Nông Viên Tự Cẩm

Chương 197: Vả mặt




Kỳ thật, Dư Ba chỉ đưa kẻ lừa đảo kia hai trăm lượng bạc, một trăm lượng dư lại vốn là định chờ mẹ gom đủ số còn lại mới đưa hết cho tên kia. Không nghĩ tới mới chỉ qua một ngày, kẻ lừa đảo kia mắc án bị bắt.

Hắn ta đoán chắc số bạc đã đưa kia coi như mất luôn, một trăm lượng bạc trong tay thì không nói với mẹ già nữa, giữ luôn vào túi tiền riêng của mình. Tuy nói trước nay chuyện tiền bạc mẹ chưa bao giờ keo kiệt với hắn ta, nhưng trong tay mình có tiền dùng vẫn tiện hơn.

Trương thị vén lại tóc mai rối lung tung, vẻ lo lắng trên mặt làm bà ta thoạt nhìn mang theo vài phần dữ tợn. Bà ta nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không cam lòng mất không ba trăm lượng bạc kia. Bà ta bảo Lý thị trợ giúp vợ Trương Toàn, còn mình ra ngoài, đi về phía cây du đầu thôn.

Nơi đó, Dư lão đầu đang ngồi dưới cây du, trầm mặc mà nghe trưởng thôn và đại ca tán gẫu. Dư Lập Xuân phát hiện sắc mặt tam đệ không tốt, hỏi ông vài câu nhưng vẫn không hé răng nên cảm thấy rất kỳ quái.

Trưởng thôn và Dư Lập Xuân chuyển từ đề tài mùa màng năm nay tới chuyện con trai út Dư Giang của ông ấy: "Nghe nói, Đại Giang giúp thu hải sản, làm ăn cũng không tồi nhỉ? Là giúp đỡ đơn thuần hay có tiền công vậy?"

Nghĩ đến hoa hồng được chia tiểu nhi tử mang về mỗi ngày, Dư Lập Xuân cười đến hoa cúc nở đầy mặt: "Đứa nhỏ Đại Hải này nhân nghĩa, không phải người ăn mảnh, làm ăn kiếm tiền được còn nghĩ đến huynh đệ nhà mình. Chuyện làm ăn giúp Chu gia thu hải sản này, coi như Đại Hải chiếu cố nhà chúng ta, hai nhà hợp tác làm ăn. Thu được bao nhiêu cũng như vậy thôi..."

Dư Lập Xuân vẫn hiểu được đạo lý tài không lộ ra ngoài, nếu như ngu ngốc nói số tiền Dư Giang thu được mấy ngày nay, nói không chừng có người lại đỏ mắt làm ra mấy chuyện ngáng chân. Làm người ấy à, vẫn nên khiêm tốn mới tốt. Nhưng trên mặt ông ấy vẫn không thể giữ được biểu cảm giống như không thu được bao nhiêu tiền.

Trưởng thôn vuốt râu, cười mắng một tiếng: "Lão già này, đến ta cũng không chịu nói thật sao! Không lẽ ta có thể đoạt chuyện làm ăn của lão à?"

Dư Lập Xuân cười ha hả nói: "Quả thật cũng chẳng được bao nhiêu. Nhưng một ngày công cũng chỉ kiếm hơn làm việc ở bến tàu một chút mà thôi. Nào có thể so với tiểu nhi tử giao thiệp với quan lão gia nhà lão chứ!"

Con trai của trưởng thôn là thư đồng chấp bút cho Huyện lệnh lão gia của huyện bên cạnh, tiền lương không nhiều lắm, nhưng thân phận cũng coi như là "nhân viên công vụ". Trưởng thôn vẫn luôn rất tự hào vì con trai nhỏ!

Hai người nhiệt tình trò chuyện, Trương thị đi ra từ trong thôn. Bà ta khách khí gật gật đầu với trưởng thôn và đại bá, nói với Dư lão đầu vẫn luôn không thèm nhìn mình: "Cha Tiểu Ba à, quan sai huyện nha tới nhà, nói là điều tra chuyện Tiểu Ba bị lừa gạt. Nói thế nào ông cũng là chủ nhà, nên trở về giúp tiếp đón một chút đi!"

