Nồng Nhiệt Hôn

Chương 20-21





Chương 20:


Triệu Tất Mặc sững sờ.

Trình Vi Nguyệt.

Cái tên này nghe rất quen tai.

Một lúc sau, anh cuối cùng cũng nhớ ra là đã nghe ở đâu.

Đây không phải là bạn gái của Triệu Hàn Trầm đã ở bên nhau hơn ba tháng, thời gian lâu nhất hay sao?
Triệu Tất Mặc bất động thanh sắc cau mày, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, cười nói: “Trình tiểu thư không những xinh đẹp, mà tên cũng rất hay.

Đúng rồi, tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Triệu Tất Mặc.

"
“Xin chào Triệu tiên sinh.


Triệu Tất Mặc cười vô cùng thân thiện.

Có thể không thân thiện sao?
Có thể khiến Châu Kinh Duy bất chấp quan hệ với Triệu Hàn Trầm mà cạy góc tường, anh dám không thân thiên sao?
Cô gái nhỏ Trình Vi Nguyệt này đúng là đơn thuần, bị sói cắn đến sau gáy rồi vẫn không biết vùng vẫy.

Anh nhìn Châu Kinh Duy, hỏi: “Bên trong có cần thu dọn hiện trường một chút? Để cho Trình tiểu thư được ngắm tốt hơn.


Triển lãm tranh ở trung tâm Kinh thành, nói thu dọn liền thu dọn.

“Không cần, như vậy ngược lại Vi Nguyệt cũng không thoải mái.

” Châu Kinh Duy vỗ nhẹ lên tay đang khoác lên cánh tay mình của Trình Vi Nguyệt, ánh mắt sau gọng kính dịu dàng: “Tôi cùng Triệu Tất Mặc cần nói chút chuyện, em đi vào trước, được không?”

Trình Vi Nguyệt nói được, lúc rời đi, Châu Kinh Duy nhìn mồ hôi lấm tấm trên mũi cô, đem sợi dây chun màu đen trên cổ tay tháo xuống.

Trên dây chun còn có logo của Kinh đại, Châu Kinh Duy đưa cho cô, giải thích: “Quà kỉ niệm vừa nhận được ở trường của em, nếu nóng có thể buộc tóc lên.


Trình Vi Nguyệt nhận lấy, cười nói cảm ơn.

Đúng là một cô gái tâm tư đơn giản.

Loại người như Châu Kinh Duy, sao có thể để ý đến loại đồ kỉ niệm này.

Sợ là ngay từ lúc cầm được đồ đến tay, đã đợi giây phút này rồi.

Đến khi bóng dáng của Trình Vi Nguyệt biến mất, Châu Kinh Duy mới nhìn Triệu Tất Mặc ở một bên: “Có lời trực tiếp nói.


Triệu Tất Mặc mi tâm nhíu chặt, trên gương mặt anh tuấn bất phàm toàn là khó hiểu: “Nhìn trúng rồi?”
Châu Kinh Duy trầm mặc một lúc, nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

Con ngươi của Triệu Tất Mặc bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nhanh chóng mở to, một tiếng “Wocao” vang lên.

“Nếu cậu và Triệu Hàn Trầm đánh nhau, tôi nên giúp ai?” Triệu Tất Mặc vò đầu bứt tai, vô cùng phiền não: “Hai người các cậu vẫn là ở Ngọc Hàm mặt đối mặt, đừng có đến lúc lại đánh nhau trên đường.


“Nếu như thật sự đánh nhau, cậu cứ báo cảnh sát.

” Châu Kinh Duy cười.

“Tôi báo cảnh sát cái rắm!” Triệu Tất Mặc thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Kinh Duy, cậu thế này là không đúng, dù sao Hàn Trầm với Trình Vi Nguyệt cũng đang ở bên nhau.


“Về mặt pháp luật Vi Nguyệt và Triệu Hàn Trầm không có bất cứ quan hệ nào cả, cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể lên án tôi về mặt đạo đức, mà tôi lại không quan tâm cách nhìn của cậu, cũng nguyện ý trả cái giá này.


Triệu Tất Mặc vào lúc này, cũng chỉ có thế bất lực thở dài.

Là bạn tốt của cả Châu Kinh Duy và Triệu Hàn Trầm, anh đối với quan điểm của Châu Kinh Duy, thực sự không thể nói lời gì.

