Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 1066: Vô tình gặp gỡ (tứ)




Editor: May

Chờ đến khi Trình Thanh Thông phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện đáy mắt của mình chứa đầy nước mắt.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hung hăng ép nước mắt xuống, vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, dư quang khóe mắt, lại từ trong đại sảnh “Kim Bích Huy Hoàng”, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Toàn thân Trình Thanh Thông cứng đờ, qua vài giây, mới chậm rãi xoay đầu qua, rơi hết ánh mắt ở trên thân ảnh kia.

Là anh, thật là anh!

Cô không nghĩ tới, sau thời gian dài như vậy, lần đầu tiên cô trở về Bắc Kinh, liền vô tình gặp gỡ anh!

Trình Thanh Thông không dám tin tưởng mắt mình, cô liều mạng nháy mắt rất nhiều lần, mới xác định chính mình không nhìn lầm, sau đó nước mắt vừa rồi thật vất vả mới áp chế xuống được, liền không có dấu hiệu nào mà rơi xuống.

Dĩ Nam, anh có biết, trong thời gian dài như vậy, em ở trong đêm khuya, ảo tưởng có thể gặp lại anh bao nhiêu lần không?

Quanh chung quanh Tần Dĩ Nam rất nhiều người quần áo giày da, mọi người đứng ở trong Kim Bích Huy Hoàng, bắt tay nói tạm biệt.

Trình Thanh Thông mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, con ngươi đen nhánh của cô, cũng không nhúc nhích nhìn Tần Dĩ Nam chăm chú.

Trong hai năm qua, cô không ít lần nhìn thấy hình ảnh của anh từ trên tin tức, cô cũng từ trên hình ảnh đó, nhìn ra được, anh thành thục ổn trọng hơn rất nhiều.

Nhưng lúc này ở trong hiện thực thật sự chạm mặt như vậy, cô mới phát hiện, anh và anh trước đây khác nhau rất lớn.

Tuy rằng anh vẫn là bộ dáng ôn nhuận nho nhã, nhưng lại nhiều hơn một phần cảm giác thâm trầm khiến cho người đoán không ra, điều này làm cho anh một thân chính trang, càng phát ra tràn ngập mị lực.

Người ở ngưỡng của Kim Bích Huy Hoàng dần dần tản đi, chỉ còn lại Tần Dĩ Nam và một cô gái trẻ tuổi, hai người vai sóng vai đi tới ven đường.

Anh cách cô càng ngày càng gần, gần đến mức lúc Trình Thanh Thông có thể nghe thấy giọng nói ôn hòa của anh với cô gái đó, cô mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng xoay người, vừa lau sạch sẽ nước mắt trên mặt mình, vừa nghĩ cũng không nghĩ liền bước nhanh chạy đến ven đường.

Cô chạy trốn quá gấp, không lưu ý đến phía sau mình có một cột đá cao nửa mét, không cẩn thận một chút liền vấp ở phía trên, chật vật ngã rầm trên mặt đất.

Đau đớn sắc bén khiến cho Trình Thanh Thông hít vào một hơi, cô sợ bị Tần Dĩ Nam ở nơi không xa phía sau phát hiện được mình, vùng vẫy vừa định đứng lên từ trên mặt đất, bỗng nhiên bên cạnh liền truyền tới một giọng nói ôn trầm quen thuộc: “Tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”

Trình Thanh Thông cúi đầu, nhất thời động cũng không dám nhúc nhích một chút.

Tóc cô che lấp mặt cô, Tần Dĩ Nam không thấy rõ ràng dung mạo của cô, anh ngồi xổm người xuống, bắt lấy cánh tay cô, dìu đỡ cô đứng lên, anh vừa định quan tâm hỏi cô một câu “Có thể đi không?”, liền ngửi được mùi hương thoang thoảng in sâu đậm trong trí nhớ của anh từ trên người cô, toàn thân anh chợt run rẩy một chút, lúc này mới tập trung tinh thần quan sát cô, chẳng qua chỉ vài giây, anh liền đột nhiên giống như rõ ràng cái gì, kéo thân thể cô đang luôn trốn tránh anh đến trước mặt anh.

Cho dù cô cúi đầu, anh chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt nhỏ của cô, anh vẫn vừa nhìn liền nhận ra cô: “Thanh Thông?”

Thanh Thông?

Hai chữ này, là tên cô, nhưng lúc chui vào trong tai cô, suýt nữa đã kích thích nước mắt cô tuôn ra lần nữa.

Cô đã sắp không nhớ không rõ bao lâu rồi, bao lâu rồi không có người gọi cô là Thanh Thông... Nếu không phải lúc này anh gọi tên cô, đến chính cô cũng đã cho rằng chính mình tên là Hiểu Ngâm, không phải tên Thanh Thông rồi.