Nông Phụ

Chương 14




Edit: Junne

Ở nông thôn, sau khi xong vụ mùa, phơi lương thực đâu vào đó thì không còn việc gì để làm. Dương gia cũng đem ngô phơi nắng cho khô, sau đó cho hết vào bao tải cột lại, đợi khi nào muốn ăn thì đi mài thành bột là được.

Dương gia có bốn mẫu ruộng cạn, bốn mẫu ruộng nước, tổng cộng cũng có tám mẫu để trồng trọt. Một tháng trước vừa thu hoạch lúa, nay lại thu hoạch ngô, sau khi nộp thuế, cũng miễn cưỡng còn dư đủ ăn.

Đã nhiều ngày Dương gia mượn trâu, đem mấy mẫu đất cày hết, bên này thuộc phương Bắc, mùa đông rất lạnh, cái gì cũng không thể trồng được. Vụ thu hoạch này vừa xong, các hộ gia đình ở nông thôn trên cơ bản đều trở nên nhàn dỗi. Mấy ngày nay Hứa Thảo cũng rất thanh nhàn, mỗi ngày ngoài chơi đùa cùng Miêu Miêu, giặt quần áo, cách ngày nấu cơm, so với lúc trước ở Hứa gia thì nhàn nhã hơn nhiều. Hơn nữa Thẩm thị cũng là người biết đối nhân xử thế, hai người nói chuyện lại hợp, thường thường khi không có việc gì liền ngồi ngoài sân nói chuyện phiếm, làm thiêu thùa may vá quần áo. Lần trước nàng mua cuộn bố to kia, cắt ra, phân cho mỗi nhà một ít làm quần áo.

Lúc nàng đem bố cho Ngưu thị, nàng ta chỉ liếc mắt một cái liền không hé răng nói một lời nào, nhưng người nhận là tam đệ Dương Đại Đồng còn biết mở miệng nói cám ơn.

Lúc này vào khoảng giờ thân tứ khắc, Trần thị đi ra ngoài, mấy người nam nhân đều đi lên trấn trên tìm việc, thừa dịp nhàn dỗi tìm vài công việc lặt vặt, kiếm chút tiền tiêu dùng hàng ngày. Ngưu thị cùng Tiểu An đều không có nha, chỉ còn lại Hứa Thảo cùng Thẩm thị.

Hai người ngồi ở ngoài sân phía trước nhà cùng may vá, Hứa Thảo kiếp trước nhiều nhất biết làm là khâu lại những chỗ rách nhỏ, khâu cúc áo mà thôi. Đến nơi này mới chỉ mười bốn tuổi mà may vá đã làm vô cùng tốt, đường may thẳng mịn.

“Đại tẩu, khoảng tầm hai tháng liền đến năm mới, vài ngày nữa ta cũng tính đi lên trấn trên tìm chút việc để làm, như may vá giặt quần áo đều được, tốt xấu gì cũng kiếm được chút tiền, bằng không cuối năm lại chẳng có chút dư dả mà mua nọ mua kia đón tết. Nếu được thì tẩu đi cùng với ta tìm thử xem?” Thẩm thị miệng nói, nhưng bàn tay may vá cũng không hề dừng lại.

“Chờ đại ca ngươi trở về ta hỏi hắn một chút rồi tính.” Hứa Thảo nói xong, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời u ám, mây đen kéo đến ùn ùn, sợ là muốn mưa, nàng có chút lo lắng cho Phú Quý.

Thẩm thị cũng nhìn trời một chút, quay sang Hứa Thảo cười nói: “Trời cũng sắp mưa, tẩu là lo lắng cho đại ca sao? May mắn nhà chúng ta bẻ ngô xong sớm, đến nay cũng đều phơi nắng ổn hết, bằng không là có chuyện lớn a.”

“Đúng vậy.” Hứa Thảo nói xong, trong lòng lại có chút lo lắng cho nhà nương nàng. Nhà nương nàng cũng có vài mẫu đất, có hai người làm liền mới bẻ xong, hôm nay chắc chắn sẽ phơi nắng. Chắc nàng phải chạy về nhìn một chút, bằng không đợi lát nữa mưa có muốn dọn vào cũng không kịp. Nghĩ như vậy, nàng liền quay qua Thẩm thị nói: “Nhị đệ muội, ta đi ra ngoài một chút, nếu đại ca ngươi trở về có hỏi, thì cứ nói ta về nhà mẹ đẻ là được.”

