh. Đến nơi cô gặp người quản gia, ông ta bảo anh bị cảm, giờ đang sốt nặng đến mức phải gọi bác sĩ đến tiêm cho một mũi mới đỡ sốt. Tình trạng như vậy khó mà đến công ty làm việc.

Trước giờ ma đầu không bao giờ bị bệnh, Xuân Phàm cứ nghĩ anh là một cỗ máy làm việc hay một người sắt tương tự như vậy, cô chư bao giờ nghĩ đến việc anh cũng có lúc bị ốm. Chẳng lẽ vì bị cảm nên tối qua anh mới trưng ra bộ dạng khó chịu sao? Vậy mà lúc đó cô còn cãi nhau với anh, bây giờ cô cảm thấy thật hối hận.

Mồm cô có khi còn thiêng hơn quạ đen! Mới tự nhủ có phải anh ta mắc bệnh không mà hôm sau đã thành thật.

Cô thuật lại tình hình của tổng giám đốc cho trợ lí Sa Chấn, Sa Chấn lập tức lao đến nhà Dương Lập Hân để bàn công việc.

Tổng giám đốc không ở công ty cũng như nhà không có chủ, nhân viên được một ngày nghỉ bất ngờ. Liễu Nghi thấy thế lập tức online tán gẫu cùng Paul, nếu không phải Xuân Phàm ném mấy việc liên quan tới giấy tờ cho thì có khi cô cứ chat chit như thế đến khi tan làm.

Xuân Phàm không phải loại nhân viên giảo hoạt, giả vờ hỏi han ông chủ ốm đau thế nào mà cô sẽ làm đúng phận sự công việc của mình cho tới khi hết giờ làm việc. Vì vậy mà cô luôn cố gắng hoàn thành công việc, không tán phét cùng các đồng nghiệp để khỏi phải ở lại công ty làm ngoài giờ, thể hiện rằng mình rất chăm chỉ và sếp sẽ thấy mình làm việc nghiêm túc. Nếu sếp cho rằng như vậy mới là nghiêm túc trong công việc thì quả thật cấp trên mới là người có vấn đề.

Cũng may Dương Lập Hân không phải loại người dễ bị lừa phỉnh, ngược lại anh còn nghi ngờ năng lực của những người cần phải làm ngoài giờ mới hoàn thiện công việc được giao, hoặc người đó có tác phong lề mề. Tất nhiên, trừ những lúc công việc quá tải thì việc làm thêm giờ là ngoại lệ.

Xuân Phàm nghĩ, quả thật là là một người lãnh đạo tốt hiếm có, tuy rằng đôi lúc anh khá khắc nghiệt.

Đến buổi chiều, Dương Lập Hân vẫn chưa tới công ty.

Phạm Ti Ti gọi Xuân Phàm đi ăn trưa, cười trêu cô: “Làm sao mà tâm hồn treo ngược cành cây thế, cuối cùng cũng phát hiện ra tình cảm của cậu với ma đầu không chỉ đơn thuần là giữa nhân viên với sếp hả?” Ha, cuối cùng cũng có thể phá bĩnh được hồ nước lặng rồi ư? Cô mong chờ giây phút này mãi!

“Mình rất lo.” Xuân Phàm than nhẹ.

“Lo là phải, anh ta chẳng những trả tiền lương cho cậu mà còn giúp cậu sưởi ấm trên giường cơ mà.”

Cô trừng mắt nhìn bạn: “Mình lo là lo mồm mình như quạ đen, tối qua mới nói một câu anh ta bị bệnh, hôm nay anh ta ốm thật, hại mình có cảm giác tội lỗi.”

Xì! Phạm Ti Ti thong thả đáp: “Thôi xin, bệnh cảm cũng phải ủ bệnh mất mấy ngày, anh ta nhất định là làm việc với cường độ cao mà không nghỉ ngơi, thân thể không chống đỡ nổi thì phát bệnh kháng nghị. Cậu chưa thần thánh đến mức thế, OK?”

