Nông Viên Tự Cẩm

Chương 581: Chán ghét




Nhiều ngày qua, Tô Nhiên đã sớm nhận ra địch ý và sự xa cách nhàn nhạt trên người Dương Quận vương. Ban đầu y còn còn thấy vô cùng khó hiểu. Sau khi âm thầm quan sát một phen lại phát hiện địch ý kia sẽ dữ dội hơn vài phần lúc nha đầu Tiểu Thảo thể hiện thái độ thân thiết với mình. Lúc này y mới ý thức được Dương Quận vương đang ghen!

Haizzz! Coi một người “tàn khuyết” như y là tình địch trong tưởng tượng, chắc là cả Đại Minh cũng chỉ có một mình Dương Quận vương. Trở về, nếu y kể lại chuyện này cho Hoàng Thượng nghe, không biết tên kia sẽ cười thành cái dạng gì nữa!

Trên mặt Tô Nhiên hiện ra ý cười thản nhiên, nụ cười như có như không này lại càng khiến cho gương mặt thanh nhã của y tăng thêm vài phần tiên khí, đem lại cho người ta loại cảm giác cao thâm khó đoán. Thật đẹp trai, thật có khí chất tiên nhân! Còn giống hình tượng nam chính hơn cả những nam chính trong phim tiên hiệp nàng từng xem ở kiếp trước. Dư Tiểu Thảo cảm thấy bản thân thực sự có vài phần mê trai tiềm tàng trong người!

“À! Vậy ngươi cảm thấy hai chúng ta ai đẹp hơn?” Trong giọng nói của Tô Nhiên mang theo vài phần ám chỉ gợi ý. Khuôn mặt tuấn tú của Chu Tuấn Dương lạnh đi, ngay lập tức muốn mở miệng chặn đứt lời nói tiếp theo của tiểu nha đầu.

Đáng tiếc, Tiểu Thảo lại càng không suy nghĩ nhiều như trong tưởng tượng của y, nàng gần như trong nháy mắt buột miệng thốt ra: “Tiên sinh và huynh ấy đẹp như nhau! Mỗi người mỗi vẻ, mỗi người thuộc một phẩm chất đặc biệt khác nhau!”

Phải biết rằng, Tô đại tổng quản kiêng kỵ nhất chính là người khác nói bề ngoài của y đẹp, giống như khi y còn nhỏ đã từng phải trải qua chuyện gì không hay. Nguyên nhân cũng là bởi vì dáng vẻ của y quá xinh đẹp, khiến cho những kẻ có đam mê biến thái kia mơ ước. Dù cho sau này đã được người đào tạo ám vệ của tiền triều cứu nhưng vẫn để lại bóng ma trong lòng y.

Nghe nói, lúc y vừa mới vào cung đã bị một vị con cháu tôn thất nhìn trúng, muốn xin Thái thượng hoàng ban y về làm luyến sủng; sau đó y phải lấy cái chết để cự tuyệt còn bị vị con cháu tôn thất kia ghi hận, mua chuộc quản sự trong cung hãm hại ý, muốn dồn y vào chỗ chết. Cũng may, được đương kim Hoàng thượng lúc ấy vẫn là thế tử của Đoan Vương cứu, rồi từng bước từng bước đi tới vị trí bây giờ.

Không lâu sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, y trở thành giáo đầu ám vệ, chưởng quản nội vụ trong cung, giúp Hoàng thượng âm thầm xử lý không ít người có lòng riêng. Vào lúc y nắm đại quyền, vị con cháu tôn thất kia cũng đột nhiên bị bạo bệnh, cả người mọc đầy mủ sang, hôi thối không ngửi nổi. Ngay cả thái y trong cung cũng không thể tìm ra nguyên nhân bệnh của người kia. Gã ta nằm trên giường bệnh kéo dài hơi tàn hơn nửa năm, cuối cùng cũng đi đời nhà ma!

Có người nói, sang mủ trên người vị tôn thất kia là thủ đoạn do Tô tổng quản thi triển, chính vì muốn báo thù những vũ nhục, dâm ý lúc trước. Còn có một số người bàn luận về diện mạo y ở sau lưng, hoặc một số gia hỏa biểu hiện ra sắc ý, sau đó đều xảy ra chuyện, không phải đứt cánh tay thì cũng là gãy chân. Vì thế, nhóm con em nhà giàu sang quyền quý trong kinh tức khắc chỉ cần nói đến Tô Nhiên là biến sắc, đều trở nên kín miệng như bưng!

Nếu đổi thành người khác, đặc biệt là nam nhân! Nếu dám trắng trợn khen ngợi vẻ ngoài của Tô tổng quản như tiểu nha đầu, chỉ sợ lúc này hắn ta đã phải nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, không dưỡng thương mười ngày nửa tháng thì đừng mong xuống giường.

