Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 886: Hóa ra chúng ta có thể yêu nhau (8)




Editor: May

Vừa rồi Tống Mạnh Hoa lão tiên sinh còn uể oải không phấn chấn, sao nghe đoạn ghi âm xong, liền bỗng nhiên biến thành tràn đầy trung khí như vậy chứ?

Tất cả mọi người ở đây đều biết thân thể Tống Mạnh Hoa không tốt, từng nhiều lần đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Tuy rằng đáy lòng mọi người kinh ngạc, lại không dám có phản ứng, sợ nhất không cẩn thận nói sai câu nào, kích thích Tống Mạnh Hoa lão tiên sinh ngất đi, trêu chọc tới phiền phức lớn, cho nên sau khi nghe được ông giận dữ gầm lên, mỗi một người đều bảo trì an tĩnh, lần nữa hướng tầm mắt lên người về Tô Chi Niệm bảo vệ Tống Thanh Xuân đi tới cửa đại sảnh yến hội.

Tô Chi Niệm không ngừng bước chân, ngữ khí của Tống Mạnh Hoa càng không vui, vừa dùng sức hung hăng gõ gậy lên mặt đất, vừa nổi giận đùng đùng mở miệng lần nữa, gọi lên: “Tô Chi Niệm, con có nghe thấy ta gọi con không? Con thử bước thêm một bước xem! Ta bảo con tới đây!”

Tống Thanh Xuân được Tô Chi Niệm bảo vệ trong ngực hung bạo dừng bước.

Tô Chi Niệm thấy cô ngừng, thân hình dừng một chút, lại bước một bước nhỏ tiến về phía trước, mới không tình không nguyện cũng ngừng lại theo.

“Tới đây!” Chắc là bởi vì Tô Chi Niệm đứng bất động, Tống Mạnh Hoa mở miệng, trong giọng nói pha lẫn lửa giận bừng bừng.

Tống Thanh Xuân vùi mặt ở trong lòng Tô Chi Niệm, bị ngữ khí của Tống Mạnh Hoa rống được thân thể co rúm lại một chút, cô bất giác muốn giãy thoát từ trong lòng Tô Chi Niệm, đi xem Tống Mạnh Hoa.

Tô Chi Niệm lại nhanh chóng đưa tay ra, khống chế thân thể cô.

Nói giỡn, những phóng viên kia chỉ sợ thiên hạ không loạn, anh thật vất vả bảo vệ cô không bị người chụp mặt, cô quay lại như vậy, không phải rõ ràng là dê vào miệng cọp sao?

Tống Thanh Xuân không tránh thoát được Tô Chi Niệm, chỉ đành kéo ống tay áo của anh, dùng âm điệu chỉ có hai người có thể nghe thấy, nhỏ giọng mở miệng: “Ba bảo chúng ta đi qua...”

Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, nơi không xa lại truyền tới tiếng Tống Mạnh Hoa dùng sức gõ gậy xuống: “Tô Chi Niệm, rốt cuộc trong mắt con còn có người cha này không!”

Tống Mạnh Hoa thật tức hỏng rồi, vừa nói, còn vừa giơ gậy, hất mạnh ly rượu xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai giòn tan.

Đây rõ ràng cho thấy khúc nhạc dạo đầu của cơn giận dữ... Tống Thanh Xuân đối mặt với Tô Chi Niệm hờ hững lạnh nhạt, ngữ điệu gấp đến sắp khóc ra: “Tô Chi Niệm, thân thể ba không tốt, không chịu nổi tức giận...”

Tô Chi Niệm mấp máy môi, cuối cùng vẫn không thể nào chống đỡ được thỉnh cầu của cô gái nhỏ trong lòng, ôm cô xoay người.

Tống Mạnh Hoa giơ gậy, nghênh ngang đứng ở chính giữa trước mặt sân khấu, quản gia, Phương Nhu, đứng phía sau ông, còn có Tần Dĩ Nam và Trình Thanh Thông vừa mới thấy ông nổi giận, đi tới khuyên nhủ ông.

Ông nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân đi từng bước một về phía mình, biểu tình nghiêm túc gần giống với với đáng sợ.

Tống Mạnh Hoa như vậy, dù là từ nhỏ đến lớn, qua nhiều năm như vậy, Tống Thanh Xuân cũng chưa bao giờ gặp qua.

Cô bị dọa đến tay chân lạnh buốt, gần như là một đường run chân đi đến trước mặt Tống Mạnh Hoa.

Cô sợ đến chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt uy nghiêm của Tống Mạnh Hoa, liền vội rủ tầm mắt xuống, bình ổn hô hấp, chờ bão táp tiến đến.

So sánh với khẩn trương và bất an của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm vẫn là bộ dáng trầm tĩnh gặp nguy không loạn kia, anh còn muốn cao hơn Tống Mạnh Hoa một cái đầu, tuy rằng là con trai, nhưng đứng ở trước mặt Tống Mạnh Hoa, dù là cúi đầu, một bộ dáng nhìn như cung kính, nhưng khí tràng lại vẫn muốn mãnh liệt hơn Tống Mạnh Hoa nộ khí đằng đằng rất nhiều.

Tống Mạnh Hoa sầm mặt lại, không rên một tiếng từ từ nhìn lên trên Tô Chi Niệm, nhìn đến trên mặt Tống Thanh Xuân, sau đó dời xuống, rơi ở trên bụng Tống Thanh Xuân.