Nông Viên Tự Cẩm

Chương 170: Bán dưa




Muốn đi cửa sau cũng không chỉ có mỗi Lý thị! Mợ hai của Tiểu Thảo là người chanh chua, chuyện gì cũng tính toán chi li, nhưng lại không phải người chọn nhẹ sợ nặng. Nàng ta nghe được từ chỗ đường tỷ gả đến thôn Đông Sơn, xưởng Chu gia sẽ tập trung tuyển nhân công ở thôn Đông Sơn trước, trong lòng lập tức nóng nảy... Nếu xưởng Chu gia tuyển đủ người ở thôn Đông Sơn, vậy chuyện này không dính tới nàng ta rồi?

Hồ thị này giấu cha chồng và mẹ chồng nhà mình, bắt nhị cữu thành thật kia của Tiểu Thảo tới thôn Đông Sơn cùng nàng ta, dù sao nàng ta cảm thấy không có mặt mũi tới thăm!

Lúc trước khi nhà Dư Tiểu Thảo mới ra ở riêng, bà ngoại Tiểu Thảo cho mấy lượng bạc, nàng ta đã nhắc đi nhắc lại chuyện này rất lâu. Mỗi lần thấy Liễu thị và người Dư gia, ngữ điện nói chuyện của nàng ta đều soi mói quái gở.

Tục ngữ nói: Ai ơi xử sự lưu tình/ Mai ngày gặp lại còn mình với ta, những lời này quá có đạo lý. Không nghĩ chỉ mấy tháng sau Dư gia đã chuyển mình, chẳng những trả hết bạc, còn hợp tác làm ăn với người có tiền ở thị trấn. Da mặt nàng ta còn chưa luyện dày được như Lý thị, lúc trước đối xử với người ta như vậy, sao không biết xấu hổ tới cửa cầu người ta?

Hai vợ chồng Hồ thị dậy thật sớm, đến thôn Đông Sơn đã là khi mặt trời đã lên cao. Hai người đến nhà cũ Dư gia lại không gặp ai. Sau khi hỏi thăm Dư Hàng đang thu mua hải sản bên cạnh, thì ra dưa hấu trên ruộng đã chín, cả nhà đang bận rộn làm việc ngoài đồng!

“Nhị cữu, nhị cữu mẫu, hai người ngồi nghỉ một lát ở trong trước đi, giờ cũng đã gần giữa trưa rồi, mẹ cháu cũng sắp về nhà nấu cơm rồi...” Dư Hàng mặt đầy tươi cười, tiếp đón rất có lễ phép.

Hồ thị vội vàng xua xua tay, nói: “Không cần, không cần! Vừa lúc chúng ta xuống ruộng giúp một tay. Tiểu Sa, cháu làm việc của mình đi!”

Lúc trước Liễu Hán từng tới cuốc đất giúp, biết ba mẫu đất cát của Dư gia ở đâu, cũng không cần người dẫn đường nên đưa vợ mình đi về phía ruộng dưa.

Hồ thị nhỏ giọng nói: “Cha nó à, chàng nhìn thấy một hàng dài người bán hải sản kia không? Nhà muội muội chàng ấy, chỉ tính riêng mối làm ăn này cũng kiếm được không ít bạc đi?”

“Người ta kiếm tiền là chuyện của người ta! Thôn chúng ta không gần biển, muốn kiếm cũng không có cái phúc đó!” Liễu Hán là người nói chuyện thành thực luôn làm người nghe không được thoải mái.

Hồ thị trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Chúng ta ở bên kia không thu được hải sản, nhưng khi nhà họ nhiều việc không lo liệu được hết, chúng ta có thể đến đây hỗ trợ! Chàng xem, đường đệ muội phu chàng ấy, ta cũng không tin hắn tới hỗ trợ miễn phí? Nhiều ít cũng phải có chút lợi chứ?”

“Người ta ở gần đây nên cũng tiện tới giúp! Dư Giang làm người không tồi, là một người thành thật. Muội phu không chọn sai người!” Liễu Hán còn chưa hiểu ý của vợ mình, khiến tức Hồ thị giận đến ngứa răng.