Tuy nhiên lúc này Đại tổng quản Tô Nhiên lại nở nụ cười yêu nghiệt, còn nổi hứng đùa giỡn với Dương Quận vương đang mang vẻ mặt lạnh lẽo kia: “Có thể so sánh với Dương Quận vương nổi danh kinh diễm trong kinh đồng thời cũng có ác danh lan xa, thật sự là vinh hạnh của ta!”

“Chúng ta cũng như nhau cả thôi!” Chu Tuấn Dương nheo đôi mắt phượng, đối diện với cặp mắt thanh nhã kia tựa như có vài phần ý tứ muốn phân cao thấp. Luận ác danh, bọn họ gần như được coi là song sát trong kinh, đều nằm trong danh sách những người không thể đắc tội.

Nhưng kỳ thật ác danh của Dương Quận vương cũng chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong vốn không phải như vậy. Bởi vì có thị vệ và Lưu tổng quản thân thủ cao cường ở bên người, cho nên cùng lắm hắn chỉ đánh người ta đến mức sợ chết khiếp, chứ chưa từng hại đến tính mạng của bất kỳ người vô tội nào. Nhưng Đại tổng quản Tô Nhiên lại khác, y làm việc theo tâm trạng, nếu như thấy ai không vừa mắt, y có thể chỉnh người ta đến chết, còn khiến cho ngươi không thể tìm ra bất kỳ nhược điểm gì. Nói giỡn, cái danh giáo đầu ám vệ cũng không phải là tùy tiện gọi cho có. Bởi vậy, người trong kinh càng chỉ cần nghe đến là mặt đã biến sắc. Nói đến ác danh, y lại càng xứng danh hơn Dương Quận vương!

“Nhưng mà vừa rồi hình như có người đề nghị vào núi hái thuốc săn thú? Cái này ta cảm thấy khá hứng thú, Thảo Nhi, ta có vinh hạnh được đi cùng không?” Tô Nhiên cũng không phải loại người rộng lượng, y biết Dương Quận vương khẳng định không muốn để mình đi theo, nhưng như vậy y lại càng muốn theo, có thể khiến cho đối phương thấy ngột ngạt thì y lại càng vui vẻ.

“Đương nhiên! Ta vừa mới nói sẽ thử hỏi một chút xem ngài có muốn đi cùng hay không nữa!” Dư Tiểu Thảo cố ý vờ như không thấy gió nổi mây phun giữa hai người, vui tươi hớn hở đồng ý, khi khi đồng ý lại còn đặc biệt sảng khoái!

Nhìn thoáng qua Dương Quận vương đen mặt trong nháy mắt, trong lòng Tô Nhiên lại cực kỳ thoải mái! Y cười đến mức càng thêm gió mát trăng thanh: “Vậy cứ quyết định như vậy đi! Khi nào xuất phát, cho người báo ta một tiếng là được. Ta đi xem tiểu tử Hắc Toàn Phong kia, lúc này hẳn đã chạy đến tiền viện tìm đồ ăn rồi!”

Chu Tuấn Dương cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, lửa giận ở đáy lòng gần như muốn thổi bùng tính tình bạo ngược của hắn lên. Nhưng hết lần này đến lần khác đối diện với vẻ mặt vô tội của tiểu nha đầu, dù cho có nhiều lửa giận hơn nữa hắn cũng không nỡ phát tiết với nàng.

Dư Tiểu Thảo thấy trên đỉnh đầu hắn cũng sắp bốc khói, vừa buồn cười lại vừa cảm thấy có vài phần đau lòng. Đau lòng vì người đàn ông bề ngoài phong thần tuấn nhã, trên mặt tình cảm lại hơi ngốc nghếch này bị nàng chọc giận đến mức sắp phát điên rồi. Nàng vội vàng dập tắt lửa, tiến lên một bước, mắt to e lệ ngượng ngùng, nháy nháy mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, thỏ thẻ làm nũng: “Tiểu Tuấn Tuấn, Tuấn Dương Dương… đừng tức giận mà…”

“Nói chuyện cho tử tế!” Chu Tuấn Dương bị nàng làm cho giận không nổi. Tiểu Tuấn Tuấn, Tuấn Dương Dương, là cái thứ gì chứ! Nhưng mà bong bóng vui vẻ trong lòng hắn lại như được thổi căng lên, cứ liên tục bay lên cao hơn.

“Tuấn Dương Dương… thứ người ta nhất thích nhất vẫn là huynh Tiểu Dương Dương đẹp trai này…” Hàm lượng đường trong giọng nói của Dư Tiểu Thảo tuyệt đối vượt quá tiêu chuẩn cho phép, không thấy nam nhân nhạt nhẽo kia ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ hết sao? Nha hoàn Ngô Đồng bên người nàng cũng bị những lời buồn nôn của chủ tử mình kích thích đến cả người đều nổi da gà, đang không ngừng xoa xoa cánh tay của bản thân.

Chu Tuấn Dương không rảnh lo bóng đèn chướng mắt - Ngô Đồng đang ở bên cạnh, hắn giơ tay ôm lấy eo nhỏ tinh tế mềm mại của tiểu nha đầu, dán chặt người nàng lên trên người mình, cúi đầu nhìn thẳng vào nơi sâu nhất trong mắt của nàng, không tự tin truy hỏi một câu: “Thật hay giả? Gia thật sự là người nàng thích nhất?”

