Nông Viên Tự Cẩm

Chương 191: Báo quan




Dư Tiểu Thảo đưa cho Viện trưởng Viên gà quay còn đang nóng và vịt hoa quế đang tỏa hương thơm mê người trước mặt. Viên Tư Niên đối diện với đồ ăn ngon sẽ từ học giả uyên thâm trở nên rất hài hước, vừa định chìa tay ra đón, khóe mắt liếc thấy mấy thầy trò ở gần đó, vội ra dáng thanh cao nói: “Khụ khụ! Bản Viện trưởng là người thanh liêm, không nhận quà người khác tặng!”

Trong lòng Tiểu Thảo tức giận không thôi: Đồ ăn trước đây nàng mang tới vào bụng ai hết rồi? Bây giờ lại nói không nhận quà, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Ôi! Ai bảo em trai nàng còn cần người ta quan tâm chứ? Nàng không thể không phối hợp diễn: “Viện trưởng, thật không dám giấu diếm, hôm nay con tới đây là có chuyện muốn hỏi ngài. Không biết có thể xin ít thời gian nói chuyện với Viện trưởng không?”

Đầu Viện trưởng Viên càng ngẩng cao hơn, vuốt râu nói: “Chỉ là hỏi chút chuyện thôi, cần gì phải mang quà tới? Có chuyện gì con cứ nói thẳng đi! Quân tử thẳng thắn vô tư, không phải kiêng dè gì hết!”

Phải! Còn giả vờ, đã giả vờ nghiền rồi phải không? Tiểu Thảo cố ý bỏ lại hai túi giấy dầu vào trong giỏ, cười nói: “Viện trưởng Viên quả nhiên thanh liêm chính trực, đúng là khiến cho người khác khâm phục!”

Tuy đầu Viên Tư Niên hếch bốn mươi lăm độ nhưng khóe mắt vẫn còn liếc liếc, nhìn chằm chằm đồ ăn ngon. Thấy Tiểu Thảo định thu lại gà quay và vịt hoa quế thì lập tức nóng nảy, nhưng lại không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ đành dùng ánh mắt ám chỉ nàng.

Dư Tiểu Thảo cố ý vờ như không thấy ánh mắt ám chỉ của ông, tiếp tục nói to: “Viện trưởng, nghe nói thư viện Vinh Hiên đóng năm trăm lượng bạc là có thể ghi tên vào danh sách nhập học, vậy ngài giúp ta ghi tên với. Tiểu thúc nhà ta cũng là người có học, dù tư chất tầm thường nhưng cũng rất cố gắng…”

Viện trưởng Viên nghe vậy lập tức điều chỉnh sắc mặt, không để ý thức ăn ngon nữa, nhìn Dư Tiểu Thảo nghiêm túc hỏi: “Con có tin tức này từ đâu thế? Từ ngày ta lập ra thư viện Vinh Hiên, nhận người chỉ coi trọng tố chất không coi trọng tiền tài. Viên Tư Niên ta lập thư viện này là vì hiền tài cống hiến cho triều đình, không phải vì cầu tài! Đừng nói đóng năm trăm lượng là muốn vào thư viện của ta, cho dù bưng núi vàng núi bạc tới, không thông qua kiểm tra cũng đừng hòng bước vào thư viện này nửa bước!”

Từng có một đứa con út của một nhà giàu ở Giang Nam, chỉ thiếu chút nữa là có thể vượt qua kỳ thi, nhà giàu đồng ý bỏ ra một nửa gia sản chỉ để con trai có thể đi học ở thư viện nhưng lại bị từ chối ở ngoài cửa. Cũng may đứa con út của nhà đó cũng cố gắng, học hành cực khổ một năm, cuối cùng cũng thi đỗ vào thư viên Vinh Hiên.

“Viện trưởng Viên, trước tiên ngài đừng tức giận! Là như vậy, hôm nay bà nội con tới cửa hàng, vừa mở miệng đã đòi nhà con năm trăm lượng, nghe bà nói là vì để tiểu thúc con vào học ở thư viện Vinh Hiên! Cho nên con vừa trấn an bà xong đã tới đây hỏi ngài xem có chuyện này hay không!” Dư Tiểu Thảo nói đơn giản ngọn nguồn chuyện này.