“Hừ! Muội muội của chàng cũng không làm chủ trong gia đình nhỉ! Có chuyện tốt gì cũng không thể nhớ đến nhà mẹ đẻ...” Hồ thị rốt cuộc nói ra tiếng lòng.

Liễu Hán trừng liếc mắt nàng ta một cái, nói: “Nhà ta cũng không giống nhà mẹ đẻ nàng, huynh đệ không làm ăn tử tế, luôn muốn chiếc chút lợi từ trên người khuê nữ đã xuất giá! Nàng nhìn xem mấy tỷ muội của mình đi, đều bị huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng làm ầm ĩ đến sắp không sống nổi nữa! Nếu không phải cha mẹ ta rộng lượng, ở nhà nàng mới có cuộc sống thoải mái như thế?”

Giọng Hồ thị lập tức mềm xuống, nói: “Ta không phải đang nói muội muội của chàng sao, tại sao lại nói đến nhà ta rồi? Ta cũng không muốn có huynh đệ như vậy...”

Liễu Hán nhìn nàng ta một cái, nói: “Khi nhà muội muội ta ra ở riêng như thế nào, ta cũng đã biết đến. Nhà nó mới chỉ sống tốt lên một chút, ta làm ca ca tẩu tẩu cũng không nên làm phiền thêm nữa! Chờ gặp Mộ Vân nói chuyện. Con bé có thể giúp đỡ, nếu thật sự không thể, nàng cũng không thể nói khó nghe, nhớ kỹ chưa?”

Hồ thị chính là người xấu miệng, có chút ích kỷ, nhưng nàng ta vẫn rất biết nghe lời chồng mình: “Ta nhớ kỹ rồi, dù sao ta cũng là tới cầu người. Ta nhất định sẽ quản chặt miệng mình!”

Khi nói chuyện hai người đã đến ruộng dưa. Trên ruộng dưa xanh mướt, một đám dưa hấu thật lớn đang nằm phơi bụng lên. Cả nhà Dư gia đang ở trên ruộng dưa, cúi người nhẹ nhàng gõ dưa hấu, hái những quả dưa hấu đã chín xuống. Trên hai đầu bờ ruộng, dưa hấu đã chất thành chồng thật cao.

“Ai u má ơi! Đây là dưa hấu, lớn thật là to. Một quả ít nói cũng có hơn năm cân mười cân nhỉ? Đừng nói ở thôn nhỏ như ta, ngay cả người ở thị trấn cũng rất ít khi thấy được thứ này? Cha nó à, ngươi nói thứ này một cân bao nhiêu tiền?” Hồ thị ngạc nhiên đi quang đồi đống dưa hấu, trong miệng tấm tắc không thôi.

Dư Tiểu Thảo hơi cố hết sức để ôm một quả dưa hấu chín thật lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi tới. Liễu Hán thấy thế, vội đón lấy rồi nhận dưa hấu trong tay nàng.

“Nhị cữu cữu, sao ngài lại tới đây? Buổi sáng, cháu và mẹ còn vừa nhắc đến ngài và đại cữu cữu đấy!” Dư Tiểu Thảo tuy rằng không quá thích Hồ thị, nhưng lại không có gì ác cảm với người nhị cữu cữu có vẻ chất phác này.

Liễu Hán đặt quả dưa hấu trong tay vào trong đống dưa hấu, xoa xoa tay, tươi cười xấu hổ nói: “Nhị cữa mẫu của cháu muốn đến làm công ở xưởng Chu gia, không biết họ đã tuyển đủ người chưa? Ta cùng nàng ấy tới hỏi một chút.”

Dư Tiểu Thảo nhìn Hồ thị nhìn đang nhìn chằm chằm đống dưa hấu một cái, nói: “Còn thiếu mấy người công nhân hong khô miến, cần người thận trọng và có nhẫn nại, không kể nam hay nữ...”

Liễu Hán cười ha ha, nói: “Đừng thấy nhị cữa mẫu cháu nói chuyện khó nghe, khi làm việc là người rất có năng lực đấy!”