Anh trầm mặc một lúc, ngón tay xoa mi tâm cười: “Kinh Duy a, cậu đúng là ác.


Đáy mắt Châu Kinh Duy hiện lên ánh lửa nhàn nhạt, anh cũng cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, kết hợp với gương mặt ôn hòa, bản chất không hề lo sợ kiêng dè.

Anh nói: “Tôi không thể quay đầu nữa.


Trong buổi triển lãm có rất nhiều người, lúc Châu Kinh Duy và Triệu Tất Mặc đi vào, nhìn thấy Trình Vi Nguyệt đang đứng trước một bức tranh sơn dầu dài 2 mét.

Là một bức tranh phong cảnh do một họa sĩ người Phần Lan sáng tác, trong bức tranh là cảnh đại dương hòa mình vào ánh hoàng hôn, xanh biếc mà vô tận.

Trên biển có một chiếc thuyền buồm nhỏ, xung quanh con thuyền buồm được mạ vàng bởi ánh hoàng hôn.

Con thuyền rời cảng, dường như đang phiêu du trôi dần vào sâu trong lòng biển cả.

Trình Vi Nguyệt mặc một chiếc váy màu trắng, cứ như vậy ngẩng đầu nhìn bức tranh sơn dầu trước mặt.

Trên nền màu sặc sỡ, cô hiện lên sạch sẽ, không tì vết.

Bên cạnh cô có một người vừa xem tranh vừa uống rượu đỏ, nhỏ giọng nói chuyện.

Cũng có người cưỡi ngựa xem hoa, hận không thể trong nháy mắt nhìn hết được tất cả.

Duy chỉ có cô, anh tĩnh đứng đó.

Có người phục vụ đưa rượu cho cô, Trình Vi Nguyệt xua tay nói không uống.

Vậy là người đó đưa cho cô một viên sô cô la.

Lúc Châu Kinh Duy và Triệu Tất Mặc đi qua, Trình Vi Nguyệt đã đem viên sô cô la cho vào miệng.

“Vi Nguyệt, sô cô la này là đích thân tôi chọn, mùi vị thế nào?” Triệu Tất Mặc hơi nhướng mày, không để ý mở miệng, đem theo chút dò hỏi.

Trình Vi Nguyệt nhấm nháp viên sô cô la trong miệng, khuôn mặt dần dần xuất hiện sự bất an.

Châu Kinh Duy phát hiện sự bất thường của cô, tiến lên một bược, hỏi cô làm sao vậy.

Trình Vi Nguyệt nếm được vị rượu ở trong viên sô cô la, rất nhẹ rất nhẹ, nếu đổi là người khác có khi không nếm ra được.

Nhưng cô quá mẫn cảm với rượu, cả gương mặt đỏ bừng lên, lại không dám nhổ ra, chỉ có thể lấy tay che miệng, đôi mắt hoảng sợ nhìn Châu Kinh Duy: “Có rượu.


Anh nhớ Triệu Hàn Trầm từng nói, Trình Vi Nguyệt dị ứng rượu.

Sắc mặt Châu Kinh Duy lập tức thay đổi, anh đưa tay đến trước mặt Trình Vi Nguyệt: “Mau nhổ ra.


Triệu Tất Mặc ở một bên sửng sốt, vội vàng hỏi: “Chuyện gì vậy? Vi Nguyệt dị ứng rượu sao? Trong loại sô cô la này chỉ cho thêm một chút chút rượu nho trắng, hẳn là không sao chứ?”
Châu Kinh Duy mặc kệ, nhìn gương mặt ngốc lăng của Trình Vi Nguyệt, nhẹ giọng giải thích: “Nghe lời, ở đây không có thùng rác.


Trình Vi Nguyệt nào dám, lắc đầu lia lịa.

Lông mày Châu Kinh Duy trầm xuống, anh biết Trình Vi Nguyệt đang không biết phải làm sao.

Giọng điệu của anh chùng xuống, lần nữa mở miệng, là ngữ khí mệnh lệnh: “Nhổ ra.


Châu Kinh Duy ở trước mặt Trình Vi Nguyệt, trước giờ đều là thu liễm sắc bén, tận lực khiến mình trông vô hại.


Thế nên chỉ lộ ra một chút cảm giác áp bức như thế này, đã khiến cho Trình Vi Nguyệt mất đi dũng khí phản kháng.