Xuân Phàm mềm lòng, thấp giọng hỏi lại: “Thật không? Vậy cậu cho mình thử nghiệm một chút nhé nhé? Mình bảo, cậu và Anata sớm muộn gì cũng sẽ…”

“Dừng! Ngậm mồm lại! Ngậm lại! Đừng có mở cái mồm quạ đen của cậu ra!” Phạm Ti Ti từ trước tới giờ vốn rất sợ bị nguyền.

“Mình chưa thần thánh đến mức thế, yên tâm.” Có người nào đó đá lại.

“Mình chẳng quan tâm cậu có phải thần hay không. Nếu nhắc đến mình và Anata thì chỉ được chúc phúc chứ không được nói gở. Cái tai cao quý của mình chỉ nghe những lời nịnh nọt vàng ngọc. Còn cái mồm độc địa của cậu cứ đi nguyền cho ma đầu bị bệnh lây nhiễm qua đường tình dục đi!”

“Thôi thua, không so độc mồm độc miệng với cậu được!” Nhạc Xuân Phàm bĩu môi nói.

Phạm Ti Ti cười duyên: “Đáng ghét quá nha! Hại mình phải làm lộ ra bộ mặt thật, mồm cậu đúng là mồm quạ.”

Xuân Phàm liên tục trợn mắt nhìn bạn. Cái bát mì cô đang ăn có mùi vị vô cùng bình dân, nhưng giá tiền lại không bình dân chút nào. Cô cố gắng ăn hết cho đỡ lãng phí, bữa này là do cô mời mà.

“Đúng rồi, hết giờ làm việc cậu có muốn đi thăm ma đầu không?” Phạm Ti Ti rảnh rỗi, nói bừa một câu.

“Sao phải đi?” Có thuốc thang đầy đủ, cần gì ai thăm.

“Tốt xấu gì cậu cũng phải quan tâm cấp trên một chút chứ! Buổi sáng cậu gọi mà anh ta không nghe, cậu có thử gọi lần nữa không? Mình cá là không. Thôi cậu giúp đỡ người ta đi, khi cần bám lấy thì bám, lúc cần dịu dàng thì nũng nịu một tí. Đảm bảo với cậu, chỉ cần là đàn ông thì sẽ say như điếu đổ trước mấy cử chỉ đơn giản như thế. Tin mình đi!”

Cô bỗng có chút đồng cảm với Dương Lập Hân. Một người đàn ông sinh ra đã lạnh lùng như anh mà gặp phải một tiểu thư không hiểu chuyện tình cảm, đã thế còn rất ngốc như Xuân Phàm, nếu họ không cùng nhau nhảy lên giường từ đầu thì có khi dây dưa với nhau mười năm cũng chưa thành đôi.

Xuân Phàm bị bạn chọc giận, liếc cô một cái: “Rốt cuộc mình phải nói bao nhiêu lần với cậu là giữa mình và anh ta không phải loại quan hệ đó? Chiêu đó của cậu đối với Anata thì có thể có tác dụng, nhưng với anh ta chắc gì đã hữu hiệu. Mình không muốn rước họa vào thân đâu! Nếu mình đến thăm hỏi bệnh tình, có khi anh ta sẽ nghĩ mình thừa cơ lấy lòng để lợi dụng anh ta.”

“Nói thế rồi mà còn không thấu hả đồ siêu ngốc này! Cái việc đi thăm bệnh đơn giản thế thôi mà cậu cũng có thể suy ra lắm thứ thật.”

Xuân Phàm hơi giật mình, không nói gì trước lời trách của bạn.

“Sao, nghĩ lại chưa?”

“Có lẽ cậu nói đúng, mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Mình chỉ lo người ta sẽ nghĩ mình là loại mặt dạn mày dày, muốn đào mỏ thôi.”

