Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 590: Khí phách và ôn nhu (10)




Editor: May

Tô Chi Niệm ngồi ở bên giường, cổ hơi thở thanh nhã trên người anh không ngừng bay vào trong hơi thở của Tống Thanh Xuân, khiến cho sợi dây kéo căng trong đáy lòng cô rất lâu bỗng nhiên đứt đoạn, chưa đầy một lát, cả người liền dần dần rơi vào trong giấc mộng.

Trong thời gian ngắn bồi Tống Thanh Xuân tiến vào giấc mộng này, điện thoại di động đã chỉnh thành chế độ yên lặng của Tô Chi Niệm đi vào hơn mười cú điện thoại, đều là Trình Thanh Thông gọi tới ... Anh biết, là những cổ đông chờ ngoài cửa phòng đang thúc giục Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông chỉ đành kiên trì đến cùng tới thúc giục anh.

Anh dựa vào thính lực vượt qua người thường của mình, nghe được rành mạch rõ ràng tiếng nói chuyện của những bên ngoài cửa kia.

“Trình tiểu thư, phiền toái cô lại thúc giục Tô tổng một chút, giờ cũng đã gần một giờ rạng sáng, chúng ta đã chờ ở bên ngoài sắp hai tiếng rồi.”

“Đúng vậy, Trình tiểu thư... Lại gọi điện thoại một lần đi...”

Trình Thanh Thông: “Các vị, thật sự rất xin lỗi, tôi đã gọi rất nhiều cú điện thoại, Tô tổng ngài ấy đều không tiếp.”

“Trình tiểu thư, nếu như Tô tổng ngốc ở bên trong một đêm, chẳng lẽ chúng tôi cũng phải đứng theo ở cửa một đêm?”

...

Tô Chi Niệm nghe đến đó, cúi tầm mắt một chút, lấy điện thoại di động ra, nhấn nhẹ vài cái phía trên, qua khoảng một phút, ngoài cửa lại có tiếng nói rõ ràng chui vào trong tai anh.

Trình Thanh Thông: “Tô tổng gửi tin nhắn cho tôi.”

“Là gì?”

“Có phải chúng tôi có thể đi về trước không?”

Trình Thanh Thông đối mặt với câu hỏi thúc giục của mọi người, giống như khó có thể mở miệng, chần chờ một lát, mới một năm một mười đáp: “Tô tổng nói, hiện tại ngài ấy đang dỗ Tống tiểu thư vào mộng, để cho mọi người tiếp tục chờ.”

“Có lầm hay không? Chỉ vì dỗ một người phụ nữ đi ngủ, muốn để đoàn người chúng tôi đều đứng khô cằn ở chỗ này theo sao?”

“Đây cũng không khỏi có chút quá khoa trương đi?”

“Rốt cuộc là chuyện khẩn cấp gì, nhất định phải mở cuộc họp cổ đông vào đêm nay, ngày mai không được sao?”

...

Những tiếng kháng nghị kia, rơi ở trong tai Tô Chi Niệm, hoàn toàn không có một chút kích thích cuộn sóng, anh vẫn là khuôn mặt không chút hoang mang canh giữ ở bên cạnh Tống Thanh Xuân, dỗ cô vào mộng.

Rốt cuộc cô gái vẫn bị dọa sợ, tuy rằng đi vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng luôn ngủ rất không ổn định.

Mỗi lần khi Tô Chi Niệm phát hiện đáy lòng cô hiện ra bất an, đều sẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ cô hai cái.

Không biết rốt cuộc lặp lại hành động như vậy bao nhiêu lần, Tống Thanh Xuân mới ngủ được ổn định, cô giống như là mơ được mộng đẹp, khóe môi đều nhẹ nhàng giương lên.

Lúc này Tô Chi Niệm mới giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, đã hai giờ rưỡi rạng sáng, anh sửa sang lại quần áo nhiều nếp nhăn một chút, đứng dậy, nhẹ chân nhẹ tay đi ra phòng ngủ, sau đó tận lực thả động tác đến nhẹ nhất, đóng cửa, lúc này mới đi đến cửa căn hộ, mở cửa, để cho đoàn người chờ ở bên ngoài mấy tiếng đồng hồ đi vào.

Lúc đầu Tống Thanh Xuân là thật ngủ đến rất không ổn định, ở trong mộng vẫn luôn mơ thấy cảnh tượng mình bị người đàn ông đó đè ở dưới thân.

Nhưng mỗi lần đáy lòng cô hiện ra kinh hoảng, sẽ luôn có người dựa vào ở bên tai của cô, vừa nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, vừa ngữ điệu trầm thấp ôn nhu: “Anh ở đây, đừng sợ, ngoan, đừng nghĩ lung tung, ngủ đi...”

Sau đó cô liền ở trong tiếng dỗ như thế, tâm tình trở nên bình tĩnh một lần nữa, chìm vào trong trong giấc ngủ say.

Trong giấc mộng, cô luôn có thể cảm giác được có một bàn tay tay đặt ở trên lưng mình, rất lớn, rất ấm áp, khiến cho cô rất thân thiết, thậm chí nhịn không được liền mỉm cười.