Nông Viên Tự Cẩm

Chương 162: Đố kỵ




Thôn Đông Sơn, Chu tam thiếu trịnh trọng nhờ Dư Hải giúp đỡ thu mua. Đương nhiên, hắn sẽ không để cho Dư Hải làm không công, Trân Tu Lâu sẽ lấy ra một phần lợi nhuận khi thu mua làm thù lao của chàng. Vùng lân cận đương nhiên không chỉ có một thôn chài lưới là thôn Đông Sơn, mấy thôn chài lưới khác Trân Tu Lâu cũng đã chọn ra nhân viên phụ trách.

Hải sản như hàu biển và giun thìa biển rất phổ biến ở các khu vực ven biển. Hơn nữa, người ăn không nhiều, cho nên rất ít người thu mua. Cho dù thỉnh thoảng được thu mua, giá cả cũng rất khó tăng lên. Nhưng mà, giá thu mua của Trân Tu Lâu cao hơn so với thị trường một chút: Hàu biển hai mươi văn tiền một cân, giun thìa biển bốn mươi văn tiền một cân.

Mặc dù giá của giun thìa biển thấp hơn khi Đồng Nhân đường thu mua không ít, nhưng tiệm thuốc chỉ thu mua trong một khoảng thời gian nhất định, còn Trân Tu Lâu thì một năm bốn mùa đều thu mua.

Sau khi tin tức này truyền ra ngoài, người đến thăm hỏi nhà cũ của Dư gia nối liền không dứt, bọn họ đều tới hỏi thăm tình hình và giá cả thu mua hàu biển và giun thìa biển. Sau khi Dư Hải xác nhận đây là tin tức đáng tin cậy, các thôn dân ở thôn Đông Sơn cho dù là già hay trẻ đều rối rít bắt tay vào hành động. Đào giun thìa biển là đào giun thìa biển, nhặt hàu biển là nhặt hàu biển.

Quà tặng của biển lớn dành cho mọi người là vô tư, mỗi khi thủy triều xuống, mọi người ào ra bãi biển, lúc thủy triều lên thì quay về. Cho dù là ban đêm nước xuống cũng sẽ có người xách đèn lồng, chiến đấu hăng hái cả đêm.

Chỉ cần ngươi chịu làm thì nhất định sẽ có thu hoạch. Một người trưởng thành, một ngày ít nhất có thể đào khoảng mười cân giun thìa biển, phụ nữ già yếu và trẻ con cũng có thể thu hoạch được mấy cân hàu biển. Như vậy tính ra, mỗi nhà mỗi hộ ở thôn Đông Sơn, chỉ cần có nhân thủ bằng lòng ra sức, một ngày kiếm được mấy trăm văn tiền tuyệt đối không thành vấn đề.

Hàu biển và giun thìa biển được thu mua liên tục, chỉ riêng hải sản qua tay Dư Hải đã có hơn ngàn cân. Những thứ hải sản này đều được vận chuyển đến phân xưởng trên bến tàu. Nhân viên trong xưởng gia vị đều là những nô bộc đã ký khế ước sinh tử với Chu gia. Cho dù là dầu hào hay là bột ngọt, cách điều chế đều phải giữ bí mật tuyệt đối, nhân viên nòng cốt phải là người hầu mấy đời đều phục vụ Chu gia. Cẩn thận chọn ra năm mươi người trong tất cả người làm để đưa vào xưởng, đối mặt với đơn đặt hàng cuồn cuộn không dứt, các nhân viên cũng có chút căng thẳng.

Nhất là quá trình xử lý sá sùng rất hao tốn nhân công. Vì vậy Chu tam thiếu lại đưa ra quy định thu mua mới. Chỉ cần là hàu và giun thìa biển đã được xử lý xong, giá cả thu mua sẽ cao hơn gấp đôi. Đương nhiên, đồ hải sản phải bảo đảm còn tươi.

Thứ mà các thôn nhân không thiếu nhất là gì? Đó chính là nhân công và thời gian. Hàu chỉ tàm tạm, sau khi bỏ vỏ cũng không lời được bao nhiêu. Còn giun thìa biển sau khi bỏ cát trọng lượng cũng không giảm đi bao nhiêu, giá cả còn đắt hơn thịt heo, chỉ tốn nhiều thời gian hơn thôi, các thôn dân cũng sẵn lòng.