“Suy nghĩ vớ vẩn của nhà họ Ông cũng di truyền được sao?” Phạm Ti Ti nhè nhẹ thở dài, “Chẳng phải cậu chỉ cần đi ngay ngồi thẳng, không quan tâm tới lời người khác bàn tán sao? Người nhà họ Ông không tốt đẹp được như cậu, đừng cho phép họ trở thành vết thương mà cả đời cậu luôn giữ khư khư trong lòng, không bao giờ lành được. Mặc kệ bọn họ đi.”

“Cậu nói phải.” Xuân Phàm cười nhẹ nhàng, đáy mắt cô lại lộ ra vẻ vui tươi: “Cùng lắm thì mình vẫn bị đem ra soi mói thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến mình mấy. Dương Lập Hân cũng không khác mình lắm.”

“Hả?”

“Anh ta ghét bà mẹ kế, quan hệ giữa anh ta và Lâm Á Trúc chẳng tốt đẹp gì. Chính vì thế mà trong lòng anh ta có rào chắn tình cảm, ví dụ như anh ta ghét tình nhân hay kẻ thứ ba, hoặc đối với phụ nữ thì cũng chỉ có thể có quan hệ đồng nghiệp, làm ăn. Còn nữa, chính miệng ma đầu nói với mình là anh ta sẽ không yêu ai, bảo mình không cần phải yêu anh ta.”

Phạm Ti Ti nghe cô nói mà không nhịn được, thở dài.

“Rõ ràng rất ghét người đàn bà đó, vậy mà lại không học được một bài học cho chính mình, ngược lại còn qua lại với kiểu người như bà ta. Đúng là nực cười.”

“May là anh ta không phải mẫu người mà mình thích, nếu không nghe những lời nói đó của anh ta mình sẽ bị tổn thương.”

“Cậu là đồ vô dụng!” Phạm Ti Ti nghiêm túc giáo huấn cô: “Nếu mình là cậu, mình sẽ tức điên lên, không chấp nhận lời nói của anh ta mà quyến rũ anh ta, khiến cho anh ta thần hồn điên đảo!”

“Nhưng mình không yêu anh ta. Làm cho anh ta thần hồn điên đảo như cậu nói thì chỉ hao tổn tâm trí mình thôi.”

“Làm sao mà cậu xác định được có yêu anh ta hay không? Có khi cậu yêu ta rồi mà không biết cũng nên.” Cô nhắc nhở bạn.

“Cậu đừng giả vờ làm con cháu của Gia Cát Lượng nữa!”

Xuân Phàm thản nhiên đứng dậy, đi tới quầy thanh toán.

Muốn yêu một người cũng rất khó, đâu phải cứ đơn giản nói yêu là yêu? Dương Lập Hân quan tâm tới cô sống thế nào, săn sóc cho nhu cầu của cô sao? Cô vốn khao khát một mái ấm gia đình đầy đủ, cô cần một ngôi nhà hoàn chỉnh theo đúng nghĩa của nó, anh ta có thể cho cô không?

Đáp án là không.

Cho nên cô không yêu anh, bởi vì anh không xứng với tình yêu của cô.

***

Đứng trước cửa biệt thự nhà họ Dương, Xuân Phàm thầm nghĩ người tính không bằng trời tính.

Mới bị cảm có một ngày, cần gì phải thăm bệnh? Cô không có ý định tới nhà anh để thăm hỏi, đây là việc của người yêu với nhau, không phải bổn phận của một thư kí như cô.

Chuyện là trước khi tan tầm, Sa Chấn cầm một tập hồ sơ đưa cho cô, nhờ cô giao cho tổng giám đốc tận tay. Đêm anh ta phải thay mặt sếp tham dự một bữa tiệc từ thiện, không thể phân thân ra mà làm việc được nên đành nhờ cô chuyển hộ.

Đi tới cửa chính, cô đã hiểu thế nào là “Hào môn”. Bên trong có một vườn hoa được bài trí theo kiểu châu Âu, hoa viên mỹ lệ bao quanh căn nhà lớn khang trang. Nhìn cảnh này mà cô không khỏi liên tưởng đến nơi dành cho các vị hoàng tử, công chúa quyền quý.