Viện trưởng Viên rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhíu mày nói: “Chuyện này ta nghĩ một lát, cảm thấy có hai khả năng. Một là trong thư viện Vinh Hiên có sâu mọt, có người muốn kiếm lợi từ danh sách học sinh đăng ký nhập học. Hai là nhà con gặp tên lừa gạt, lợi dụng tâm lý tiểu thúc con nóng lòng muốn vào thư viện Vinh Hiên, kiếm tiền. Trước tiên con đi theo ta tới phòng sách nghỉ ngơi đi, ta muốn bàn chuyện này với sơn trưởng, giám viện…”

Tiểu Thảo vâng một tiếng, theo thư đồng đi tới phòng sách của Viện trưởng. Đây không phải lần đầu tiên Tiểu Thảo đến nơi kiến trúc cổ kính, mang đậm chất thư hương này. Nàng đặt túi giấy dầu lên bàn sách ngay trước cửa, lấy một quyển thơ từ trên kệ sách xuống, chậm rãi lật xem.

Thư đồng pha một ly trà thơm mang vào, thấy dầu chảy ra từ túi giấy dầu làm bẩn một bức tranh chữ Viện trưởng vừa viết xong, trong lòng đau lòng không thôi: Tranh chữ của Viện trưởng bọn họ chính là nghìn vàng khó cầu đó! Lại thấy Tiểu Thảo tùy ý lật xem bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản vì bị thất lạc) do Vương Hữu Thừa tự tay viết, trong lòng thấp thỏm không thôi, chỉ sợ nàng không biết trân quý làm hỏng.

Dư Tiểu Thảo kiếp trước chưa tốt nghiệp cấp hai đã bỏ học, nhìn trên giấy toàn chữ phồn thể thì thấy đầu to ra. Tuy có đi theo Tiểu Thạch Đầu học chữ một khoảng thời gian, gặp một vài chữ phồn thể thường thấy còn có thể ứng phó, nhưng thường thì trong thơ cổ có không ít câu chữ khó đọc, khiến người khác nghĩ không ra. Nàng chọn mấy bài thơ cổ đã học qua, rung đùi đắc ý xem.

Viên Tư Niên dẫn theo sơn trưởng và giám viện của thư viện vào. Thấy cảnh tượng một cô bé ăn mặc giản dị, tay cầm một quyển thơ cổ, cặp mặt to tràn đầy linh tính của nàng khiến người khác cảm thấy hình như không có gì là nàng không học được.

“Hóa ra tiểu nha đầu cũng biết chữ cơ đấy!” Viên Tư Niên cười ôn hòa.

Tiểu Thảo vội trả lại quyển thơ vào vị trí cũ trên giá sách, cười nói: “Đi theo đệ đệ học nhận ra vài chữ mà thôi. Không có sự đồng ý của Viện trưởng đã sờ vào sách của ngài trên giá sách, thật xin lỗi.”

Viện trưởng Viên cười nói: “Thích xem sách có tội gì đâu? Nhưng mà bây giờ chúng ta vẫn nên bàn chuyện lúc nãy vừa nói đi!”

Sơn trưởng Lương bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thư viện chúng ta thực sự không có chuyện dùng tiền mua tên trong danh sách nhập học! Sợ là Dư cô nương gặp trò lừa gạt rồi?”

Giám viện từng gặp Tiểu Thảo vài lần, ấn tượng với nàng không tệ bèn đưa ra ý kiến: “Ta thấy hay là ngươi đi báo quan đi?”

Viện trưởng Viên mạnh mẽ âm vang nói: “Lợi dụng danh tiếng của thư viện Vinh Hiên ở bên ngoài giả mạo lừa gạt, kiên quyết không thể nhượng bộ loại người xấu xa này được! Thư đồng, mang thiếp của ta tới huyện nha. Chuyện này liên quan đến danh tiếng của thư viện, lão phu nhất định phải tự mình đến nói chuyện!”

