Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 570: Tô kiêu ngạo tràn ngập khí phách (10)




Editor: May

Anh giống như không nghĩ tới sẽ có một ngày nhìn thấy bộ dạng chật vật khó chịu nổi như vậy của cô, cho nên biểu tình rõ ràng sững sốt một chút, sau đó mi tâm liền nhẹ chau lại.

Cô rất quen thuộc phản ứng như thế của anh.

Lúc đại học, cô chạy bộ té ngã trên đất, anh nhìn thấy, chính là nhăn mày một chút như vậy, sau đó liền nhanh chóng chạy về phía cô, sau đó ôm cô lên, đi phòng y tế.

Lúc trước cô vì để cho Tống Thanh Xuân khổ sở, cố ý giả vờ bộ dáng trật chân, anh vừa nghe được tiếng hô nhỏ của cô, phản ứng đầu tiên chính là nhăn mày một chút như vậy, mặc kệ bên cạnh có chuyện quan trọng cần xử lý, sẽ luôn lập tức để xuống, đuổi tới bên cạnh cô.

Cho nên, lúc Đường Noãn nhìn thấy phản ứng này của Tần Dĩ Nam, có trong nháy mắt cho rằng, anh sẽ giống như trước đây, bước nhanh đi đến trước mặt cô, khuôn mặt thương tiếc đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, ngữ khí phẫn nộ hỏi cô là ai làm?

Nhưng cuối cùng chỉ là một mình Đường Noãn cho là vậy, Tần Dĩ Nam im lặng không nói nhìn cô ta mấy phút, cửa phòng bao phía sau anh được người kéo ra, khi nhìn thấy anh, liền kinh ngạc hỏi anh “Tổng giám đốc Tần, không phải anh đi nhà vệ sinh sao?”, anh cúi khép mí mắt, dời tầm mắt trên người cô đi nơi khác, khuôn mặt ôn hòa cười khách sáo với người phía sau: “Vừa nhận một cú điện thoại, đi ngay đây.”

Sau đó liền sóng vai rời đi với người kia.

Lúc Hoàng tổng răn dạy cô, đáy lòng cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười, chẳng hề cảm giác quá khổ sở và ủy khuất, nhưng khi cô nhìn thấy Tần Dĩ Nam như việc không liên quan đến mình xoay người rời đi, cô đột nhiên cảm giác mình giống như là bị toàn thế giới vứt bỏ, ủy khuất đến mức hốc mắt bỗng chốc liền đỏ lên.

Chưa bao lâu, mà người đàn ông đối với cô rất tốt đó, lại có thể vào lúc nhìn thấy bộ dạng cô ta khổ sở không chịu nổi như vậy, mặt mày bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc nhấp nhô nào?

Đường Noãn sững sờ một hồi lâu, mới cố nén nước mắt, chống đỡ vách tường, động tác rất thong thả đi vào nhà vệ sinh.

Tần Dĩ Nam đã ra khỏi toilet nam, đưa lưng về phía cửa đứng ở trước bồn rửa tay vừa vặn vòi nước, vừa đang nghe điện thoại, điện thoại là mẹ anh gọi tới : “Mẹ... Con không uống bao nhiêu rượu, mẹ yên tâm... Mẹ không cần chờ con, đi ngủ sớm một chút đi, con chờ lát nữa phải đi bệnh viện thăm Tống Tống và bác Tống...”

Lúc Đường Noãn nghe đến hai chữ “Tống Tống” này, dốc sức đóng cửa phòng rửa tay của nữ lại, phát ra một tiếng “rầm” rất lớn, khiến cho phụ nữ trong toilet đều ném tầm mắt quái dị về phía cô ta

Đường Noãn làm như không thấy, ôm bờ vai, đột nhiên liền ngồi xổm ở trên mặt đất, vùi mặt ở trên đầu gối, rơi nước mắt xuống.

Trong cuộc đời này, Tô Chi Niệm mà cô ta yêu nhất, vì Tống Thanh Xuân, lại động thủ với cô ta lần nữa

Trước khi anh đi, còn hung tợn ném lại một câu cho cô ta, nếu như đêm nay Tống Thanh Xuân thật sự xảy ra chuyện không may, anh liền cam đoan cô không nhìn thấy được mặt trời ngày mai.

Mà cho tới nay, Tần Dĩ Nam coi cô như bảo bối che chở yêu thương, bởi vì Tống Thanh Xuân, trở nên hờ hững lạnh nhạt với cô như vậy...

Tiếng khóc của Đường Noãn khẽ ngừng một chút, sao Tô Chi Niệm có thể biết đêm nay cô muốn hạ thủ với Tống Thanh Xuân? Hành động của cô, chỉ có cô và nam minh tinh đó biết... Chẳng lẽ là Tống Thanh Xuân cầu cứu với anh?

Đường Noãn chỉ là nghi hoặc một lát, nước mắt lại tuôn ra.

Càng khóc, cô ta càng đau lòng, càng đau lòng, trong đầu cô ta càng hiện ra Tần Dĩ Nam từng đối tốt với cô ta, liền giống như là ác tính tuần hoàn, cô ta khóc đến không thể nào ngừng được, thẳng đến khi trên đầu cô, có một giọng nữ truyền tới: “Đường tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”