Đáng tiếc bên trong không có hoàng tử đẹp trai, chỉ có một tên ma đầu.

Xuân Phàm bấm chuông, quản gia xác nhận cô rồi mới mở cổng. Khi đi qua vườn hoa cô ngửi thấy hương hoa thơm ngát. Cô thầm nghĩ, khó trách trên phim hay thấy cảnh các quý phu nhân béo múp míp suốt ngày chơi được nhị ngũ bát vạn[1], gặp phải nữ chính muốn làm chim sẻ hóa phượng hoàng thì tìm đủ cách để gây khó dễ, mồm lúc nào cũng nói lời tàn độc lạnh lùng. Ngược lại nếu là cô, cô cũng không khỏi nghi ngờ nữ chính vì hoa mắt trước vinh hoa phú quý của nam chính mới câu dẫn con nhà người ta.

[1] Nhị ngũ bát vạn: Là chược trong trò chơi mạt chược. Có quy định khi chơi bắt buộc là phải có một đôi chược thì mới được coi là huề ván.

Cổ nhân coi trọng việc môn đăng hộ đối, nói trắng ra là hi vọng đôi bên đều có thể thoải mái, không nên có khoảng cách lớn giữa hai gia đình.

Quản gia dẫn Xuân Phàm đi qua phòng khách tráng lệ rồi mới tới thư phòng, đây là nơi Dương Lập Hân dành thời gian nhiều nhất trong biệt thự này.

So với thói quen lâu mặc âu phục thẳng thớm, anh mặc quần áo ở nhà tương đối thoải mái, không uy nghiêm lạnh lùng như ở công ty, có điều ai đó vân trưng ra bộ mặt lạnh lẽo rét buốt. Nhưng vừa thấy sự xuất hiện của cô, đáy mắt anh liền lộ ra một nét vui vẻ khó nhận ra.

May là cô tự giác, không tự mình đa tình.

Xuân Phàm chào hỏi sơ qua: “Trong người tổng giám đốc đã khá hơn chút nào chưa? Mọi người đều rất lo cho anh! À, trợ lí Sa bảo tôi nhất định phải giao tận tay bộ hồ sơ này cho tổng giám đốc!”. Cô đưa giấy tờ cho anh.

Dương Lập Hân thuận tay cầm lấy, “Em có lo cho tôi không?”

“Hả?”

“Nếu không phải Sa Chấn bảo em tới, liệu em có đến thăm tôi không?”. Sắc mặt anh hơi khó chịu.

Cô thuần thục đáp: “Tổng giám đốc ở trong một khu nhà cao cấp được canh phòng nghiêm ngặt, tôi không dám làm loạn. Hơn nữa, tôi tin rằng ngày mai anh sẽ tới công ty.”

Anh nhìn cô với ánh mắt thú vị, “Tóm lại một cậu, em không nghĩ đến việc tới thăm tôi dù chỉ là một chút!”. Buổi sáng anh thấy cô gọi điện nhưng không nghe máy được vì bác sĩ đang tiêm cho anh. Anh cứ nghĩ cô sẽ tới đây luôn, kết quả đến cả một tin nhắn quan tâm cũng không có. Cô quả là người đàn bà máu lạnh!

Cô cười cười, “Tôi chỉ làm đúng phận sự của một thư kí thôi.”

“Vậy còn sự ân cần thăm hỏi cơ bản nhất của một tình nhân?”

“Tổng giám đốc lại đùa rồi. Địa vị của anh vốn cao cao tại thượng, chỉ cần hé tin một chút là có bao nhiêu người gọi điện thăm hỏi anh ngay! Nếu ngày mai anh không đến công ty, chắc chắn chuông cửa nhà anh sẽ bị ấn hỏng.”