Trong khoảng thời gian ngắn, gần như Dư Hải bận đến không thể xoay sở. Đã xử lý và chưa xử lý, đều phải chia ra để cân và thanh toán, còn phải tách ra để riêng. Trong sân Dư gia trồng đầy rau cải, vì không để cho các hương thân phụ lão đến bán hải sản phá hoại vườn rau nhà mình, Dư Hải đặc biệt dựng một cái lều gỗ ở vách tường phía tây, chuyên dùng để thu mua hải sản. Một mình chàng bận rộn đến không thể xoay sở, nên để cho Dư Hàng đi theo giúp đỡ. Hai cha con bận rộn đến xoay vòng vòng mới có thể gắng gượng ứng phó được.

Từ khi Dư Hải biết xưởng gia vị có cổ phần của con gái nhà mình, bắt đầu kiểm định hải sản thu mua rất nghiêm ngặt. Nhất là sá sùng đã xử lý, không rửa sạch cát thì không thu; hải sản không tươi cũng không thu; giở trò lừa gạt, bỏ nước vào bên trong để tăng sức nặng cũng không thu... Tuy rằng cũng đắc tội một ít người muốn lợi dụng chiếm lợi, nhưng danh tiếng trong thôn cũng không tệ lắm.

Trương thị mấy ngày qua, bất kể đi tới đâu, trong mắt trong tai đều là: Nhà ai nhà ai bán hải sản một ngày được bao nhiêu bao nhiêu tiền; nhà ai nhà ai chưa tới mười ngày đã trả hết tiền nợ thiếu hơn mấy năm; nhà ai nhà ai trước kia ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ cũng có thể ăn thịt... Trong lòng bà lão bắt đầu hoang mang rồi.

Dĩ nhiên, tìm nhà cũ bên kia là chuyện không thể nào rồi. Khâm sai đại nhân đó bây giờ đang ở tại nhà của lão Triệu trước kia, một ngày ba bữa đều ăn ở nhà cũ Dư gia. Có một tôn đại phật lớn như vậy ở đó, có cho thêm Trương thị ba lá gan, bà ta cũng không dám tới đó kiếm thêm xui xẻo nữa.

Nhưng trong nhà bà ta, mỗi ngày cha con Dư lão đầu đều phải ra biển. Vì vậy, bà ta lập tức đặt suy nghĩ lên người Lý thị và Dư Hắc Tử. Dư Hắc Tử ngày ngày đều chăm chỉ chạy đến bên tàu, một văn tiền cũng không mang về, Trương thị sớm đã có ý kiến. Nếu như ai cũng có lòng riêng như đứa cháu này vậy lấy đâu ra bạc đặt mua đồ cưới cho con gái nhỏ đây? Lấy đâu ra tiền cho con trai nhỏ đi học đây?

Bà ta không nỡ để con gái đến mùa thu đã phải xuất giá đến bờ biển dầm mưa dãi nắng, cho nên hành hạ Lý thị và Dư Hắc Tử, ép hai người này đi đào giun thìa biển. Giun thìa biển đã qua xử lý, một cân gần bốn mươi văn tiền đấy, dựa vào hai mẹ con Lý thị, một ngày kiếm hai ba trăm văn tiền có lẽ không có vấn đề!

Dư Hắc Tử cũng không phải là hạng người vâng lời. Mặc dù đào giun thìa biển có thể kiếm được tiền, nhưng cậu ta biết dù có kiếm được tiền mình cũng không lấy được một văn, vậy sao phải phí công làm gì? Trải qua gần một tháng rèn luyện, Dư Hắc Tử không còn dáng vẻ béo phì mập lùn như trước kia nữa. Mặc dù da vẫn đen như cũ, nhưng lại khỏe mạnh hơn không ít, thịt béo trên người cũng không còn nhiều nữa. Cộng thêm lại cao hơn, nhìn vào thấy rất có sức sống.

