Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 503: Khắc chế không được lời tỏ tình (13)




Editor: May

Cứ như vậy để cho, tất cả những oán hận từng sâu tận xương tủy kia, đều biến thành chuyện cũ phong khinh vân đạm.

Những ngăn cách kéo dài giữa hai người, cứ như vậy liền biến mất không còn tăm hơi.

Tán gẫu đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân cảm thấy mình giống như là dỡ đi một tảng đá lớn, lộ ra một cỗ nhẹ nhõm từ tận sâu trong lòng.

Thật ra Tô Chi Niệm và cô cũng không nói gì vui vẻ, nhưng cô lại rất vui vẻ, thậm chí còn dùng hai tay chống cằm, cười tít mắt nhìn Tô Chi Niệm cảm thán một câu: "Thời gian trôi qua rất nhanh đó, trong nháy mắt, chúng ta đã tốt nghiệp trung học nhiều năm như vậy."

Nói đến đây, Tống Thanh Xuân nhăn khuôn mặt nhỏ, làm ra vẻ buồn bực than thở một tiếng, nói: "Aizz, đã già rồi ..."

"Già chỗ nào?" Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân, giọng nói giống như rượu cất giấu lâu năm, trầm thấp thuần hậu: "Vẫn là giống như trước đây, trẻ tuổi, xinh đẹp."

Tô Chi Niệm đây là đang khen ngợi cô sao?

Đáy lòng Tống Thanh Xuân nổi lên từng luồng vui sướng, ánh sáng nơi đáy mắt đều sáng lên theo rất nhiều: "Còn có chỗ nào không già chứ? Em đã bị Tống Mạnh Hoa ép xem mắt rồi!"

Xem mắt? Tô Chi Niệm nhíu mi tâm lại một chút: "Chuyện lúc nào, sao anh không biết?"

"Chính là chuyện hai tháng trước đó, sáu mươi ngày, đã gặp hơn trăm người đàn ông..." Tống Thanh Xuân nghĩ đến ác mộng xem mắt kia, nhịn không được rùng mình một cái, sau đó cô liền đột nhiên ý thức được cái gì, có chút kỳ quái lầm bầm lầu bầu một câu: "Chẳng qua cũng không biết tại sao, gần đây ngược lại không ép buộc em nữa."

Hơn trăm người đàn ông?

Tô Chi Niệm vốn đang tán gẫu với Tống Thanh Xuân hết sức vui vẻ, trở nên hơi buồn bực.

Hai tháng đó đúng lúc anh hôn mê, không ở cạnh cô, không biết cô có nhìn trúng người đàn ông đã xem mắt nào không?

Dưới đáy lòng Tô Chi Niệm xoay chuyển tâm tư, lại ung dung thản nhiên mở miệng hỏi: "Hơn trăm người đàn ông, chẳng lẽ lại không có một người thích hợp à?"

Sao đang yên lành cô lại nhắc tới chuyện xem mắt của mình? Anh có thể hiểu lầm chính mình muốn kết hôn với người đàn ông khác không?

Tống Thanh Xuân lắc đầu như trống bỏi: "Không có, tuy rằng số lượng thoạt nhìn có chút nhiều, nhưng có 95% đều không nói một câu... Xem như còn sót lại 5%, nói được vài lời, nhưng cũng không phải loại em thích."

Tống Thanh Xuân vừa nói, vừa len lén quan sát Tô Chi Niệm một chút, sau đó vì để tránh cho anh hiểu lầm, còn nói một vụ bê bối nhất của mình: "Còn có một người, anh không biết đâu, em kẹt xe, muộn bốn mươi phút, lúc em đến nơi, người đàn ông muốn xem mắt đã đi rồi, hại em bị Tống Mạnh Hoa giáo huấn một trận..."

Tô Chi Niệm chẳng những không có đồng tình, ngược lại bởi vì người đàn ông xem mắt rời khỏi mà cười khẽ hai tiếng.

Anh nghĩ tới câu nói vừa rồi "Đều không phải loại em thích" của cô, đáy lòng nhịn không được nổi lên gợn sóng.

Cho dù anh biết, anh và cô không có cách nào ở cùng một chỗ, nhưng anh vẫn rất hiếu kỳ, cô thích loại đàn ông nào.

Tô Chi Niệm bày ra một bộ dáng nói chuyện phiếm, bưng cà phê lên, không nhanh không chậm thổi một hơi khí nóng: "Em thích loại hình như thế nào? Nhiều người đàn ông như thế, lại không có một người đạt tiêu chuẩn."

Ở trong ấn tượng của Tống Thanh Xuân, cô chỉ thấy Tô Chi Niệm cười qua một lần, lúc này anh lại cười ra tiếng ở trước mặt cô, mặt mày tuyệt đẹp giống như hoa từ từ nở rộ, xinh đẹp khiến cho cô mất trí.

Cô đắm chìm ở trong xinh đẹp của anh, hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ, lúc nghe được lời nói của anh, nghĩ cũng không nghĩ liền buột miệng nói ra một câu: "Loại hình giống như anh vậy."