Nông Viên Tự Cẩm

Chương 131: Cơm sáng




Đầu tiên, Tiểu Thảo bắt đầu rang muối từ muối ăn, ớt cay và hồi hương, vịt để ráo nước rồi ướp trong vòng một giờ. Vừa ướp vừa kho, lại dùng nước kho ngâm vịt thêm một giờ, cuối cùng nấu xong để nguội. Nếu như có thời gian, phải tăng gấp đôi thời gian ướp vịt và kho.

Đang lúc Dư Tiểu Thảo được Đại cữu mẫu giúp đỡ, khí thế ngất trời nấu ăn, đứa cháu trai tám tuổi nhà đại gia gia thở hồng hộc chạy vào cửa, thấy Tiền Thảo thì lớn tiếng reo lên: “Tiểu Thảo! Nhị thúc nói các cữu cữu ngươi chưa ăn cơm sáng, trước tiên làm mấy món đơn giản chống đói, bữa tối hãy nấu phong phú hơn!”

“Dư Chu, “Tiểu Thảo” ngươi cũng dám gọi à? Phải gọi tỷ, biết chưa?” Tiểu Thảo gõ nhẹ gáy cậu. Dư Chu là con trai của đại bá nhà đại gia gia, lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh, rất đáng yêu.

Dư Chu làm mặt quỷ với nàng, không chịu yếu thế nói: “Không phải ngươi chỉ lớn hơn ta hai tháng sao? Bắt chẹt ta, ngươi còn không cao bằng ta đâu, gọi ngươi tỷ tỷ, không phải mất mặt lắm sao!”

“Dù ta chỉ lớn hơn ngươi một ngày, ngươi cũng phải gọi ta là tỷ! Có gọi không? Không gọi ta tìm đại gia gia tố cáo ngươi!” Dư Tiểu Thảo cố ý trêu tức cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn lại, trợn mắt nhìn Tiểu Thảo, kêu lên: “Quỷ mách lẻo!”

Tiểu Thảo đoán gan vịt lòng vịt trong nồi chắc là kho xong rồi, đi vào phòng bếp, lấy ra một miếng, giống như trêu chọc chó nhỏ cười hì hì nói: “Đến đây, gọi tỷ, gọi tỷ là được ăn gan vịt đó!”

Dư Chu vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thịt kho, dùng sức hít mũi một cái, ánh mắt dính trên miếng gan vịt kia không rời đi được, nước miếng cũng sắp chảy ra ngoài: “Thật không? Gọi ngươi tỷ tỷ miếng gan vịt này chính là của ta?”

Dư Tiểu Thảo trong bụng đã cười nghiêng ngả, còn tưởng người này không chịu khuất phục chứ, hóa ra cũng là mèo nhỏ thèm ăn. Nhưng mà, cũng khó trách, người trong thôn ngày thường có cơm ăn no đã không tệ rồi, không tết không lễ có thể ăn thịt, đúng là không có mấy nhà. Bảo sao thèm ăn thịt như vậy!

“Đương nhiên! Có lúc nào ta nói chuyện không giữ lời hả?” Tiểu Thảo thu lại tâm trạng trêu đùa, thành thật nhìn cậu.

Dư Chu đã sớm nghe qua đồ kho nhà nhị đường thúc, cậu thường theo cha ra bến tàu, đồ kho của Đồ nhắm một văn tiền bán rất chạy, chính cậu cũng nhận thấy như vậy. Thật ra thì một văn tiền cũng không đáng bao nhiêu, nhưng cha cậu sợ chị em Tiểu Thảo ngại không lấy tiền, nên trước nay đều không sang mua.

Cậu quấn lấy cha rất nhiều lần cũng không được như ý muốn. Bình thường, cha cậu sợ gặp phải lúc Nhị đường thúc đang kho đồ ăn nên nghiêm khắc hạn chế cậu và ca ca cậu tới nhà Nhị đường thúc chơi. Hại cậu nằm mơ cũng muốn ăn thử hương vị của đồ kho!