Hồ thị ở một bên vểnh lỗ tai lên nghe, chỉ sợ bỏ lỡ điều gì. Nghe vậy, nàng ta ở một bên liều mạng gật đầu.

Dư Tiểu Thảo cup mắt suy nghĩ một chút, nói: “Vậy được rồi, buổi chiều cháu đi một chuyến với nhị cữu mẫu. Nhưng muốn vào xưởng miến phải kí hiệp định bảo mật, nếu là tiết lộ phương pháp làm miến sẽ phải bồi tiền và bị bắt giam vào đại lao!”

Hồ thị vội thề thốt đảm bảo: “Tiểu Thảo, cháu yên tâm đi! Ta tuyệt đối sẽ không nói một chữ về xưởng với bên ngoài!... Vừa mới, cháu nói muốn tìm đại cữu và nhị cữu là vì có chuyện gì sao?”

Ánh mắt Hồ thị liếc về phía chồng dưa hấu cao ngất. Bên kia, Liễu thị đang vội vàng cân dưa hấu cho Vương Nhị Cẩu.

Nói đến Vương Nhị Cẩu, từ khi Tiểu Thảo đồng ý bán nợ dưa hấu, hán đã vô cùng để ý ruộng dưa Dư gia. Nếu gặp được hai cha con Tiểu Thảo và Dư Hải đi tưới nước cũng sẽ cướp thùng đi gánh mấy gánh nước. Buổi tối, còn sẽ chủ động tới đây trông dưa giúp, để Dư Hải có thể thay ca về nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Mấy ngày nay, hắn dường như ngày nào cũng đến xem vườn dưa. Biết hôm nay Dư gia hái dưa, trời chưa sáng đã tới đây giúp đỡ. Tuy rằng hắn không hiểu lắm dưa đã chín hay chưa, nhưng sẽ giúp từng chuyến từng chuyến chuyển dưa ra đầu ruộng. Cả buổi sáng làm việc đến cả người đầy mồ hôi, còn chuyên tâm hơn cả làm việc của nhà mình!

Hắn đã sớm sửa xong xe đẩy ở nhà. Hôm nay, hắn ta chuẩn bị đẩy một xe ra bến tàu khảo sát giá thị trường. Hắn biết Dư gia muốn ở mở một quầy bán dưa ở thị trấn. Hắn vốn đã định lên thị trấn bán dưa hấu đã dẹp bỏ ngay suy nghĩ này. Bàn về bán hàng, tám hắn cũng không bằng một Dư Tiểu Thảo. Trên bên tàu khách thương cùng khách trên thuyền từ nam chí bắc, mỗi ngày lưu lượng khách coi như cũng không tồi, kẻ có tiền hẳn là không ít. Vì thế hắn nghe theo đề nghị của Tiểu Thảo, mở thị trường ở bến tàu.

“Tiểu Thảo, ngươi nói ta vẫn chưa biết cân đo cho lắm, nếu như đi bán vậy phải tính toán như thế nào?” Trước kia, Vương Nhị Cẩu là một tên không học thức không nghề nghiệp đích thực, từ sau khi cưới vợ mới hơi bớt bớt một chút. Vợ hắn thực ra người rất giỏi giang, dường như không gì có thể làm khó được nàng ấy. Nhưng vợ hắn giờ đang bụng mang dạ chửa? Hắn sao nở để vợ phải ra bến tàu bôn ba chứ?

Dư Tiểu Thảo nở nụ cười với hắn, nói: “Cái này đơn giản! Dưa hấu lớn một chút tầm mười cân một quả, ngươi lấy ở nơi này với giá sỉ 100 văn một cân, vậy tốn mất 3 lượng. Đến trấn trên, ngươi hãy bán năm lượng bạc một quả đi! Nhỏ một chút bán bốn lượng, còn loại nhỏ hơn nữa tầm năm cân, bán ba lượng, không phải được rồi à!”

Vương Nhị Cẩu còn chưa phản ứng kịp, Hồ thị đã kêu lên đầy sợ hãi: “Cái gì? Một quả dưa phải năm lượng bạc? Năm lượng bạc đủ một hộ gia đình ăn uống nửa năm? Có thể bán được sao?”