Dư lão đầu chỉ ậm ừ, nửa ngày vẫn không nói chuyện, cuối cùng thở dài thật sâu, chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi về phía nhà mình.

Trương thị vội bước theo sau. Cả quãng đường không ai lên tiếng, sắp về đến nhà, Trương thị mới đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người: "Cha nó à, ta biết ông đang trách ta! Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, đâu thể quay lại lúc đầu được nữa, chúng ta còn phải sống tiếp những ngày tháng còn lại. Tiểu Ba là đứa có tiền đồ, chẳng qua thời vận năm nay chưa tốt mà thôi. Thầy bói không phải đã nói, tương lai nhà ta có đại quan sao? Tiểu Ba là con của ông, chuyện của nó ông không thể mặc kệ được!"

"Quan tâm? Quan tâm thế nào đây? Khi hai mẹ con ngươi giấu ta bàn bạc chuyện dùng tiền đi cửa sau để vào thư viện, sao không thấy bàn bạc nói chuyện với người làm cha này? Bây giờ xảy ra chuyện, lại nhớ đến Tiểu Ba còn có người cha này?" Dư lão đầu ồm ồm nói chuyện, nếu là trước kia, Trương thị đã sớm gào lên với ông.

Nhưng sau chuyện hôm qua, bà ta đã không cò đủ lý đủ tình để làm lý do nữa. Trương thị suy nghĩ, nói: "Chuyện trước đó không nhắc tới nữa. Tiểu Ba nói, đã bắt được kẻ lừa đảo kia, chỉ đang chờ khổ chủ chúng ta lên công đường xét xử là có thể định tội hắn. Nhưng ba trăm lượng bạc kia... không chắc được trả lại. Đó chính là chi phí tương lai Tiểu Ba đến Kinh thành thi đấy!"

"Không phải của mình, cầm cũng không giữ được! Ba trăm lượng bạc kia vốn là tiền cứu mạng Đại Hải đấy, ngươi cầm không thấy chột dạ sao? Haizz... nếu không lấy lại được, cũng là xứng đáng!" Dư lão đầu nghĩ đến lúc trước con thứ hai nằm ở trên giường không rõ sống chết, cả nhà tách ra ở riêng rất cần số bạc này, thế mà mà bọn họ lại giấu đi... Trong lòng ông vừa hổ thẹn lại vừa hối hận.

Trương thị nhẫn nhịn lắm mới không cãi nhau với Dư lão đầu. Bà ta tiếp tục kiên nhẫn nói: "Cha nó à! Nếu số bạc này không thể lấy lại được vậy ta cũng sẽ hết hy vọng. Nhưng chúng ta vẫn có cơ hội lấy lại một phần số bạc này, nếu như không nỗ lực một chút, tương lại không kiếm được lộ phí cho Tiểu Ba, chúng ta làm cha làm mẹ không phải sẽ hối hận cả đời sao?"

Dư lão đầu nhíu mày nói: "Không phải nói tên lừa đảo đã lừa mất rồi sao? Còn có thể đòi về được à?"

"Không phải kẻ lừa đảo kia đã bị bắt sao? Nhất định quan phủ đã tịch thu được ít nhất một phần. Nhưng số tiền này có trở về tay chúng ta không..." Trương thị cân nhắc phải mở miệng như thế nào để Dư lão đầu đến nhà cũ nói chuyện.

Dư lão đầu nhăn mày khó hiểu nói: "Nếu quan phủ không trả lại, chúng ta chỉ là dân đen, còn có thể có cách khác sao?"

Trương thị lấy cớ nói: "Chúng ta không có cách nào, nhưng cha nuôi Tiểu Thảo..."