Dương Lập Hân nghiến răng. Rất tốt, lời nói của cô thoạt nghe có vẻ nịnh nọt, nhưng ý chính vẫn là cô sẽ không có trong đám người ấn hỏng chuông nhà anh.

Anh biết cô vốn không yêu anh, lại càng không giở trò quyến rũ anh để hưởng sung sướng. Cô đơn giản chỉ là không chán ghét anh, đối với anh có đủ tin tưởng, tin rằng anh sẽ không bám dính lấy cô, cho nên cô mới đặt anh ở vị trí bạn giường cố định.

Anh sẽ không bao giờ nói với cô rằng lúc cô đáp ứng điều kiện của anh, suýt chút nữa anh đã bế bổng cô lên hoan hô! Anh thật sự không đủ khả năng để vung tiền mua tình một đêm, anh sợ bị bệnh.

Nhưng cô và anh đã có quan hệ đến mức đó rồi, cô vẫn không quan tâm tới anh.

“Em ngồi đi!”

“Không cần đâu, tôi đi ngay…”

“Ngồi!”

Dương Lập Hân đứng dậy, khí thế dọa người khiến Xuân Phàm không thể làm trái lệnh, cô đặt mông xuống ghế sofa bằng da thật ở đối diện anh, trong lòng thầm tự hỏi có gì mà anh ta lại lên cơn như thế?

Anh ngồi về chỗ cũ, vươn tay ấn một nút ở điện thoại đặt trên bàn trà, người quản gia lập tức bưng trà bánh tới tiếp khách. Cả bộ ấm chén trà được mạ vàng khắc hoa tinh xảo, thoạt nhìn đã biết vô cùng quý giá.

Người bình thường nếu mua nhập khẩu loại dụng cụ ấm trà này đau dám mang ra dùng? Cứ mua về là trưng trong ngăn tủ ở phòng khách như trưng bảo vật thôi. Xuân Phàm chán nản nghĩ, đây cũng là một loại phân biệt giai cấp!

Dương Lập Hân phân phó: “Nhạc tiểu thư hôm nay sẽ dùng bữa tối cùng tôi.”

“Vâng, thưa tiên sinh.” Quản gia khéo léo đáp.

Xuân Phàm vội vàng từ chối: “Không, tôi…”

“Ừ?” Ngữ khí Dương Lập Hân đầy uy hiếp, không cho phép cô phản đối với lời nói của mình trước mặt người làm trong nhà, anh sẽ không nhịn được mà điên lên nếu cô đè đầu cưỡi cổ anh mất.

Xuân Phàm chán nản im bặt. Nơi này là nhà của anh ta, anh ta là to nhất.

Người quản gia trước khi rời khỏi phòng còn hiếu kì liếc cô một cái. Trong nhà rất ít khi có một vị khách nữ, ông chủ còn chủ động mời khách lại càng hiếm.

Quả thực Xuân Phàm không hiểu nổi, cùng lắm chỉ là bị cảm thôi, sao lại thay đổi tính nết của một người đàn ông lớn như vậy được?

“Tổng giám đốc không xem giấy tờ sao? Nghe ngữ khí của trợ lí Sa, có vẻ như nó khá quan trọng.” Cô quyết định bình tĩnh lại, bắt đầu giải quyết việc chung.

“Không cần.”

“Không cần?”

“Không có công văn gì quan trọng, tôi chỉ bảo Sa Chấn muốn em tới đây thôi.”

Sa Chấn và Cao Thái là hai trong số ít người biết quan hệ giữa cô và anh.

“Hả?” Nhạc Xuân Phàm trợn tròn mắt. Anh ta bận tối tăm mặt mày mà vẫn thong thả trêu cô được.

“Em không quan tâm tới tôi, vì vậy tôi nhất định phải khiến em quan tâm.”

“Ý anh là sao?” Cô kinh ngạc nhướng mày.

“Em phải quan tâm tới tôi, nếu không tôi sẽ không buông tha em. Đơn giản là vậy.”

“Anh là trẻ con à? Đồ chơi xấu!”