“Được, nhà nương tẩu ngô còn phơi nắng có phải không? Dù sao nhà chúng ta cũng không có việc gì, tẩu chạy nhanh về nhà xem thử đi.” Thẩm thị là một người rất hiểu lý lẽ nên cũng không có suy nghĩ này nọ, lại còn hối Hứa Thảo đi nhanh lên.

Hứa Thảo nghe vậy, vội vàng thu dọn đồ đạc đem vào trong phòng, sau đó vội vội vàng vàng chạy về nhà mẹ đẻ. Quả nhiên khi nàng vừa đến nơi liền nhìn thấy một sân phơi đầy ngô, Lí thị cùng nhị nha tam nha đang vội vàng thu vào bao, liền nhanh chân chạy lên hỗ trợ.

Lí thị nhìn thấy Hứa Thảo, nhẹ nhàng thở ra: “May mà còn có con chạy qua đây phụ, ta xem trời cũng sắp mưa rồi.”

Không đầy một lát bốn người liền gom hết ngô lại vào trong bao, lại nhanh tay nhanh chân vác từng bao ngô mang đi vào trong nhà.

Làm xong, Lí thị mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, đứng dưới mái hiên nhìn bầu trời âm u, xám xịt ở ngoài, quay đầu hỏi: “Cũng coi như là đã xong việc, đúng rồi, sao con lại chạy sang đây? Bà bà bảo con về à?

Lí thị vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm ầm ầm, mưa cũng bắt đầu lạch cạch rơi xuống. Hứa Thảo nhìn những bao ngô phía sau, thế này mới khẽ thở ra nói: “Bà bà không có nhà, chỉ có con với nhị đệ muội thôi. Đúng rồi mẹ, cha đi đâu?”

“Còn không phải là đi lên trấn trên tìm việc sao.” Lí thị thở dài: “Nhưng mà khẳng định là rất khó tìm, mấy thôn gần đây cũng đều thừa dịp khoảng thời gian này đều đi tìm chút việc vụn vặt để làm, Phú Quý nhà con còn tốt, ít ra có thể đi lên núi săn thú kiếm tiền.”

Hứa Thảo nghe vậy, cũng không nhắc lại nữa, ngay lúc đó phía sau bỗng có tiếng động vang lên, nàng quay đầu thì thấy Tiểu Sơn vừa ngủ dậy đang ngồi xoa xoa mắt, nhìn thấy Hứa Thảo mắt liền mở to hơi sững sờ, ngay sau đó liền bừng tỉnh, vội vàng vươn tay về phía Hứa Thảo, kêu tỷ tỷ ôm.

Hứa Thảo đi lên phía trước đem Tiểu Sơn ôm lên nói: “Tiểu Sơn đến nào, làm cho tỷ tỷ ôm đệ một lát.”

Tiểu Sơn nhìn thấy Hứa Thảo thì rất vui vẻ, từ nhỏ đến lớn đều do một tay Hứa Thảo chăm sóc cho bé, lúc bé biết nói tiếng đầu tiên cũng là gọi tỷ tỷ. Lí thị thấy Hứa Thảo ôm Tiểu Sơn, cũng đi theo đến, nói: “Đại nha đầu, không phải ta nói khó gì con, nhưng con cũng phải biết nhìn xa trông rộng a, Miêu Miêu kia cũng không phải do con sinh, con không ngược đãi nó đã là tốt rồi, đối nó tốt như vậy làm cái gì? Ngày sau con còn phải sinh đứa nhỏ của chính mình a, tốt nhất lần đầu tiên nên sinh con trai, như vậy bà bà con cũng hội vui mừng.”

Hứa Thảo bất đắc dĩ, ôm Tiểu Sơn ngồi trên đùi nàng, nói: Nương, người đừng quan tâm việc này, Miêu Miêu rất ngoan, dù sao thương một cái hay thương vài cái có khác gì nhau sao?”