Dư Tiểu Thảo thấy nàng đã có câu trả lời rõ ràng mà mình muốn bèn xin phép trở về. Áng thời gian có lẽ lớp vỡ lòng đã tan học rồi, đám nhóc gào khóc đòi ăn kia hẳn là gấp lắm rồi!

Tiểu Thảo đương nhiên không nghĩ đến, nàng chân trước vừa rời khỏi phòng sách, ba danh nho tuổi tác cộng lại còn hơn hai trăm, vì hai túi giấy dầu mà tiến hành đấu trí đấu dũng, suýt chút nữa đánh nhau. Cuối cùng Viện trưởng Viên dùng giọng điệu ban ơn của mình, chia gà quay và vịt hoa quế của mình cho bọn họ.

Lúc Dư Tiểu Thảo đến kí túc xá của Tiểu Thạch Đầu, bốn đôi mắt đen nhánh, mong chờ nhìn ra cửa. Trong bát cơm trước mặt đám nhóc này, trừ bát của Tiểu Thạch Đầu có rau xanh, còn lại đều là cơm trắng. Phải rồi, còn chờ gà quay và vịt để ăn với cơm mà!

Thấy bóng dáng của Tiểu Thảo, đám nhóc mặt không biểu cảm, ánh mắt đồng loạt nhìn trong tay nàng, thấy trong giỏ đồ ăn có hai túi giấy dầu phồng phồng mới hoan hô một tiếng vây quanh Tiểu Thảo. Một đám nhóc thật thực tế!

“Nhị tỷ, bọn họ nghe nói tỷ bị Viện trưởng gọi đi, cảm xúc luôn kém, không ngừng nhắc đi nhắc lại: Hôm nay bị lỡ đồ ăn ngon rồi!” Tiểu Thạch Đầu nín cười, nhìn mấy nhóc này tranh đùi gà. Coi như bọn họ có lương tâm, biết chia cho cậu bé một cái!

Tiểu Thảo mang đồ ăn đến bị Viện trưởng cầm đi cũng không phải lần một lần hai. Sau đó vì không để đám nhóc này thất vọng, mỗi lần Tiểu Thảo mang thức ăn đều mang hai phần. Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ!

Nhìn đám nhóc khen không dứt miệng đồ ăn nàng mang tới, Tiểu Thảo cười nói: “Trọng lượng của gà quay và vịt đều đủ, ăn no bụng cũng vẫn thừa, ăn từ từ thôi đừng để bị nghẹn!”

Tôn mập vừa gặm chân vịt vừa nói chuyện bằng cái miệng nhỏ bóng nhẫy: “Nhị tỷ! Đệ rất vui vì có thể ở chung phòng với Tiểu Thạch Đầu. Lần trước nghỉ phép về nhà, mẹ đệ lại chê đệ béo rồi! Cũng không có cách nào, ai bảo nhị tỷ nấu ăn ngon quá chứ! Nhị tỷ, lần sau tỷ mang mấy món dầu hào rau xanh gì đó đi, thanh đạm một chút, đệ muốn giảm cân.”

Lưu Kim Diệp thong thả ung dung chia gà quay và vịt thành bốn phần, phần của mình thì để vào trong một cái bát thật to. Cậu ăn cơm chậm, nếu như phải tranh đồ ăn với Tôn mập mạp và Tư Đồ Thanh thì chỉ có nước chịu thiệt. Vì vậy cậu đổi bát cơm thành bát to hơn, gắp phần thức ăn của mình vào bát, tránh bị Tôn mập đoạt hết.

Nghe vậy, Lưu Kim Diệp chậm rãi nuốt xong miếng thịt gà trong miệng, cười nói: “Muốn ăn rau xanh không dễ sao? Trong nhà ăn còn nhiều lắm đó. Muốn giảm cân thì dễ dàng hơn nhiều. Ăn thức ăn của nhà ăn trong một tháng, đảm bảo ngươi giảm được năm cân!”