Dư Hắc Tử vì tránh bà nội nhà mình, mỗi ngày trời chưa sáng đã chạy đi. Trương thị không tóm được Hắc Tử giảo hoạt giống như cá chạch, lập tức trông chừng Lý thị, mỗi ngày gần như là áp giải nàng ta đến bờ biển. Lý thị ham ăn biếng làm, chỗ nào giống người có thể làm việc? Lúc nào nàng ta cũng chưa đào được mấy con đã không ngừng kêu khổ, kêu khóc đến cả mặt đầy nước mắt nước mũi.

Trương thị cũng không phải là người mềm lòng. Huống chi, cả bà ta cũng cầm dụng cụ cắm đầu đào giun thìa biển, làm sao sẽ cho phép Lý thị luống cuống lười biếng? Lý thị thấy mẹ chồng cũng tự mình làm việc, không tìm được lý do để lười biếng nữa, cho nên cam chịu số phận đào con được con không. Mẹ chồng nàng dâu hai người cũng không có kinh nghiệm đào sá sùng, Lý thị lại là một người có thể lười biếng liền lười biếng, không trông cậy được. Suốt một ngày, người ta có thể đào chừng mười cân, hai người có thể đào được hai ba cân đã không tệ rồi.

Trương thị thấy người khác thu hoạch tràn đầy, về đến nhà tâm trạng không tốt bắt đầu nói kháy, mắng Lý thị không dùng được, mắng Dư lão đầu không có bản lĩnh, mắng Dư Đại Sơn bất lực không quản lý được vợ... Toàn bộ Dư gia đều bị bao phủ trong sự lửa giận u ám của bà ta.

Dư Đại Sơn bị kẹp giữa mẹ và vợ, lại là một người chậm chạp không biết nói chuyện. Vì để cho trong nhà yên tĩnh một chút, sau khi hắn ra khơi trở về, mỗi khi thủy triều xuống đều sẽ đi đào sá sùng với Trương thị.

Ở Dư gia có một hiện tượng kỳ lạ, càng làm việc nhiều, càng không có gì tốt, ở trong mắt Trương thị tất cả những chuyện này đều là chuyện đương nhiên. Trước kia Dư Hải là như vậy, bây giờ Dư Đại Sơn cũng là như vậy. Làm nhiều, dẫn đến oán giận cũng nhiều!

Lý thị cũng không có nhẫn nhục chịu khó giống như Liễu thị. Nàng ta thấy mình và trượng phu nhà mình vất vả kiếm tiền về đều rơi vào túi mẹ chồng. Nếu những tiền bạc này chi tiêu cho các nàng còn được! Bây giờ, bắt cá nhiều hơn, đi biển nhiều hơn đồi lấy tiền, mỗi ngày ít nhất mấy trăm văn tiền vào sổ, một tháng cũng có năm, ba lượng bạc rồi. Nhưng vẫn phải ăn bánh nướng bột ngô đen xì xì, thức ăn vĩnh viễn là nước nấu cải xanh không có dầu mỡ.

Chưa bao lâu Lý thị đã thấy không vui rồi. Nhìn thấy trượng phu bị xoay vòng vòng, lại sờ khuôn mặt bánh mì bị phơi nắng đen đi một tầng của mình, ở sau lưng thì thầm với Dư Đại Sơn: "Cha Hắc Tử à! Chúng ta làm việc mệt chết mệt sống, tiền kiếm được một văn tiền cũng không tiêu ở trên người chúng ta. Đều để mẹ lo cho Thải Điệp và Tiểu Ba hết rồi! Vậy chúng ta tính là cái gì?"

Dư Đại Sơn toàn thân mệt mỏi nằm ở trên giường đất, dáng vẻ híp mắt sắp ngủ, hắn thành thật ồm ồm nói: "Không thể nói như vậy được! Không phải muội muội sắp bị gả đi sao? Điều kiện trong nhà muội phu cũng không tệ lắm, nếu đồ cưới quá khó coi, muội muội gả qua đó sẽ bị khinh bỉ. Tam đệ hai năm này phải tham gia cuộc thi, việc học hành cũng không thể chậm trễ..."