Liễu Hán đột nhiên kéo vợ lại, trừng mắt nói: “Không biết nói thì đừng mở miệng, không ai bảo nàng là người câm đâu!”

Vương Nhị Cẩu lại không để bụng cười nói: “Liễu gia tẩu tẩu, người như chúng ta đương nhiên không thể bỏ ra mấy lượng bạc để mua một quả dưa hấu. Nhưng bến tàu có không ít lão gia phú quý không thiếu tiền. Dưa hấu này của ta nước nhiều vị ngọt, còn còn là quán độc nhất, nơi khác cũng chẳng có mà mua! Đừng nói năm lượng, cho dù đắt hơn một chút, cũng không lo không bán được! Tiểu Thảo, suy nghĩ này của ngươi được lắm, ta sẽ làm như vậy!”

Liễu thị đã cân dưa hấu xong hết rồi, xe đẩy tay của Vương Nhị Cẩu không lớn, có thể để hai mươi quả dưa hấu đã đến đỉnh.

“Tổng cộng 184 cân, tính số chẵn cho ngươi, vậy tính 180 cân đi. Tiểu Thảo, phải tính cho Nhị Cẩu thúc con bao nhiêu tiền đây!” Toán học của Liễu kém hơn so với bọn trẻ một chút. Con số lớn như vậy, nàng thật sự không đủ tự tin để tính ra.

Dư Tiểu Thảo thầm tính trong lòng, thực nhanh đã trả lời đáp án: “Nhị Cẩu thúc, tổng cộng 54 lượng bạc! Ta viết giấy nợ cho ngài, ngài ấn cái dấu tay là có thể lấy dưa hấu đi rồi!”

Giấy nợ đã viết xong, chỉ cần điền số cân dưa hấu và tiền số là đầy đủ. Dư Tiểu Thảo dùng bút lông ngỗng hút mực nước, điền con số lên ở mặt trên. Lại tinh tế đọc một lần cho Vương Nhị Cẩu không biết chữ nghe.

Vương Nhị Cẩu rất sảng khoái dùng ngón trỏ chấm mực nước, ấn vân tay của mình lên phía trên, nói: “Không cần đọc, không tin người khác chứ sao có thể không tin các ngươi? Chút nữa thê tử ta tới, ngươi hãy nói ta đã đi bến tàu.”

Vương Nhị Cẩu dựa theo độ lớn nhỏ của dưa hấu, xếp ngay ngắn dưa hấu đã có số cân lên xe đẩy tay, vô cùng hăng hái mà đẩy đi!

Ngày mai, cửa hàng trong thị trấn của Dư Tiểu Thảo sẽ khai trương, cho nên hôm nay phải vận chuyển dưa hấu đến để dự trữ trước. Nàng vén tay áo lên, cố sức ôm một quả dưa hấu lên, cố gắng xếp lên trên xe lừa. Liễu Hán thấy thế, vội nói: “Cháu để đó, ta xếp cho!”

Hồ thị cũng rất có ánh mắt mà ôm một quả dưa hấu lên, nói: “Tiểu Thảo, cháu tay nhỏ chân nhỏ, sao có thể ôm được chứ? Còn không phải là xếp lên xe sao? Giao cho cữu và cữu mẫu là được rồi!”

Tiểu Thảo cũng không khách khí với bọn họ, vừa hỗ trợ vừa nói với Liễu Hán: “Nhị cữu, lúc này ruộng vườn cũng còn không bao nhiêu việc, hay là người cũng lấy một xe dưa hấu đi bán ở thị trấn! Dưa hấu này chỉ cần không bị rơi vỡ không bị đụng vào, ít nhất cũng có thể bảo quản được năm sáu ngày, một ngày bán không hết ngày hôm sau có thể bán tiếp...”

Liễu Hán trầm mặc mà dời mấy quả dưa hấu, mới chất phác mở miệng nói: “Một quả dưa hấu, phí tổn cũng phải hai đến ba lượng bạc, ta sợ ôm trong tay... Hơn nữa, chúng ta cũng không có xe để vận chuyển thứ này.”