Tôn mập nhăn mặt, vẻ mặt đầy đau khổ: “Vậy thì bỏ đi! Rau nhà ăn nấu có thể so với tay nghề của Nhị tỷ sao? Thực sự là cơm heo, sao có thể nuốt nổi? Bảo ta ăn đồ ăn nhà ăn nấu một tháng... thà để ta mập chết còn hơn!”

Mọi người thiện ý cười vang một trận.

“Tiểu Thảo? Đúng là muội rồi! Vừa rồi ta còn nghĩ rằng mình nhìn nhầm người!” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ cửa.

Mọi người đồng loạt quay đầu sang nhìn, Tiểu Thạch Đầu lập tức kêu lên vui mừng: “Tiểu Văn ca! Huynh ăn cơm chưa? Lần này nhị tỷ ta mang tới gà quay và vịt hoa quế của Trân Tu Lâu đó, tới ăn thử nè!”

Gà quay và vịt hoa quế của Trân Tu Lâu? Nghe nói từ lúc vừa tung ra thị trường đã bán năm lượng bạc một con, tăng đến mười lượng, như vậy mà còn cung không đủ cầu. Dư gia quả nhiên đúng như lời mẹ cậu nói... cuộc sống cải thiện không ít!

Nhưng mà cuộc sống hiện tại của Tiền gia cũng tốt hơn so với lúc trước nhiều. Vịt nhà cậu không lo không bán được, ngay cả trứng vịt cũng được Chu gia bao trọn. Bán hết vịt cho Trân Tu Lâu đã thu được mấy chục lượng bạc. Mới đây mẹ cậu lại ấp một đám vịt con, còn gom ở nơi khác không ít vịt con, lần này nuôi khoảng bốn năm trăm con ấy! Tiền gia nếm được ngon ngọt nên chuẩn bị vén tay áo chơi lớn!

Tiền Văn nhìn Tiểu Thảo, lâu ngày không gặp, nàng lại cao hơn một chút, làn da trắng nõn dường như có thể bóp ra nước, đôi mắt to tròn giống như có thể trực tiếp chạm tới chỗ sâu trong linh hồn người…

Nghe mẹ nói, gà quay và vịt hoa quế của Trân Tu Lâu có liên quan rất lớn với nàng. Dưa hấu trồng vào mùa xuân không được ai để ý, một quả có thể bán được năm lượng bạc. Đừng nói đến Dư gia còn bán đồ kho ở bến tàu, còn thay mặt buôn bán hải sản… Khoảng cách giữa nhà cậu và nhà nàng hình như càng ngày càng lớn…

Nhưng mà cậu lại không nghĩ vậy! Tiên sinh nói, với học vấn của cậu bây giờ, sang năm đã có thể tham gia thi đồng sinh rồi. Nếu như có thể thuận lợi thông qua kỳ thi này cậu chính là tú tài duy nhất ở thôn Đông Sơn. Mà khi đó cậu cũng chỉ mười lăm tuổi mà thôi. Hiện tại ở nhà điều kiện cho phép, tương lai cậu muốn thi Cử nhân, thi Tiến sĩ! Đến lúc đó…

“Tiểu Văn ca, đùi gà này cho huynh!” Mùi thơm từ đùi gà trong tay Tiểu Thạch Đầu cắt dứt dòng suy nghĩ của cậu.

Tiền Văn cười cười với cậu bé, nói: “Ta ăn cơm rồi! Đùi gà này đệ ăn đi!”

Bình thường Tiền Văn rất quan tâm Tiểu Thạch Đầu. Tiền Văn dựa vào cố gắng của bản thân nên học lực luôn xếp trước hạng ba trong lớp cấp hai. Tiểu Thạch Đầu ngoài thích ra cũng rất kính trọng vị ca ca cùng thôn này. Cậu bé giữ vững quan điểm chia sẻ đồ ăn ngon với ca ca của Tiểu Văn: “Ăn rồi vẫn có thể ăn đùi gà tiếp mà! Ăn rất ngon đó!”