Dư lão đầu trợn trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trương thị, hừ lạnh một tiếng nói: “Tối hôm qua ngươi đã đảm bảo, không phải nhanh như vậy đã quên rồi đấy chứ! Lúc ấy đã nói rất rõ ràng, chúng ta ai lo phận nấy, ai cũng không được đi quấy rầy ai. Nay một ngày còn chưa qua, ngươi đã liền sẹo quên đau rồi phải không?"

Đôi mắt Trương thị đảo quanh, cố nặn ra vài giọt nước mắt, khóc sướt mướt nói: "Ông à, ta biết trước kia là ta quá phận, rất có lỗi với biểu tỷ, cũng rất có lỗi với cả nhà Đại Hải. Nhưng Đại Hải dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt của ông, là anh em ruột thịt với Tiểu Ba, liệu có thể cả đời không qua lại được không? Bây giờ, nó giúp chúng ta chuyện này, tương lai nếu tiền đồ của Tiểu Ba rộng mở, còn có thể bỏ mặc người Nhị ca này?"

Lúc này, hai người đã đi đến trước cửa nhà mình, Dư Ba buồn bã ỉu xìu đi ra từ trong nhà, nhìn thấy bóng dáng lão Dư giống như nhìn thấy tâm phúc, nghẹn ngào nói: "Cha... Nhi tử bất hiếu, khiến cho hai vị... nhọc lòng vì con!"

Nhìn con trai út dường như đã gầy đi một vòng, mặt mũi đầy vẻ tiều tụy, Dư lão đầu nghĩ đến lời Trương thị, lại mềm lòng. Ông thở dài thật sâu, nói: "Phải nhớ kỹ bài học này! Người ấy à, không thể nghĩ đi đường ngang ngõ tắt được. Trong khoảng thời gian này, con ở nhà đọc sách học hành tử tế, vào thu con lại đi thi vào thư viện Vinh Hiên thử xem. Một lần không được thì hai lần, ba lần... Đến khi đỗ thì thôi."

Dư Ba ủ rũ cụp đuôi mà nghe lão cha dạy dỗ, liên tục gật đầu. Trong lòng hắn lại không còn hy vọng gì nữa, trải qua chuyện lần này, chỉ sợ thư viện Vinh Hiên đã đưa hắn vào sổ đen, đời này hắn đừng mơ có cơ hội vào thư viện Vinh Hiên. Dẫu sao thư viện Vinh Hiên nhận học sinh ngoài cần thiên phú còn rất coi trọng nhân phẩm.

Dư lão đầu thấy con trai ủ rũ cúi đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Coi như mọi chuyện đã qua rồi đi, đừng nghĩ nữa. Ta... đến nhà Nhị ca con, hỏi một chút xem số bạc kia còn có thể lấy về được hay không?"

Ánh mắt Dư Ba lóe lên một chút, hắn bỗng nhiên nhớ ra hình như cha nuôi của cháu gái hắn là khâm sai lão gia từ Kinh thành phái xuống, vậy không phải còn là quan lớn hơn cả Huyện lệnh sao? Nếu như hắn nói một câu, những người quan phủ kia sao dám chiếm số bạc kia của nhà hắn ta, vậy số bạc hắn ta để làm của riêng không phải sẽ bị đưa ra ánh sáng?

"Cha, chuyện này liên quan đến danh dự của nhi tử, vẫn nên để càng ít người càng tốt..." Dư Ba ấp a ấp úng nói.

Ánh mắt Trương thị né tránh nói: "Nhi tử, Nhị ca con cũng không phải người ngoài. Hơn nữa, khi ta lên thị trấn vay nó tiền, nha đầu Tiểu Thảo kia đã đoán ra tám chín phần rồi. Nếu không phải nó đi thư viện Vinh Hiên xác nhận, nói không chừng chúng ta đã bị lừa càng nhiều. Cha nuôi Tiểu Thảo có quan hệ không tồi với Huyện lão gia, số bạc kia có thể đòi về được."

