Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 781: Anh không cưới, em không gả (1)




Editor: May

Tống Thanh Xuân hoàn toàn mặc kệ lời hỏi thăm của phục vụ, đi đến trước phòng 1008, không nói hai lời liền giơ tay lên, đẩy cửa khép kín ra.

Cô gần như là dùng khí lực toàn thân, cửa bị cô đẩy đụng vào vách tường phía sau, phát ra tiếng vang “rầm”, quấy nhiễu không khí đang dâng cao trong phòng bao.

Tiếng nói chuyện trên bàn ăn, tiếng mời rượu, tiếng cười, trong phút chốc, đồng loạt dừng lại.

An tĩnh khoảng một giây đồng hồ, người đàn ông đưa lưng về phía cửa, tính khí nóng nảy mắng “Ai có bệnh như vậy”, liền quay đầu lại.

Theo lời nói của anh, những người khác trên bàn ăn cũng đều hướng tầm mắt về phía cửa phòng bao.

Chỉ riêng Tô Chi Niệm ngồi ở chủ vị, sắc mặt lãnh đạm nhìn tranh mỹ nữ cổ điển trên vách tường, yên tĩnh không động.

Phục vụ đi theo bên cạnh Tống Thanh Xuân, bởi vì không có ngăn cô lại, vội vàng mở miệng nói xin lỗi với đám người không vui trên bàn ăn: “Xin lỗi, thật rất xin lỗi, là lỗi của tôi...”

Phục vụ vừa nói, vừa kéo kéo ống tay áo Tống Thanh Xuân, nghĩ kéo cô ra ngoài, thuận tiện đóng cửa.

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm sườn mặt Tô Chi Niệm hai giây, hất tay phục vụ kéo ống tay áo của mình đi, mặc kệ người trong phòng bao ném tới đủ kiểu ánh mắt, chân trần, đi về phía Tô Chi Niệm.

“Tiểu thư, cô là ai, sao có thể không rên một tiếng quấy rối bữa tiệc người khác như vậy?” Người đàn ông vừa mới mắng có bệnh đó, lại mở miệng.

Tống Thanh Xuân hoàn toàn không để ý đến anh, tầm mắt không chút nhúc nhích nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, đi tới trong phòng bao.

“Phục vụ, dẫn cô ta ra ngoài, không được liền gọi bảo vệ...” Một người khác thấy bộ dáng Tống Thanh Xuân quần áo không chỉnh tề như vậy, sợ cô là xông tới quấy rối, cũng mở miệng theo.

Tô Chi Niệm ngồi ở trước bàn cơm, luôn đặt mình bên ngoài sự việc, giống như nhận biết được khác thường trong phòng bao, chậm rãi xoay đầu một chút, lúc thấy Tống Thanh Xuân đi về phía mình, thân thể bất giác cứng đờ, mới qua hai giây, anh liền đứng lên.

Trên bàn ăn, còn có người muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy cử động của Tô Chi Niệm, ngậm miệng, có chút buồn bực gọi một câu: “Tô tổng?”

Tô Chi Niệm không có chút phản ứng nào, khi tiếp xúc đến Tống Thanh Xuân chỉ mặc một kiện áo len mỏng manh, mi tâm nhẹ nhăn một chút, sau đó liền nhanh chóng kéo ghế dựa phía sau ra, vòng qua bàn ăn, đi về phía cô.

Bước chân anh rất nhanh, ba bước hai bước, liền đứng ở trước mặt cô: “Trời lạnh như thế này, sao không có mặc áo khoác liền ra ngoài?”

Trong chốc lát người trên bàn ăn liền sững sờ, hóa ra cô gái quần áo không chỉnh tề, một thân chật vật này, là tới tìm Tô tổng?

Ánh mắt Tống Thanh Xuân thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, không lên tiếng.

Tô Chi Niệm nhìn thấy đáy mắt cô ửng đỏ, mi tâm nhăn càng chặt một chút: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc?”

Một câu nói của anh, khiến cho hốc mắt Tống Thanh Xuân bỗng chốc lại phiếm hồng, cô kéo căng khóe môi, vẫn không nói gì.

Ánh mắt Tô Chi Niệm hỗn loạn một chút, sau đó mới hậu tri hậu giác chú ý đến đôi chân cô để trần, ngón chân của chân trái còn có chút màu đỏ tươi, ngữ khí của Tô Chi Niệm, nhất thời trở nên vừa đau lòng vừa tức giận: “Sao đến giày cũng không có mang liền ra ngoài?”

Cô biết anh là quan tâm cô, ngữ khí mới nặng như vậy, nhưng nước mắt của cô lại bởi vì anh vừa hung như vậy, liền tách tách rơi xuống dưới.

Cô bất chấp nhiều người xem xung quanh, đột nhiên liền mở miệng, nghiến răng nghiến lợi mắng anh: “Tô Chi Niệm, anh là kẻ đại lừa đảo!”