Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 582: Khí phách và ôn nhu (2)




Editor: May

“Được rồi, cho mày một cơ hội lựa chọn, mày là muốn làm bị cáo, hay là muốn làm nguyên cáo?”

“Đoán chừng nếu mày làm một bị cáo ra tòa, sẽ có không ít cô gái nhảy ra tới kiện mày đi?”

“Dù sao mày có thể làm bị cáo rất nhiều lần, không bằng hiện tại tao lựa chọn giúp mày, cho mày một cơ hội làm nguyên cáo, như vậy nguyên cáo và bị cáo đều làm, rất đã ghiền, có đúng không?”

Tô Chi Niệm nói xong, đôi mắt liền nhìn trên dưới hắn một lần, sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Vết thương trên người mày, sợ là không đợi mở quan tòa, đoán chừng cũng đã rất rõ ràng, hiện tại tao cho mày vết thương quan trọng, để cho mày có thể chống đỡ được với quan tòa!”

Một khắc tiếng nói vừa rơi xuống kia, Tô Chi Niệm bỗng nhiên giơ chân lên giậm về phía đũng quần Dương Minh Tinh.

Đau đớn này, không khác vạn tiễn xuyên tâm, rút gân lột da, tiếng kêu của Dương Minh Tinh giống như tiếng giết heo, vô cùng thê thảm.

Toàn bộ bảo vệ ở đây đều là nam, bao gồm cả trợ lý của Dương Minh Tinh, đều biết chỗ đũng quần bị nhẹ nhàng đụng một cái liền đau đớn khó mà chịu đựng, càng huống chi hiện tại bị người giẫm lên như vậy... Tất cả mọi người đều mơ hồ cảm giác được trứng mình đau đớn một trận... Một giây sau tất cả mọi người lại nhìn thấy chân của Tô Chi Niệm dùng hết sức nghiền vài cái chỗ đũng quần Dương Minh Tinh... Dương Minh Tinh đau nằm ở trên mặt đất đã bắt đầu co giật, trong miệng cũng không hô ra được chút âm thanh nào nữa... Tất cả người vây xem nhìn thấy một màn này, bất giác kẹp chặt hai chân, yên lặng chuyển đầu đi, tránh né hình ảnh như vậy.

Tô Chi Niệm ngừng động tác, lấy ví tiền từ trong túi ra, rút một tấm danh thiếp, hơi hơi khom người, giơ danh thiếp, lắc lắc với hắn ta: “Đây là danh thiếp của tao, tên họ, phương thức liên lạc, địa chỉ công ty, phía trên đều ghi chép rành mạch rõ ràng, tao ngồi chờ thư luật sư của mày!”

Tô Chi Niệm hung hăng ném danh thiếp lên mặt Dương Minh Tinh, liền tách rời chân khỏi người hắn, không hề dừng lại một chút nào xoay người, đi về phía Tống Thanh Xuân.

Lúc anh đi về phía Tống Thanh Xuân, trên người vẫn là tràn ngập tức giận, nhưng khi anh ngồi xổm ở trước mặt Tống Thanh Xuân, tất cả mọi người đều rõ ràng xuyên thấu trên người anh không tỏa ra tức giận nồng đậm, chỉ nhìn thấy thương tiếc và tràn đầy nhu tình thật sâu.

Anh sợ cử động của mình dọa đến cô, không dám vươn tay ra chạm vào cô, mà là trước nhẹ nhàng mở miệng gọi tên cô một tiếng: “Thanh Xuân?”

Thân thể cô gái run nhẹ lên, tiếng khóc dần dần chuyển nhỏ.

“... Là anh.” Tô Chi Niệm lại ôn nhu mở miệng nói.

Tiếng khóc của Tống Thanh Xuân chậm rãi ngừng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu từ trên đầu gối lên.

Tô Chi Niệm giơ tay lên, thử duỗi về phía đầu cô, thấy cô không có phản ứng kịch liệt như khi anh chạm vào lúc đầu, lúc này mới chậm rãi đặt tay ở trên tóc cô, nhẹ nhàng sờ hai cái, sau đó nhỏ giọng nói: “Hiện tại anh mang em rời khỏi nơi này, được không?”

Tống Thanh Xuân không lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm anh một lát, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Phản ứng nho nhỏ của cô, khiến cho trong phút chốc mặt mày Tô Chi Niệm trở nên vô cùng dịu dàng, ngay cả tâm cũng giống như hòa tan theo, anh dùng động tác ôn nhu kéo càng chặt áo khoác âu phục phủ trên người cô một chút, sau đó liền kéo cô đứng dậy, xoay ngang ôm cô vào trong lòng, đi tới cửa phòng bao.

Đội trưởng bảo vệ nhìn thấy một màn này, lập tức phất phất tay, để cho bảo vệ ngăn ở cửa tạo ra một con đường.

Vào lúc Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân đi qua bên cạnh mình, giám đốc đại sảnh vội vàng dựa theo phân phó của Trình Thanh Thông, ân cần mở miệng nói: “Tô tiên sinh, Mẫu Đan đình đã chuẩn bị xong, ngài có thể mang Tống tiểu thư đi nơi đó nghỉ ngơi trước.”