Bình thường cậu cũng là một đứa trẻ rất khí phách, nhưng trước mặt thức ăn ngon, trong lòng cậu cũng dao động: Không phải chỉ kêu chị thôi sao? Tiểu Thảo vốn lớn hơn cậu, có gì mất mặt nhỉ?

Nghĩ vậy, miệng thốt ra: “Tỷ, Tiểu Thảo tỷ! Đây... chính là đồ kho một văn tiền nhà ngươi bán phải không? Cha ta nói, nhà ngươi sống không dễ dàng, hay là ngươi giữ lại mang tới bến tàu bán đi!”

Tiểu Thảo thấy cậu không ngừng nuốt nước miếng, ánh mắt không rời miếng gan vịt trong tay nàng, nhưng vẫn cố gắng nhịn lại, trong lòng rất xúc động: Đứa trẻ nhà đại gia gia đúng là rất hiểu chuyện!

“Gan vịt này là nấu để nhà ăn, qua đây! Ăn thử rồi nói ta nghe hương vị thế nào?” Dư Tiểu Thảo tiến lên một bước, nhét miếng gan không lớn kia vào trong miệng cậu.

Cậu che miệng, liên tục lùi về phía sau, lắc đầu nói: “Tiểu Thảo tỷ, hôm nay nhà ngươi có khách đến, vẫn là giữ lại cho khách ăn đi…”

“Đứa nhỏ này cũng hiểu chuyện thật đấy!” Đại cữu mẫu vừa chuẩn bị làm bánh bột ngô vừa cười khen.

Dư Tiểu Thảo tươi cười nói: “Được rồi! Đừng lùi nữa, cẩn thận giẫm vào rau nhà chúng ta! Trong nồi còn nhiều gan vịt lòng vịt lắm, một miếng này không tính là gì đâu!”

Vừa nói, đã bắt được cánh tay Dư Chu, kiên quyết nhét miếng gan vịt vào trong miệng cậu.

Dư Chu rơi vào đường cùng, chỉ đành ỡm ờ ăn gan vịt. Gan vịt kho bằng công thức bí truyền, mềm thơm, hương thơm thuần triền miên quấn lấy đầu lưỡi thật lâu, ăn ngon đến mức khiến cậu nhịn không được rùng mình.

“Tiểu Thảo tỷ, nghe nói kho đồ ăn là ý tưởng ngươi nghĩ ra! Tay nghề của ngươi giỏi thật đó! Cho tới bây giờ ta chưa từng ăn qua đồ ăn nào ngon như vậy.” Dư Chu lập tức trở thành người hâm mộ trung thành tài nấu ăn của Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo cười, quả nhiên là một tiểu tham ăn, một miếng gan vịt nhỏ đã chinh phục được: “Dư Chu, giúp tỷ tỷ một chuyện. Ngươi đi nhà lão La ở thôn bên cạnh mua giúp ta bìa đậu hũ! Lát nữa mời ngươi ăn ngon!”

“Giúp ngươi mua đậu hũ thì không thành vấn đề, ăn cơm thì thôi đi! Nhà chúng ta đã ăn sáng từ sớm rồi!” Tiểu tham ăn Dư Chu nhận hai văn tiền Tiểu Thảo đưa cho, tung tăng ra khỏi cửa.

Do sự kiên trì của Tiểu Thảo mà thói quen ăn uống của Dư gia đã đổi thành ba bữa cơm một ngày. Buổi sáng nàng đã ăn cơm, quên mất các cậu một ngày chỉ ăn hai bữa. Bây giờ sắp tới giờ Ngọ rồi, nên là lúc ăn sáng!

Xem ra món vịt muối chỉ có thể để tối ăn, nếu vậy thì có thoải mái thời gian ướp vịt, đến lúc đó sẽ càng ngon hơn.

