Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 904: Đình Đình, anh có siêu năng lực (8)




Editor: May

Vừa đóng cửa lại, Tống Thanh Xuân liền mở miệng: “Túi xách này là chị dâu cho em, cho nên, ghi âm là chị ấy đặt vào? Vì sao chị ấy phải làm như vậy?”

Tô Chi Niệm đối mặt với câu hỏi lải nhải không ngừng của Tống Thanh Xuân, chậm chạp không có mở miệng, chỉ là cầm lấy điện thoại di động Tống Thanh Xuân xem.

“Trong ngày thường, chị dâu đối với em và ba đều rất tốt, chị ấy không có lý do gì để làm như vậy... Tô Chi Niệm...”

“Đình Đình.” Tô Chi Niệm cắt đứt lời nói của Tống Thanh Xuân, giơ điện thoại lên, lắc lắc với cô: “Em trước tới xem cái này một chút.”

Tống Thanh Xuân im lặng, đi lên trước.

Tô Chi Niệm cho cô xem là một tấm hình, cô vừa nhìn liền nhận ra đó là cánh tay của Đường Noãn.

“Em còn nhớ không, buổi tối hôm ấy, em nhìn chằm chằm cái vòng trên cổ tay Đường Noãn rất lâu không? Lúc đó anh hỏi em thế nào, em lắc đầu nói không biết, nhưng cảm thấy quái lạ, sau đó anh liền chụp một tấm hình, hiện tại em nhìn cẩn thận chiếc vòng này lần nữa xem, có phải của Phương Nhu không?”

Tống Thanh Xuân không lên tiếng, kết quả phóng đại tấm hình ở trên điện thoại di động, nhìn chằm chằm nghiên cứu tỉ mỉ chiếc vòng đó.

Ngày đó, là bởi vì không có khóa chặt người nào, cho nên cô bỗng chốc không liên hệ tới chiếc vòng này với Phương Nhu, lúc này Tô Chi Niệm vừa nói như thế, Tống Thanh Xuân mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, vì sao chiếc vòng này lại khiến cho cô cảm thấy quen mắt như vậy.

Cô đưa điện thoại di động cho Tô Chi Niệm, đứng dậy đi đến trước tủ ở một bên, kéo ngăn kéo ra, lấy một quyển album hình tới đây, sau đó mở ra, tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng liền ngừng ở trước một tấm hình.

Đó là chụp vào ngày đám cưới của Tống Thừa và Phương Nhu, trên hình là một người già nua, cầm lấy một đôi vòng ngọc, giao cho cô dâu Phương Nhu.

Mà đôi vòng ngọc kia, cùng vòng ngọc trên cổ tay Đường Noãn, là giống nhau như đúc.

“Đây là bà nội, Phương Nhu gả tới đây không bao lâu, bà nội liền bệnh chết, lúc Tống Thừa kết hôn, bà nội rất vui vẻ, lấy đôi vòng ngọc cất giấu khi bà gả cho ông nội ra, cho Phương Nhu, chính là đôi này.”

Tống Thanh Xuân vừa nói, vừa cầm lấy tấm hình của Đường Noãn, so sánh tấm hình trong ablum một chút, xác định không sai, thật là cùng một cái vòng ngọc, mới nói tiếp: “Cái vòng này, bà nội chưa từng đeo, cho nên em không có nhiều ấn tượng, chẳng qua Phương Nhu thường xuyên đeo, nhưng anh cũng biết, tuy rằng tụi em ở cùng một chỗ, em cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy chị ta, sẽ không cả ngày nhìn chằm chằm cổ tay chị ta...”

Nói đến đây, Tống Thanh Xuân dừng lại một chút: “... Khó trách sáng sớm ngày hôm qua, lúc em và Phương Nhu cùng ăn sáng, em cảm thấy cổ tay chị ta rất không thích hợp, nhìn chằm chằm, nhưng rồi lại không nghĩ ra không thích hợp chỗ nào, về sau có thể là chị ta chú ý đến em luôn nhìn cổ tay chị ta, chị ta không cẩn thận đổ canh ở trên người, chị ta liền rời đi... Hiện tại suy nghĩ một chút, có thể chị ta sợ em nhìn ra sơ hở gì đó, mới cố ý làm đổ canh...”

Vừa rồi tuy rằng Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao, theo không kịp ý nghĩ của Tô Chi Niệm, nhưng hiện tại cô cũng đã suy nghĩ rõ ràng được toàn bộ.

“Cho nên, tin WeChat Đường Noãn gửi cho em, ý tứ chân chính muốn biểu đạt là trong túi xách có ghi âm, cũng chính là nói, cô ấy ở trước khi chết, là biết túi xách của em có vấn đề, cô ấy muốn tiết lộ tin tức cho em, đúng không?”

Theo câu hỏi của Tống Thanh Xuân, tâm cô hung hăng đau đớn một chút theo, cô không đợi Tô Chi Niệm đáp lại, liền tự ý tiếp tục mở miệng nói tiếp: “Còn có chiếc vòng này, là cô ấy cố ý đeo ở trên cổ tay, bởi vì cô ấy biết chính mình sẽ chết, nên lưu lại manh mối cho em, đúng không?”