Lý thị giận đến nhéo tay hắn một cái, nói: "Ngươi thì tốt rồi, chỉ suy nghĩ cho đệ muội của ngươi, đã từng suy nghĩ cho con trai chúng ta chưa? Năm nay tuổi mụ của Hắc Tử cũng đã mười bốn rồi, cũng nên xem mặt người ta rồi. Nhưng mẹ ngươi ngay cả nói cũng không nói một câu, còn muốn Hắc Tử nộp luôn tiền mình kiếm được! Ngươi làm ca ca kiếm tiền nuôi đệ đệ muội muội, cũng không có đạo lý để cháu trai lớn nuôi sống bọn họ!"

Dư Đại Sơn xoa xoa cánh tay bị véo đau, trở mình, nói: "Hắc Tử vẫn còn nhỏ! Sang năm xem mặt cũng không vội. Hơn nữa, đợi Hắc Tử cưới vợ, sính lễ cũng lấy ra từ của chung. Ngươi cũng đừng lo nghĩ bậy bạ. Mau ngủ đi, sáng mai ta còn phải ra khơi đấy!"

Nhưng trong lòng Lý thị tràn đầy tính toán, sao có thể ngủ được? Nàng ta bất mãn nói: "Ngươi nói đệ đệ kia của ngươi mỗi ngày phải đi học, ta cũng không nói gì. Nhưng muội muội ngươi có tay có chân, tại sao lại không thể cho nàng ta làm việc? Mẹ ngươi cũng sắp thờ phụng muội muội ngươi như tiểu thư rồi! Tương lai tới nhà chồng rồi, cái gì cũng không biết, không bị đánh mới lạ!"

Dư Đại Sơn bị ầm ĩ không ngủ được, khẩu khí không tốt nói: "Ngươi cũng cái gì cũng không biết, có ai đánh ngươi ra sao?"

"Ngươi dám! Dù sao ta cũng có mấy anh trai nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Mấy năm nay, nhà mẹ ta cũng trợ cấp cho chúng ta không ít, nếu không chỉ dựa vào cơm nước trong nhà, hai mẹ con chúng ta không chết đói cũng không tệ rồi, còn có thể ăn đến mập mạp vậy sao?" Lý thị vừa nhắc tới nhà mẹ đẻ thì lưng cũng thẳng lên.

Dư Đại Sơn nhìn thịt béo chất đống trên người nàng ta, hừ hừ nói: "Ngược lại ta cảm thấy gầy một chút không có gì không tốt! Ngươi nhìn Hắc Tử của chúng ta một chút đi, sau khi gầy xuống thì càng ngày càng giống ta, có chút phong vị đàn ông rồi!"

Lý thị sờ thịt mỡ trên eo mình một cái (Eo ở đâu? Ngươi có eo sao?), thở dài nói: "Bây giờ nhìn lại, cả nhà lão Nhị tách ra ở riêng ngược lại cũng không phải chuyện xấu. Ngươi nhìn người ta một chút đi, cuộc sống trôi qua tạm ổn. Nghe nói, hắn thu đồ biển cho ông chủ của Trân Tu Lâu, mỗi ngày ít nhất có thể kiếm được mấy trăm văn đấy! Nếu như lúc đó chúng ra cũng tách ra ở riêng..."

"Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Mẹ sẽ không đồng ý cho chúng ta ở riêng đâu! Tình hình của lão Nhị lúc ấy, cũng không phải ngươi không biết. Thật ra nhà bọn họ chính là bị vứt bỏ đuổi ra ngoài. Lão Nhị có thể chịu đựng nổi, thật sự là do mạng hắn lớn... Hắn cũng là một người có phúc!"

Dư Đại Sơn nghĩ tới đứa em trai hờ chỉ nhỏ hơn hắn mấy tháng, tâm trạng rất là phức tạp. Dư Hải giỏi giang làm hắn trở nên rất tầm thường. Rõ ràng hắn đã rất cố gắng, nhưng vĩnh viễn không thể đuổi kịp bước chân của Dư Hải.

Lúc Dư Hải bị thương bị thầy thuốc phán tử hình, tâm trạng của hắn đã thả lỏng hồi lâu, ngọn núi lớn đè ở trên đầu hắn, cuối cùng cũng ngã xuống rồi.