Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 870: Ám chỉ đánh đổi bằng mạng sống (10)




Editor: May

Những năm gần đây, cô chưa từng hối hận, nhưng phút chốc đó, cô thật sự hối hận.

Hối hận lúc cao trung, bởi vì một cái tát của Tô Chi Niệm, giận lây tất cả oán khí cho Tống Thanh Xuân.

Hối hận vì để cho Tống Thanh Xuân nếm thử đau đớn của mình, giả vờ thành cô gái mượn sách truyền thơ quen biết Tần Dĩ Nam.

Hối hận sau khi người phụ nữ đó nói với mình Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ngủ một đêm, liền tung ra tin đồn về Tống Thanh Xuân khắp cả trường học.

Hối hận xé rách ngoài mặt với Tống Thanh Xuân, sau khi tiến vào đại học, mượn đối tốt và để ý của Tần Dĩ Nam với cô, tổn thương Tống Thanh Xuân khắp nơi.

Hối hận vì so bì với Tống Thanh Xuân, từng làm nhiều tay chân không đạo đức như vậy.

Hối hận lúc Tần Dĩ Nam che chở cô như vậy, cô không quý trọng.

Hối hận bỏ thuốc cho Tống Thanh Xuân...

Một sai lầm lúc trước, đổi lấy vô số sai lầm sa này của cô.

Trong khoảng thời gian này, cô thường xuyên nhớ tới Tần Dĩ Nam từng đối với cô rất tốt, cô không rõ ràng vì sao chính mình sẽ thường xuyên nhớ đến, cô rõ ràng không thích anh, anh đối với cô mà nói rõ rõ ràng chỉ là một công cụ, thẳng đến vào một khắc đối diện cười với Tống Thanh Xuân, cô mới rõ ràng, hóa ra tim của phụ nữ lại có thể dễ quen thuộc như vậy, cô từng cho rằng cô yêu nhất là Tô Chi Niệm, nhưng lại chưa từng để ý đến từng ly từng tí ôn nhu và che chờ mà Tần Dĩ Nam từng đối đãi với cô.

Có lẽ vào cực kỳ lâu trước kia, cô đã yêu thích một Tần Dĩ Nam ôn nhuận như ngọc đó.

Chỉ là cô luôn vì chọc tức Tống Thanh Xuân, nói với cô ấy một lần lại một lần, là cô không thích Tần Dĩ Nam, cô chính là muốn tiêu phí những đối xử tốt của Tần Dĩ Nam với cô, sau đó cô liền thật cho rằng chính mình sẽ không thích Tần Dĩ Nam, không để ý Tần Dĩ Nam đối tốt với cô.

Là oán khí của cô, che kín đôi mắt của cô, khiến cho cô mãi mãi cũng chưa từng nhìn rõ ràng rốt cuộc mình muốn là cái gì.

Lúc trước Tần Dĩ Nam xả thân cứu Tống Thanh Xuân một lần lại một lần, cô không cao hứng, cô luôn cho rằng chính mình là đang so bì với Tống Thanh Xuân, thật ra không phải, thật ra lúc đó, cô là đang ghen.

Cô muốn độc chiếm những đối xử tốt của Tần Dĩ Nam, cô không muốn anh đối tốt với người khác.

Vào lúc anh đề xuất chia tay, cô là khổ sở, mới sẽ hận Tống Thanh Xuân như vậy.

Lúc cô biết anh và Tống Thanh Xuân chuẩn bị kết hôn, cô là kích động, mới sẽ chạy đến cửa nhà anh, bất chấp tôn nghiêm cầu anh ở cùng một chỗ với cô lần nữa.

Chỉ tiếc, đáng tiếc cô hiểu rõ quá muộn.

Nếu cô có thể hiểu sớm một chút, liền tốt rồi.

Chỉ cần sớm một chút, có lẽ cô sẽ không bỏ thuốc Tống Thanh Xuân, sẽ không làm chuyện phạm pháp giết người này, hoặc là vào lúc sớm một chút, cô liền sẽ không dây dưa không rõ với Hoàng tổng, cô và Tần Dĩ Nam cũng sẽ không chia tay, càng hoặc là lại sớm hơn một chút, cô có thể sẽ không mất đi người bạn Tống Thanh Xuân này, mà Tô Chi Niệm vì Tống Thanh Xuân sẽ coi cô như bạn bè, mà Đường Noãn có thể dùng thân phận Đường Noãn quen biết Tần Dĩ Nam, ở trong quá trình chung sống, có lẽ Tần Dĩ Nam sẽ yêu thích là bản thân Đường Noãn, mà không phải Đường Noãn mượn sách truyền thơ đó.

Thật đáng tiếc, trước giờ trên thế giới này đều không có bán thuốc hối hận, tất cả đều đã muộn.

Đường Noãn cũng không biết rốt cuộc mình khóc bao lâu, thẳng đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ bắt đầu dời về phía tây, cô mới chậm rãi đứng dậy từ dưới đất.

Cô bước vào nhà vệ sinh, rửa mặt, sau khi đi ra, liền nhận được cuộc gọi của người phụ nữ đó.

Hẹn cô tối nay gặp mặt.

Nên tới sẽ luôn tới, dù cô không liên lạc với cô ta, cô ta cũng sẽ liên lạc với cô.

Vì đứa con trong bụng, cô luôn muốn tranh thủ với cô ta một lần.

Chỉ là Đường Noãn không nghĩ tới, người phụ nữ đó còn tâm ngoan thủ lạt hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.