“Ý em là vô lại?” Anh hơi nhíu mày. Chưa bao giờ anh bị người nào đánh giá như thế.

“Đúng, vô lại.” Xuân Phàm như chuẩn bị bốc hỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể bốc hỏa.

Anh gật gật đầu, đồng tình với cô: “Không sao cả, dù sao tôi cũng chỉ chơi xấu với mỗi em, ai quan tâm chứ?”

“Tôi! Tổng giám đốc yêu quý à, tôi quan tâm.”

“Đó, rất tốt. Tôi chỉ muốn em quan tâm thôi.”

Cô rất muốn đánh anh một phát.

Xuân Phàm nâng chén trà lên uống một ngụm, bình tĩnh, bình tĩnh, tên này chỉ là vẫn đang hơi sốt, tính tình quái gở một chút thôi.

“Tổng giám đốc…”

“Đây không phải công ty.”

“Tốt, nói rõ một chút. Dương Lập Hân, xin anh nói thẳng cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi có làm gì khiến anh khó chịu sao? Đừng có phắt một cái là thay đổi thái độ như vậy được không?” Xuân Phàm cố trưng ra biểu cảm đáng thương để anh cảm động.

Ánh mắt Dương Lập Hân bỗng trở nên khác lạ, “Đêm hôm qua em đi chơi với bạn bè vui lắm à?” Còn anh thì lại chán nản, không thể ngủ cả đêm, sáng sớm mới bị phát sốt như vậy. Thế mà ngay cả một câu hỏi thăm ân cần cô cũng không có, điều đó khiến anh tức đến nội thương, nhất quyết không thể tha cho cô.

Chẳng lẽ nào? Đôi mắt mờ mịt của Xuân Phàm dần tỉnh táo, “Bởi vì đêm qua tôi từ chối anh nên hôm nay anh mới phát cáu, chơi xấu một phen?”

“Tôi là hạng đàn ông thiếu phong độ đến thế sao?” Ai đó nhìn cô đầy uy hiếp.

Điều đó là chắc chắn.

Xuân Phàm nhất thời không hiểu được anh nhưng đôi mắt vẫn bướng bỉnh lườm lại anh.

Hai người cứ như thế, anh lườm tôi, tôi lườm anh, không ai chịu thua. Phải nói là vô thanh thắng hữu thanh[2] mới đúng!

[2] Vô thanh thắng hữu thanh: Nghĩa là nói nhiều đến mấy có lúc cũng vô dụng. Ngược lại, khi im lặng có thể sẽ khiến mọi chuyện được giải quyết dễ dàng hơn.

***

Ăn ăn ăn ăn ăn, tiết kiệm được một chút tiền ăn cũng không tệ. Xuân Phàm tự an ủi mình như vậy.

Cá hấp, thịt kho tàu hải sâm, sò điệp om dưa, gà hầm, món xào thập cẩm, còn có rất nhiều món rau dưa và canh, ăn đến mấy cũng không hết được.

“Tôi cứ nghĩ rằng mỗi ngày tổng giám đốc ăn bào ngư, tôm hùm cơ đấy.” Cô châm chọc.

“Tôi lại cho rằng một thư kí xinh đẹp như em ngày nào cũng ăn kiêng ăn khem, mỗi bữa chỉ ăn chút cơm cho có.” Không thèm chú ý tới cô đang trợn trừng mắt nhìn mình, anh nhìn thẳng cô hỏi, “Em thích ăn lắm sao?”

“Cái gì?” Ăn kiêng ăn khem?

“Lần sau tôi sẽ mời em bào ngư, tôm hùm.”

“Không cần, không cần đâu.” Xuân Phàm cười từ chối, ai dám nghĩ đến lần sau nữa chứ?

Việc cô từ chối không nằm ngoài suy đoán của anh. Cô luôn dứt khoát từ chối anh, sự lạnh lùng của cô so với anh chỉ có hơn, không có kém.