Cơm trưa Tiểu Thảo chuẩn bị đậu hũ hầm tiết vịt, cải xanh xào nấm hương, cà tím xào, dưa chuột xào. Món chính là bánh bột ngô, còn có một nồi canh trứng cà chua.

Mỗi món ăn nàng đều để lại một đĩa nhỏ, sau đó cùng Đại cữu mẫu xách giỏ bưng nồi, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đi đến ruộng nhà mình.

Nhà đại gia gia khá gần thôn, từ xa đã thấy bóng lưng cường tráng của ông, ông dẫn theo con trai lớn, cháu trai lớn và hai con dâu đang cần cù làm ruộng.

“Đại gia gia, ăn cơm chưa? Ăn chung đi!” Dư Tiểu Thảo khá gần gũi với đại gia gia. Nàng cảm thấy cả nhà đại gia gia sống cực kỳ có tình người.

Dư Lập Xuân thẳng lưng lên, để cái cuốc trên mặt đất, cười ha hả nhìn nàng, nói: “Chúng ta đã ăn rồi! Tiểu Thảo tới đưa cơm cho cha và cữu cữu à?”

“Vâng! Đại gia gia, đại bá, tới cùng nhau ăn chút gì đi!” Dư Tiểu Thảo cười vô cùng chân thành.

Đường bá phụ Dư Khê vẫu tay với nàng, cười nói: “Không được! Ngươi mau mang cơm cho cha đi, đừng để cha ngươi đói bụng!”

Dư Tiểu Thảo lại nói vài câu với đại gia gia rồi mới vác giỏ lên, đi tới ruộng nhà mình. Nhiều người làm việc quả nhiên rất hiệu quả! Bốn người đàn ông, thêm cả Liễu thị, ba mẫu đất đã xới được hơn nửa, ước chừng sau giờ ngọ là có thể làm xong.

“Cha, mẹ, Đại cữu cữu, Nhị cữu cữu, Tam đường thúc, ăn cơm thôi!” Dư Tiểu Thảo đặt giỏ ở đầu bờ ruộng, hai tay hợp lại bên miệng la lớn.

Đầu bờ ruộng bên cạnh là hai vợ chồng Vương Nhị Cẩu đang ăn bữa trưa. Vương Nhị Cẩu hít hít lỗ mũi, cười hì hì nhìn giỏ đựng cơm của Tiểu Thảo, lại gần hỏi: “Tiểu Thảo, nấu món ngon gì vậy? Mùi thơm thật đấy!”

Chưa đợi Tiểu Thảo đáp lời, vợ hắn ta đã véo lỗ tai hắn ta, kéo hắn ta về, lớn tiếng mắng: “Ngươi là tiểu hài tử à? Còn không biết xấu hổ mở miệng hỏi? Ngươi không ngại, ta còn ngại thay ngươi đó!”

Lúc Vương Nhị Cẩu còn trẻ, hay chơi bời lêu lổng, là một tên du côn hay ăn trộm. Cũng may hắn ta cưới một cô vợ rất lợi hại. Tuy vợ hắn xuất thân nghèo khó nhưng lòng tự ái rất cao, thành công bắt Vương Nhị Cẩu bỏ hết thói hư tật xấu.

“Không sao, Vương Thẩm, ta nấu nhiều đồ ăn, ăn chung đi.” Dư Tiểu Thảo mời.

Vương Nhị Cẩu vui mừng quá đỗi, đang định đáp lời lại bị vợ hắn ta tàn nhẫn nhéo eo một cái. Vợ Vương Nhị Cẩu cười với Tiểu Thảo, nói: “Tiểu Thảo, chúng ta ăn no rồi. Thẩm thẩm cảm ơn ngươi. Đi, xuống ruộng thôi! Hôm nay phải xới xong hai mẫu đất đó…”

Dư Hải đi đến đầu bờ, thấy Vương Nhị Cẩu đáng thương tội nghiệp bị vợ hắn ta kéo xuống ruộng, buồn cười nói: “Nhị Cẩu có phúc, cưới được người vợ tốt…”

“Cha, cha cũng là người có phúc đó!” Dư Tiểu Thảo nháy mắt với Liễu thị.

