Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 659: Thiếp mời của anh, là thiệp cưới của em (9)




Editor: May

Người đó vào lúc trước cô uống say ở Kim Bích Huy Hoàng, khi cô bất tỉnh nhân sự, đã giúp cô thuê phòng, chăm sóc cô...

Cho dù Trình Thanh Thông đứng ở sau lưng Tô Chi Niệm, cô nhìn không thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô lại có thể nhìn ra cô độc nồng đậm không tản từ trên người anh, khiến cho tâm của cô đều cường ngạnh co rút đau lên theo.

Cô thật sự rất muốn, vẫn rất muốn chạy lên phía trước, cho anh một cái ôm an ủi, nhưng cô không thể.

Cô chỉ có thể yên tĩnh nhìn anh đau đớn, đau đớn theo anh thôi.

Lúc Tô Chi Niệm cất bước rời đi, Trình Thanh Thông cũng cất bước đuổi theo luôn.

Tô Chi Niệm giống như sợ chính mình không đi nữa, sẽ xông vào ngăn trở Tống Thanh Xuân mua nhẫn, bước chân đi đến rất nhanh, đến cuối cùng Trình Thanh Thông chỉ có thể chạy chậm một đường theo.

Bước chân của Tô Chi Niệm có chút lộn xộn, lúc đi ra khỏi Tân Quang Thiên Địa, không nhìn đường, một lần không cẩn thận liền chật vật không chịu nổi đụng vào trên thùng rác.

Nhưng anh liền giống như là không cảm giác được đau đớn, đưa tay ra chận một chiếc taxi, kích động mở cửa xe, liền ngồi xuống.

Tô Chi Niệm như vậy, là Tô Chi Niệm mà cả đời này của Trình Thanh Thông cũng chưa từng gặp qua.

Anh luôn lãnh đạm trấn định, lúc này liền giống như là đứa bé đánh mất toàn bộ thế giới, luống cuống, kinh hoảng.

Trình Thanh Thông là thật không yên tâm, cho nên theo sát phía sau chận một chiếc taxi, theo sau xe của Tô Chi Niệm.

Tô Chi Niệm trở về Vĩnh Huy Hoa Uyển, lúc Trình Thanh Thông cách biệt thự của anh chỉ còn 100 mét, liền xuống xe, cô nhìn thấy anh tính tiền, bước chân xoay người đi vào trong viện, khập khiễng cà nhắc.

Cô biết, khẳng định là lúc vừa rồi anh không cẩn thận đụng vào thùng rác, đụng thương chân.

Nhưng thân phận của cô, chú định cô dù là nhìn thấy anh đau, cũng không có cách nào quang minh chính đại đi lên trước quan tâm đau đớn của anh.

Cho nên cô chỉ có thể lặng lẽ đi đến cửa nhà anh, cách hàng rào, len lén nhìn anh vào nhà.

Trình Thanh Thông không sốt ruột rời đi, đứng an tĩnh ở ven đường, nhìn chằm chằm biệt thự yên tĩnh.

Cô cũng biết, cô đứng ở chỗ này cũng được, rời khỏi về nhà cũng được, anh đều sẽ không biết, nhưng cô lại muốn đứng ngây ngốc ở chỗ này bồi anh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từ màn đêm buông xuống đến bóng đêm nặng trĩu, từ đầu đến cuối trong biệt thự đều là một mảnh đen nhánh, không có chút ánh sáng nào.

Nếu không phải Trình Thanh Thông tận mắt nhìn thấy Tô Chi Niệm vào biệt thự, cô đã cho rằng, trong biệt thự hoàn toàn không có người.

Tuy rằng Trình Thanh Thông không biết lúc này Tô Chi Niệm, đang làm những gì ở trong một mảnh tối tăm, nhưng cô nghĩ, lúc này anh, tuyệt đối rất khổ sở, rất khổ sở. -

Thật ra sau khi Tô Chi Niệm trở lại biệt thự, cũng không làm gì hết.

Anh cũng không cởi quần áo, liền trực tiếp nằm lên giường.

Anh nhắm mắt lại, dưới đáy lòng nói với chính mình một lần lại một lần, ngủ liền sẽ không khổ sở như thế nữa, ngủ đi, ngủ đi... Nhưng mà, có vài đau đớn, chú định càng muốn tách rời, liền càng rõ ràng, anh rõ ràng đã không có nhắm mắt ngủ một giấc qua hai tiếng hơn mười ngày rồi, anh đã mệt mỏi đến vượt qua sức chịu đựng của thân thể, nhưng anh giống như mười ngày kia, làm sao cũng không tiến vào giấc ngủ.

Cuối cùng, anh chỉ có thể trợn tròn mắt, mượn ánh đèn yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ, nhìn chằm chằm trần nhà, đếm thời gian đến bình minh.

Đau đớn nhất của thế gian là cái gì?

Đau đớn nhất chính là, anh tuyệt tình bức em buông tay, đã được như nguyện nhìn thấy em xoay người tránh đi, mà anh lại còn chấp mê không hối hận ngừng ở chỗ cũ, thậm chí còn muốn dùng tất cả thời gian trong quãng đời còn lại, diễn vai khách qua đường đi qua sinh mạng của cô.