Cơm nước xong cũng nên xin phép ra về đúng không? Không được, cô còn phải ngồi nghỉ ngơi nửa tiếng với anh, sau đó ăn trái cây rồi bắt anh uông thuốc. Nếu anh không chịu uống thuốc thì ngày mai sẽ không thể đến được công ty, mọi người biết chuyện sẽ nghĩ đây là do cô gây nên!

Một mặt thì lạnh lùng nghiêm túc, một mặt lại giết người giấu tay, đó là tổng giám đốc mà mọi ngươi luôn nể trọng sao?

Nhìn bộ dạng nhấp nhổm đứng ngồi không yên của cô, Dương Lập Hân cảm thấy tâm tình khá lên không ít. Hóa ra anh cũng có thể làm rối loạn một người phụ nữ lạnh lùng như cô!

“Đêm qua em đi chơi cùng những ai?” Anh tùy tiện kiếm chuyện.

Gì chứ, ngoài ăn trái cây còn phải tán gẫu cùng anh ta sao?

“Anata có giới thiệu ba người bạn mới, trong đó có một đôi và một người tên là Romain. Anh ta là người đàn ông tử tế nhất mà tôi từng gặp, anh ta còn tự giới thiệu với tôi tên tiếng Trung là Phương Tinh Khải.”

“Anh ta có cảm tình với em?” Điều này gần như chắc chắn, nếu chỉ gặp gỡ thông thường thì chỉ mọi người hay dùng tên lóng hay tên tiếng Anh, còn nếu chủ động giới thiệu về bản thân thì chắc chắn có ý muốn kết thân.

“Romain cư xử với phái nữ rất gallant. Không phải đàn ông các anh đều muốn tìm được hồng nhan tri kỉ của đời mình sao? Romain chính là thanh sơn tri giao của phụ nữ.”

Khi nhắc tới thanh sơn tri giao, khuôn mặt Xuân Phàm dường như sáng lên, cô tỏ ra rất hứng thú.

Ánh mắt Dương Lập Hân lóe lên một tia lạnh lùng, anh nghiêm túc nói, “Tôi không cần hồng nhan tri kỉ, chuyện đấy chỉ được bịa ra để làm vỏ bọc cho việc đàn ông muốn đong đưa đàn bà mà thôi. Chỉ có loại người bắt cá hai tay nhưng không muốn bị lộ tẩy mới lừa dối người yêu rằng cô ta là hồng nhan tri kỉ của anh ta. Tôi thấy thanh sơn tri giao cũng thế cả.”

“Thật thế sao?” Xuân Phàm nhí nhảnh nhăn mũi làm mặt xấu, “Nói thật với anh nhé, kể cả chúng ta có ở bên nhau ba, năm năm đi nữa thì cũng không thể kết hôn đâu. Tôi không thích coi đàn ông là con mồi để hạ gục, nhưng vẫn có thể làm bạn bè bình thường mà.”

“Em cho rằng người đàn ông nào cũng làm giống em sao?”

Công bằng mà! Dương Lập Hân không thích cô mơ mộng về một thanh sơn tri giao, cô sẽ trả đũa.

“Tôi còn không chấp nhận hẹn hò với anh ta, việc gì anh phải quan tâm thái quá thế? Muốn chơi thân thì chơi thân, không dở trò không ăn được thì đạp đổ. Bạn bè là thế mà, đúng không?” Cô rất ghét những mối quan mệ phức tap, mới chỉ nghĩ tới thôi đã nản.

“Tôi không tin giữa nam nữ chỉ có tình bạn đơn thuần.” Anh kiên quyết bảo vệ lập trường.

Thật phiền phức!

“Anh không tin là việc của anh, còn tôi muốn kết bạn với ai là việc của tôi.” Xuân Phàm nhún vai, “Tôi không phải bạn gái của anh, xin anh đừng quản đông quản tây. Tôi muốn bổ sung thêm điều kiện này vào mối quan hệ của chúng ta.”