Cô nhịn lại sự xấu hổ nhổ viên sô cô la ra, nó đã chảy ra một chút, có một chút ánh nước.

Triệu Tất Mặc bị một màn trước mặt làm cho da đầu tê dại.

Đây có phải là tay của Châu Kinh Duy không?
Anh không có nhìn nhầm, đây là tay của Châu Kinh Duy, đúng không?
Châu đại công tử yêu sạch sẽ đến điên, thậm chí bởi vì sạch sẽ quá mức, nhiều năm như vậy cũng không có quen bạn gái.

Hiện tại là thế nào đây?
Ngay cả viên sô cô la đầy nước bọt của Trình Vi Nguyệt cũng không đổi sắc mặt dùng tay cầm lấy?
Đây đâu phải là thích bình thường?
Đây rõ ràng là bị lừa.

Triệu Hàn Trầm cũng vậy, bất thường mà giữ lại một cô gái bên mình lâu đến vậy.

Nhưng nghĩ lại, dù gì cũng là hoa khôi Kinh đại.

Xinh đẹp quyến rũ, đúng là sắc đẹp mê người.

Mà Châu Kinh Duy không hề có tâm tư nói chuyện với Triệu Tất Mặc, anh dùng tay còn lại đỡ vai Trình Vi Nguyệt, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trình Vi Nguyệt ngay sau khi bước ra khỏi triển lãm liền bất đầu cảm thấy chóng mặt.

Cô để mặc Châu Kinh Duy đưa mình vào xe, anh sau khi vứt viên sô cô la vào thùng rác, tùy ý lấy ra một tờ khăn giấy lau lau tay, nghiêng người qua giúp cô thắt dây an toàn.

“Đừng sợ, bây giờ tôi đưa em đi bệnh viện.

” Anh thấp giọng thì thầm, tốc độ nói không nhanh không chậm, đem đến cảm giác ôn nhu khó tả.

Ngay giây sau, cánh tay của anh đã bị Trình Vi Nguyệt đang say nắm lấy.

- -----.

Chương 21:


Đầu lưỡi của Trình Vi Nguyệt có chút thắt lại, mềm mềm mại mại nói: “Không cần…không cần đi bệnh viện, tôi chắc chỉ là…chỉ là say rồi thôi, ngủ một giấc…là được. Anh đưa tôi về trường, có được không?”


Ánh mắt của Châu Kinh Duy rơi vào những ngón tay mảnh mai của thiếu nữ.


Anh chầm chậm thu lại cánh tay, lại nhướng mi, đôi mắt bình tĩnh như nước, tao nhã cao quý: “Vậy em không thể ngủ được, nếu tôi bế em đi vào trong trường, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho em.”


Trình Vi Nguyệt không nói gì, mắt nhìn thẳng vào anh.


Châu Kinh Duy nhìn làn da hồng hồng trên cổ cô, biết cô thật sự đã say, cũng không phải là đang nhìn anh.


Thế nhưng trái tim vẫn mềm xuống, anh khẽ cúi đầu, rất nghiêm túc nhìn cô, đem theo xin lỗi, khàn giọng nói: “Vừa nãy hung dữ với em, thật xin lỗi.”


Cửa ô tô bị gõ.


Là Triệu Tất Mặc đi theo ra.


Trình Vi Nguyệt lúc này cuối cùng cũng có chút phản ứng, ánh mắt cô hơi chuyển động, sau đó cái đầu nhỏ nghiêng ra ngoài cửa sổ, nhìn Triệu Tất Mặc ở bên ngoài, cả khuôn ửng hồng, cười lên rất ngoan: “Chào thúc thúc!”


Triệu Tất Mặc vốn dĩ là ra ngoài quan tâm đến tình hình của Trình Vi Nguyệt một chút, lúc này bị một tiếng “thúc thúc” gọi khiến sắc mặt đen như đáy nồi.


Anh nhìn người đàn ông điềm tĩnh ngồi ở ghế lái, hỏi Trình Vi Nguyệt: “Tôi là thúc thúc, vậy anh ấy là gì?”


Cái đầu nhỏ của Trình Vi Nguyệt lại quay vào hướng về phía Châu Kinh Duy, đôi mắt ngấn nước long lanh nhìn anh.


Châu Kinh Duy bị cô nhìn đến mức nhịp tim không ổn định.


Anh nghĩ, Trình Vi Nguyệt say rồi, nói anh thế nào anh cũng sẽ không tính toán.