Liễu Phái cười ha ha, nói: “Không tệ! Cưới được muội muội ta còn không phải phúc của ngươi sao?”

Liễu thị bị ca ca và con gái mình trêu ghẹo tới mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn bọn họ một cái, vội cúi đầu múc canh. Dư Hải thì cười ngốc nghếch, gật đầu nói: “Đúng đúng, cưới được Mộ Vân là phúc ba đời của đệ!”

“Chàng cũng vậy nữa hả!” Trên mặt Liễu thị đầy ngại ngùng, ánh mắt oán trách nhìn chàng, rồi nhìn nồi canh trứng cà chua đỏ đỏ trắng trắng khiến người khác thèm ăn, nói: “Thứ màu đỏ này là gì vậy? Không phải là ớt cay chứ?”

“Vườn sau nhà chúng ta có mấy quả cà chua chín, con hái vào nấu canh. Rất tươi ngon, người ăn thử xem!” Uống canh trước khi ăn cơm, Dư Tiểu Thảo giúp đỡ chia bát đũa cho từng người.

Dư Giang lại gần nhìn trong giỏ, líu lưỡi nói: “Bữa trưa phong phú thật đó…”

Dư Tiểu Thảo bưng cho hắn một bát canh trứng cà chua, nhét đũa vào trong tay hắn. Dư Giang nhận cũng không phải mà không nhận cũng không phải: “Ta… ta đã ăn rồi…”

“Vậy thì ăn thêm một ít! Nào có chuyện giúp đỡ làm việc mà không ăn cơm chứ?” Đại cữu mẫu nói giúp Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo cũng liên tục khuyên.

Một bát đậu hũ hầm tiết vịt, đậu hũ non mềm, tiết vịt tươi non đã chinh phục vị giác của tất cả mọi người. Nội tạng vịt kho, lòng vịt dai ngon, gan vịt mềm, mề vịt tươi ngon. Cải xanh xào nấm hương, hương vị đầy đủ, rất ngon. Cà tím xào, nước sốt đặc sệt, từng miếng cà tím bóng nhẫy vừa miệng… Hơn nữa còn có canh trứng cà chua chưa được ăn bao giờ, chiêu đãi người thân phong phú hơn nhà bình thường nhiều.

“Nàng xem! Không phải bảo nàng nấu chút đồ ăn đơn giản thôi sao? Sao lại nấu nhiều món như vậy?” Liễu Phái có chút trách cứ nhìn vợ mình, hình như trách nàng ấy sao không ngăn lại, nhà em gái hắn sống cũng không dễ dàng.

Dư Tiểu Thảo vội nói: “Cữu, nguyên liệu nấu ăn đều lấy ở nhà, ngoài đậu hũ mua hai văn tiền, còn lại đều là ở nhà sẵn có. Mọi người làm việc vất vả ngoài này, đương nhiên phải nấu nhiều một chút, nếu không lấy đâu sức lực chứ?”

Dư Hải đưa bánh bột ngô cho hai anh vợ, rồi đưa cho đường đệ của mình: “Đậu hũ hầm tiết vịt phải ăn nóng. Tay nghề của Thảo Nhi nhà chúng ta không tệ, đảm bảo đệ ăn rồi còn muốn ăn nữa. Mau ăn, đều ăn đi!”

Mấy người đều không khách khí nữa vươn đũa ăn cơm, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi. Dư Tiểu Thảo được bọn họ khen tới ngại, cong môi cười nói: “Cha, ca ở nhà một mình, con không yên tâm lắm, con về trước. Bát đũa cứ để ở đây lát nữa con qua thu dọn.”