Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 801: Bạo lực gia đình (1)




Editor: May

Tô Chi Niệm đau đến có chút choáng váng, lần này đến một chữ cũng không kịp nói, Tống Thanh Xuân liền cong đầu gối lên, đánh về phía hai chân của anh.

Cô dùng hết sức như vậy, thật sự là muốn đụng vào, anh sẽ không bị cô đụng phế chứ... Tô Chi Niệm nhịn đau đớn trên đầu, luống cuống tay chân giơ chân lên, đón đỡ Tống Thanh Xuân một chút.

Anh ngăn trở như vậy, rơi ở đáy mắt Tống Thanh Xuân, càng giống như là đánh trả, không thể nghi ngờ là tưới xăng lên lửa giận trong lòng cô, cô nghĩ cũng không nghĩ liền giơ tay lên, hung hăng vỗ lên đầu Tô Chi Niệm một cái.

“Tô Chi Niệm, anh lại còn dám đánh trả, anh thật là rất bản lĩnh đó, ngày hôm qua khóa em ở trong nhà, hiện tại lại muốn đánh em...”

Tống Thanh Xuân càng nói, phẫn nộ lăn lộn trong lồng ngực càng lợi hại, cô không nói hai lời lại giơ chân lên lần nữa, đá vào trên chân Tô Chi Niệm.

Tô Chi Niệm đau rên khẽ một tiếng, tay chân hỗn loạn nắm cánh tay giương nanh múa vuốt của cô, vây cô ở trong lòng, ngăn ngừa cô tiếp tục khóc lóc om sòm, sau đó liền mở miệng làm sáng tỏ với cô: “Anh không có muốn đánh em...”

“Ưm...” Tống Thanh Xuân tức gần như mất đi lý trí, hoàn toàn không nghe Tô Chi Niệm nói gì, bị anh ôm chặt lấy, cô làm thế nào cũng không tránh thoát, trong cơn tức giận, liền cắn mạnh lên cánh tay anh, cô cắn đặc biệt dùng sức, Tô Chi Niệm đau rên khẽ một tiếng, hít vào một ngụm khí lạnh, lời nói trong miệng nói đến phân nửa, liền ngừng lại.

Bởi vì đau đớn, lực đạo tay Tô Chi Niệm vây khốn cô dần dần giảm đi.

Tống Thanh Xuân tránh thoát cánh tay anh, lui về sau một bước, không chút lưu tình liền giơ chân lên, đạp lên trên bụng anh.

Tô Chi Niệm nhăn mày xinh đẹp, che bụng, dựa vào ở trên thân xe, anh ngay cả thủ thế ngừng chiến cũng không làm ra được với cô, cô liền phát điên giống như con thú nhỏ, lại giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía anh, một trận quyền đấm cước đá mãnh liệt thêm cắn xé cào loạn.

Động tác của cô vừa nhanh vừa vội, Tô Chi Niệm không dám dễ dàng đánh trả, sợ làm đau cô, càng sợ tổn thương cô, thế cho nên tất cả đau đớn cô cho anh, anh đều chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Cô vẫn đập anh đến lúc chính mình sức cùng lực kiệt, mới thở hổn hển ngừng lại.

Anh che bụng, ngồi ở trên đường cái lạnh buốt, khuôn mặt thống khổ dựa vào lốp xe, bởi vì chịu đau, chậm rãi hút ngược mấy hơi khí lạnh.

Tống Thanh Xuân đứng ở trước mặt của anh, từ trên cao nhìn xuống anh, đáy mắt còn có một đoàn lửa giận nhảy lên, cô hít sâu mấy hơi, mới trừng Tô Chi Niệm, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ mở miệng: “Tô Chi Niệm, không phải vừa rồi anh hỏi em, có biết em đang làm cái gì, rốt cuộc muốn náo đến lúc nào sao?”

“Hiện tại em liền nói cho anh biết, em rất rõ ràng em đang làm cái gì, từ vừa mới bắt đầu, em lái xe đuổi theo anh, em liền rất rõ ràng em đang làm cái gì!”

“Em không có náo với anh, nhất là vừa rồi, em chính là rất nghiêm đánh anh!”

“Em hiểu băn khoăn của anh, nhưng hiểu không hề đại biểu là tán đồng.”

“Cho nên Tô Chi Niệm, hiện tại Tống Thanh Xuân em liền nói rõ ràng cho anh biết, tất cả quyết định của anh, ngoại trừ ở cùng một chỗ với em, những cái khác em đều sẽ không tán đồng!”

“Hơn nữa, anh cũng đừng nghỉ em sẽ tán đồng!”

Tốc độ nói chuyện của Tống Thanh Xuân, không nhanh cũng không chậm, nhưng trong ngữ điệu dịu dàng, lại pha lần một tia kiên quyết.

Cô rõ ràng hạ thủ đánh anh ác như vậy, hiện tại còn chân cao khí ngang mắng anh như thế, nhưng Tô Chi Niệm lại cảm giác rõ ràng được một cổ ấm áp không có cách nói nói ra, đang chậm rãi bao trùm anh.