Đôi mắt của Trình Vi Nguyệt cong lên như hai vầng trăng khuyết, nghiêm túc nói: “Là ca ca!”


“Tôi TMD…” Triệu Tất Mặc tức đến bật cười, dựa vào khung cửa chọc lưng của Trình Vi Nguyệt: “Cô ánh mắt gì vậy? Châu Kinh Duy còn lớn tuổi hơn tôi, tôi là thúc thúc cậu ấy là ca ca? Tiểu nha đầu cô có biết nói chuyện không vậy?”


Sau khi Trình Vi Nguyệt say rượu, cả người cô đều mềm nhũn, bị Triệu Tất Mặc chọc chọc sau lưng, cả người suýt chút nữa ngã vào lòng Châu Kinh Duy.


Châu Kinh Duy nhanh chóng cầm lấy tay cô, cẩn thận từng li từng tí đỡ cô ngồi lên ghế phụ.


Anh nhìn Triệu Tất Mặc ngoài cửa sổ bày ra vẻ mặt “tôi không phải là cố ý, đây là tai nạn”, mặt không biểu tình đóng cửa sổ lại, một chân đạp ga rời đi.


Triệu Tất Mặc đứng nguyên tại chỗ, trái tim đang rỉ máu.


Thúc thúc….


Anh mới chỉ 27 tuổi, nhỏ hơn Châu Kinh Duy những một tuổi!


- -





Đèn đỏ, Châu Kinh Duy dừng xe lại, nhìn Trình Vi Nguyệt mặt còn đỏ hơn lúc nãy, cau mày, nói: “Gần đây có một bệnh viện, tôi đưa em qua đó xem một chút rồi quay trở lại trường, có được không?”


Đêm hôm đó mặc dù Trình Vi Nguyệt cũng say, nhưng tuyệt đối không say lợi hại như hôm nay.


Khuôn mặt nhỏ của Trình Vi Nguyệt nhăn lại, bộ dạng rất không tình nguyện: “Nhưng mà tiêm rất là đau.”


“Không nhất định phải tiêm.” Châu Kinh Duy dừng một chút, an ủi nói: “Nếu như thật sự phải tiêm, ca ca sẽ thưởng cho em một món quà nhỏ.”


“Món quà nhỏ?”


“Ừm, món quà nhỏ.”


Ngữ khí có chứa ý cười.


Trình Vi Nguyệt hai tay ôm lấy gương mặt đỏ bừng, giọng nói có chút mềm: “Muốn ăn bánh trung thu.”


Châu Kinh Duy nói được, mua cho em thật nhiều bánh trung thu.


Vậy là trên cả đoạn đường, Trình Vi Nguyệt đều đang lẩm bà lẩm bẩm là nhân bánh trung thu, từ bánh trung thu ngũ nhân đến bánh trung thu da tuyết, hầu như tất cả các loại bánh trung thu đều nói ra hết một lượt.


Cô lúc say rất là ngoan.


Chỉ là có chút dông dài.


Rất đáng yêu.


Lúc chuẩn bị đến cửa bệnh viện, Châu Kinh Duy hỏi cô, sau khi tỉnh rượu liệu cô có nhớ lúc say mình đã nói gì hay không?


Trình Vi Nguyệt nói cô không có say, một chút cũng không.


“Ừm, không có say.”


Châu Kinh Duy cười nhẹ, có khoảnh khắc, anh muốn nhân lúc cô gặp nguy, véo véo khuôn mặt của cô.


Thế nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.


Chuyện nhân lúc người khác lâm nguy Châu Kinh Duy vẫn thường xuyên làm, nhưng anh không muốn làm với Trình Vi Nguyệt.


Bệnh viện là bệnh viện cộng đồng nhỏ, có rất nhiều bệnh nhân, đang xếp thành một hàng dài.


Châu Kinh Duy đi lấy số trả tiền cho Trình Vi Nguyệt.


Anh sợ Trình Vi Nguyệt chạy lung tung, đặt cô ngồi ở khu vực chờ ở một bên, dặn dò cô: “Không được chạy loạn, bác sĩ ở đây rất hung dữ, bệnh nhân mà chạy loạn đều sẽ bị bắt đi tiêm thuốc.”


Trình Vi Nguyệt lúc say rượu đặc biệt dễ bị lừa, hai mắt cô mở to, nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhất định sẽ không chạy loạn.”