Lí thị liếc nàng trắng mắt, nhìn thấy nàng đường muối gì cũng không ăn, thật là tức giận, nhìn đến nhị nha tam nha đứng cạnh tường phía xa, bà không có nơi để phát giận, bỗng nhiên nhớ được chuyện mấy ngày trước đây Vương bà tử nói liền thay đổi giọng nói với Hứa Thảo: “Đúng rồi, đại nha đầu, mấy ngày hôm trước Vương bà tử trong thôn có nói mấy nhà giàu trên trấn đang cần nha hoàn, ta xem tuổi nhị nha tam nha cũng xấp xỉ, liền cho các nàng đi nhà người ta làm nha hoàn sẽ tốt lắm. Hàng tháng có thể được phát chút tiền tiêu vặt, còn không cũng được ăn cơm trắng, thịt cá đầy đủ.”

Lí thị vừa thốt ra, nhị nha tam nha đứng bên cạnh trong lòng có chút bất an.

“Văn khế cầm cố vẫn là tử khế?” Hứa Thảo không thèm nâng đầu lên liền mở miệng hỏi. Nếu là văn khế cầm cố thì chỉ đi có vài năm, sau đó sẽ được về, trên người cũng có chút bạc đến lúc lấy chồng cũng coi như có thể diện. Nhưng mà nếu là tử khế, nàng cũng không để cho nương nghĩ ý niệm này trong đầu.

Lí thị do dự nói: “Vương bà tử nói người ta chỉ cần tử khế, bằng không cũng không như vậy kiếm hời, một nha hoàn liền cấp cho mười mấy lượng bạc a.” Lí thị nói xong khẽ chậc chậc hai tiếng, ánh mắt đều có chút sáng lên.

Hứa Thảo mở to mắt, không vui nói: “Nương, người là bị tiền làm mù mắt sao? Nếu là tử khế, về sau sống chết của nhị nha tam nha đâu còn liên quan gì đến nhà chúng ta nữa. Nếu thực kí tử khế, ngày sau toàn bộ sống chết đều nằm trong tay chủ tử, chủ tử lương thiện, thì tốt, nếu gặp kẻ nhẫn tâm, chỉ cần phạm một chút xíu sai lầm, cũng có thể đánh cho muốn sống không được muốn chết không xong. Nương, người tốt nhất nên dẹp cái tâm tư này đi.”

Lí thị nghe đến việc sống chết liền có chút thấp thỏm, tuy mấy nha đầu này đều không làm được cái gì nên hồn nhưng vẫn là miếng thịt đi ra từ bụng bà ta, nếu thực sự xảy ra chuyện, bà ta cũng sẽ đau lòng. Cuối cùng, Lí thị gật gật đầu đáp: “Được. Ta biết rồi.”

Hứa Thảo chỉ sợ nương nàng nhất thời hồ đồ đem nhị nha và tam nha kí sinh tử khế, còn nhắc đi nhắc lại vài lần, nói đến mức Lí thị không còn kiên nhẫn đang tính quay sang dạy dỗ nàng một phen, bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Phú Quý: “Nương, Thảo nhi có ở nơi này không?”

Nghe thấy tiếng Phú Quý, Lí thị liền từ đầu kháng đứng lên, đi ra ngoài đón. Vừa ra đã thấy Phú Quý mặc áo mưa đi tới.

Hứa Thảo thấy vậy, đem Tiểu sơn bỏ lên kháng, bảo nhị nha và tam nha trông bé, còn bản thân thì đi vào trong phòng lấy khăn bố ra lau nước mưa dính trên đầu tóc và mặt cho Phú Quý. Vừa lau vừa nói: “Mưa lớn như vậy, chàng còn chạy đến đây làm gì?”

Phú Quý nhếch miệng cười, đưa hai con gà rừng đang cầm trong tay cho Lí thị nói: “Nương, đây là gà hôm nay ta săn được trên núi, liền mang lại cho mọi người một ít để ăn.” Dứt lời, lại hướng Hứa Thảo đáp: “Còn không phải là lo lắng mọi người thu dọn không kịp, cũng may đều dọn xong ngô, bằng không dính mưa thì hư hết.”