Dư Ba bóp cổ tay nói: "Thì ra là Tiểu Thảo đi thư viện Vinh Hiên mật báo, con nói sao thư viện lại báo án… Mẹ, mẹ đây đã huỷ hoại tiền đồ của nhi tử rồi!"

Trương thị kinh ngạc hỏi: "Mẹ chỉ muốn tốt cho con, sao lại hủy hoại tiền đồ của con chứ?"

"Ngài ngẫm lại đi, chuyện của con vốn đâu phải chuyện tốt đẹp gì, để chủ sự là thư viện Vinh Hiên biết, sau này nhi tử còn có mặt mũi nào vào thư viện Vinh Hiên đọc sách đây?" Dư Ba thở ngắn than dài.

Trương thị giậm chân thật mạnh, nói: "Đều do nha đầu Tiểu Thảo chết tiệt kia! Ta nói sao nó lại tốt bụng như vậy, thì ra là muốn phá hỏng chuyện tốt của con trai ta! Nha đầu chết tiệt này tâm tư lại đen tối như vậy, khi đó sao ông trời không lôi nó đi..."

"Đủ rồi! Chính mình làm sai còn muốn đẩy lên trên đầu người khác! Ta thấy sách mấy năm nay ngươi đọc đều vào bụng chó hết rồi! Còn tiếp tục như vậy, ta thấy ngươi không cần đọc sách nữa, ngoan ngoãn về nhà học đánh cá với ta đi!" Dư lão đầu vung tay áo, nổi giận đùng đùng đi về phía nhà cũ.

Dư Ba nhìn bóng dáng lão cha rời đi, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất: Hắn cũng chưa nói cái gì mà! Nói đến cùng, đều là mẹ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Vay tiền thì vay đi, cần gì phải nói ra chuyện của hắn?

Trương thị tức giận đến cả người phát run, chỉ vào bóng dáng Dư lão đầu càng lúc càng xa, liên thanh nói: "Xem đi, xem đi! Ông ấy không coi con như nhi tử đấy! Trong lòng ông ấy chỉ có hai đứa trẻ vợ trước để lại thôi! Chuyện trồng trọt làm ăn nhà lão Nhị có thể có tiền đồ gì? Tương lai còn không phải đều dựa vào con để hưởng phúc à?"

"Mẹ, ngài đừng tức giận! Nhi tử nhất định sẽ nỗ lực đọc sách, tương lai khiến những người khinh thường chúng ta đó phải hối hận!" Dư Ba rất tự tin với chính mình. Chẳng qua năm nay hắn ta không gặp thời gặp vận, năm sau nhất định sẽ thi đỗ tú tài, để cha nhìn hắn bằng con mắt khác!

Dư lão đầu lưỡng lự trước cửa nhà cũ một lát, rồi bị Dư Hàng nhìn thấy. Ông được mời vào sân, nhìn thấy Tiểu Thảo đang làm đất trồng rau ở trong vườn, chần chờ một lát liền đến hỗ trợ.

"Tiểu Thảo, rau củ con trồng được thật tươi tốt. Rau cải thìa và rau cải bó xôi nhà người khác đã sớm ra nụ không thể ăn, rau nhà con lại vẫn tươi non như vậy." Những rau dưa đã quá vụ trong vườn hiển nhiên đã làm Dư lão đầu rất kinh ngạc.

Tiểu Thảo nở nụ cười, nói: "Có thể là trong vườn kín gió cho nên không già nhanh như vậy. Gia gia, không có việc gì ngài nên đến nhà cũ nhiều một chút, Tiểu Thạch Đầu cũng rất nhớ ngài!"

Dư lão đầu muốn cố biểu hiện ra chút ý cười, nhưng lại không thành công. Ông không biết nên mở miệng như thế nào, ngày hôm qua vừa mới nói ai lo phận nấy, hôm nay lại tới cửa phiền người ta, đây không phải tự vả vào mặt mình hay sao?

Tiểu Thảo thấy ông lo lắng sốt ruột, dáng vẻ muốn nói lại thôi nên hỏi một câu: "Gia gia, ngài... Có việc sao?"