Đáy mắt Châu Kinh Duy hiện lên chút ý cười.


Lúc anh rời đi, áo khoác tây bỗng bỗng bị kéo lại.


Châu Kinh Duy cúi đầu, nhìn Trình Vi Nguyệt với gương mặt đỏ hồng đang nhìn mình, dáng vẻ căng thẳng hề hề: “Tôi không chạy…chạy loạn.”


Châu Kinh Duy nói thật ngoan, đợi lát nữa về mua cho em bánh trung thu nhỏ.


Lần đầu tiên trong cuộc đời, Châu Kinh Duy không nói đạo lý chăm sóc cho một người, anh xếp hàng ở chỗ nộp phí, nhìn Trình Vi Nguyệt ngồi im ở trên ghế ngồi đã bắt đầu gật gà gật gù.


Không hiểu sao, anh đột nhiên nhớ tới những gì Trình Vi Nguyệt đã nói trước đây, sô sinh ra vào ngày 15 tháng 6, mặt trăng nhỏ ngày 15 tháng 6, độc nhất vô nhị.


Anh bất tri bất giác mỉm cười.


Mặt trăng nhỏ độc nhất vô nhị của anh.


Kết quả kiểm tra không có gì nghiêm trọng, bác sĩ chỉ dặn dò phải nghỉ ngơi thật tốt.


Châu Kinh Duy nói cảm ơn, lúc anh cầm lấy hồ sơ bệnh án, Trình Vi Nguyệt đã nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi.


Bác sĩ thấy sự quan tâm của Châu Kinh Duy, vô cùng hợp lý cho rằng Trình Vi Nguyệt là bạn gái của anh, nói đùa: “Lúc bế bạn gái xuống lầu nhớ cẩn thận bậc thềm, lần trước có một chàng trai bế bạn gái bó thạch cao của mình xuống lầu, kết quả là cả hai người cùng nhau ngã lăn luôn, chân còn lại của cô gái cũng phải bó bột nốt.”


Châu Kinh Duy nghe thế nói cảm ơn, anh ôm ngang Trình Vi Nguyệt lên, bước chân ổn định.


Hai người lên xe, Châu Kinh Duy hạ lưng dựa ghế phụ xuống để Trình Vi Nguyệt ngủ thoải mái hơn một chút.


Anh lấy ra từ trong cốp xe một cái chăn, vừa đắp lên cho Trình Vi Nguyệt, điện thoại đặt trong túi xách của cô rung lên.


Động tác của Châu Kinh Duy hơi dừng lại, lấy điện thoại ra.


Người gọi tới là Lý Điệp, là bạn cùng phòng của Trình Bi Nguyệt.


Châu Kinh Duy nghe điện thoại, Lý Điệp đầu bên kia ngữ khí quan tâm: “Nguyệt Nguyệt, cậu đi đâu rồi? Sao vẫn chưa quay lại? Tớ nói cho cậu biết, nếu cậu còn chưa quay lại, tốt nhất là hôm nay đừng có về nữa!”


Giọng của Lý Điệp đè thấp thêm chút nữa, có lẽ vì sợ người khác nghe thấy, cô ấy nói tiếp: “Hiện tại đang có một đống người đứng trước cửa phòng kí túc xa của chúng ta, đợi để hỏi cậu với Kiều Tịnh Tuyết ở hậu đài đã nói cái gì kia kìa.”


“Tớ kiến nghị cậu tối hôm nay cứ ở ngoài tránh đầu ngọn gió, nếu không dự là sẽ không yên ổn đâu.”


Châu Kinh Duy trầm tư một lát, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn, tôi biết rồi, Vi Nguyệt đang ở đây, cô yên tâm, tôi sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt.”


Giọng khàn khàn của anh tao nhã, lời nói chậm rãi, mang theo cảm giác lạnh lùng và cấm dục.


Lý Điệp ở đầu bên kia nghe thấy giọng đàn ông sững người nửa ngày, mới nhớ ra hỏi: “Tiên sinh, ngài tên là gì? Vi Nguyệt có ở cạnh ngài không? Làm phiền đưa điện thoại cho cô ấy một lúc, có thể không?”


“Tôi là Châu Kinh Duy, là người hôm nay đã lên sân khấu đưa Vi Nguyệt rời đi.” Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Vi Nguyệt đã ngủ rồi, cô yên tâm, cô ấy rất an toàn.”