Lí thị cầm hai con gà rừng Phú Quý đưa, cười tủm tỉm nói: “Đứa nhỏ này cũng thật là, săn được cũng không để bên đó mọi người ăn hoặc mang đi trấn trên bán kiếm chút tiền mà còn… nếu không buổi tối liền ở đây ăn cơm đừng trở về nữa. Ta làm gà cho mấy đứa ăn.”

Hứa Thảo nghe thấy thế vội nói: “Nương, không cần đâu, đợi lát nữa con cùng Phú Quý trở về nhà ăn là được, gà rừng này mọi người lưu lại chính mình ăn đi.”

Lí thị nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng: “Kia cũng được, này hai con gà rừng ta lưu lại làm chút thịt muối qua năm ăn.”

Nhìn bên ngoài trời mưa rất lớn, Lí thị liền đem ô giấy dầu đưa cho Hứa Thảo: “Mưa lớn, hai con cầm ô giấy dầu này che mà về, chờ tạnh mưa khi nào rảnh tiện đường thì mang qua đây là được.”

Lúc này, hai người mới chào tạm biệt Lí thị, che ô đi về.

Sau khi về nhà, Thẩm thị đang nấu cơm trong bếp, Trần thị cùng Dương lão cha bọn họ đều trở lại. Mưa mùa thu, thời tiết liền chuyển lạnh, mọi người ăn cơm tối xong, không có việc gì làm liền đi ngủ sớm.

Hứa Thảo ôm Miêu Miêu ngồi trên kháng dạy bé nói chuyện, hiện nay Miêu Miêu có thể kêu nào là phụ thân, mẫu thân, nhị thẩm, tam thẩm, tổ phụ, tổ mẫu… Biết nói một cái miệng liền không chịu yên, thấy ai cũng gọi, cùng Hứa Thảo náo loạn nửa ngày mới xoa xoa đôi mắt buồn ngủ.

Hứa Thảo biết bé mệt mỏi, đi bưng nước ấm vào, giúp bé lau sạch mặt mũi, chân tay, xong đâu đấy mới dỗ bé ngủ.

Phú Quý cùng Hứa Thảo cũng tắm rửa xong nằm ở trên kháng ấm áp. Bây giờ Miêu Miêu không có nằm ở giữa nữa, đều bị Phú Quý ôm nằm vào bên trong. Tuy biết hiện giờ Phú Quý sẽ không làm gì nàng, nhưng Hứa Thảo vẫn nhịn không được mặt đỏ tim đập.

Phú Quý ôm vợ mềm mại, ấm áp, thơm thơm, vô cùng thoải mái. Hắn thở ra một hơi, bàn tay to lớn nhịn không được khẽ vuốt ve dọc theo tấm lưng đi từ eo dần dần lên trên. Cả người Hứa Thảo chợt trở nên cứng ngắc. Ai ngờ bàn tay thô ráp to lớn kia chạm đến hai tiểu bánh bao của nàng liền không nhúc nhích, khẽ bóp nhẹ, sau đó là giọng nói trầm khàn vang lên: “Ai, hơi nhỏ, vợ, ngày mai nàng cần phải ăn nhiều vào để bồi bổ cơ thể, ta sẽ thường xuyên mang chút trứng gà về, mỗi buổi sáng nàng nhớ phải ăn một cái mới được đó. Nhà chúng ta chỉ có mình nàng là người gầy yếu nhất.” Nói xong, cũng không biết cố ý hay vô tình nhéo nhéo hai tiểu bánh bao vài cái.

Cơ thể Hứa Thảo càng trở nên cứng ngắc, nàng xấu hổ đến mức cảm thấy hai bên tai đều nóng lên.

Phú Quý phát hiện ra biểu cảm khác thường của nàng, biết nàng thẹn thùng, cười toe toét khẽ nói: “Vợ, nhanh ngủ thôi.”

Hứa Thảo khẽ ừ một tiếng, thanh âm nhỏ xíu như muỗi kêu.

“Đúng rồi, vợ, ngày mai ta muốn đi vào sâu trong rừng một chuyến, phải hai ba tuần mới có thể trở lại, nàng một người ở nhà cũng đừng có lo lắng.” Năm nay mùa đông đến sớm, không đến một tháng tuyết rơi sẽ không thể vào núi săn thú, nên hắn thừa dịp một tháng cuối cùng này đi sâu vào núi săn một con mồi lớn về mới được.