Dư Tiểu Thảo cảm thấy qua tất cả những biểu hiện gần đây của người đàn ông anh tuấn này, có thể cho hắn nếm thử chút ngọt ngào, dẫu sao qua năm mới gia hỏa này nhất định sẽ tới cửa cầu hôn, hai người bây giờ đã là hôn phu hôn thê tương lai của nhau. Nàng vươn cánh tay mảnh dài vòng qua cổ hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại bung nở hai nụ hoa hồng hồng xinh đẹp. Khóe mắt nàng đảo qua Ngô Đồng, thấy nha hoàn của mình tựa như ngượng ngùng dời tầm mắt, vội nhón chân lên, nhanh chóng tặng cho người đàn ông ấm áp kia một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ngay trên môi của hắn.

Kỳ thật, lực chú ý của Ngô Đồng vẫn luôn tập trung ở trên người chủ tử! Trước khi ra cửa, Phòng phu nhân đã nghìn dặn vạn dò, bảo nàng ta nhất định phải coi trọng chủ tử mình, nghìn vạn lầm không để nàng bị con sói lớn khó dằn nổi kia sơ múi được gì.

Đi theo bên người chủ tử đã lâu, nàng ta đã sớm nhìn ra bộ mặt hổ giấy của Dương Quận vương. Chỉ cần nàng ta là nha hoàn đắc lực bên người chủ tử, cho dù ở nào đó phương diện có lỡ khiến Quận vương gia không vui vẻ, nể mặt chủ tử, hắn cũng sẽ không làm gì nàng ta. Cho nên, lá gan Ngô Đồng càng lúc càng lớn. Trong lúc Dương Quận vương muốn lôi kéo tay nhỏ, ôm eo nhỏ chủ tử mình, nàng ta thường xuyên dùng vẻ mặt chính khí ngăn hắn lại, nghiêm chỉnh nói lại những lời Phòng phu nhân đã nói cho hắn nghe. Đại đa số thời điểm, đều có thể tạo ra hiệu quả.

Nhưng mà lần này, Chu Tuấn Dương lại lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai để bịt tai trộm chuông ôm tiểu thư nhà mình. Ngô Đồng còn chưa kịp bước tới, vừa định mở miệng ngăn cản, lại bị động tác náo loạn của chủ tử nhà mình làm cho trở tay không kịp.

Phu nhân chỉ nói phải đề phòng Dương Quận vương, nhưng không nhắc nhở nàng ta khi chủ tử nhà mình chủ động xuất kích thì phải làm sao, vậy nàng ta nên vờ như không thấy hay nên phá lỡ uyên ương đây? Cũng may, nàng ta nhớ kĩ bản thân là nô tỳ của ai, nghiêng mặt giả bộ như không phát hiện chuyện gì. Nhưng vẫn vì lo lắng chủ tử sẽ chịu thua thiệt cho nên ánh nhìn tầm mắt nàng ta vẫn còn rơi trên người hai người đang ôm nhau. Nào lường trước, người đi ăn đậu hũ kia lại đổi thành chủ tử của nàng ta!

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Ngô Đồng trong nháy mắt đỏ như bị ngâm thuốc nhuộm, đỏ đến mức sắp nhỏ giọt được ra. Những dẫu sao trong lòng nàng ta cũng đã trải qua không biết bao nhiêu nỗi kinh sợ; từ sau khi theo chủ tử, số lần kinh sợ nàng ta phải chịu còn ít nữa sao? Nàng ta đã quen rồi!

Nụ hôn nhanh chóng của Dư Tiểu Thảo làm Chu Tuấn Dương sửng sốt một chút, khiến bỏ lỡ mất thời gian “Phản kích” tốt nhất. Vốn không thỏa mãn với nụ hôn chỉ lướt qua đã ngừng kia, nhưng khi hắn muốn ôn lại nụ hôn thâm tình giống như trong lễ cập kê trước đây, thì lại bị tiểu nha đầu linh hoạt né tránh.

Dùng sức đẩy lồng ngực cứng rắn như tường đá kia, Dư Tiểu Thảo trừng mắt nhìn hắn một cái, chu môi về phía Ngô Đồng, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn đứng ở đây làm gì, chờ người ta đến xem sao? Đi mau! Chuẩn bị hành lý vào núi đi!”

Chu Tuấn Dương không có lúc nào thống hận nha hoàn Ngô Đồng làm hắn cắn răng nghiến lợi như lúc này. Trung thành là trung thành, nhưng đồng thời đối với lòng trung thành với tiểu nha đầu cũng là lúc cầm lông gà làm phi tiêu, thỉnh thoảng nàng ta lại sẽ nhảy ra tới phá hư chuyện tốt của hắn. Tầm mắt lạnh băng thấu xương kia, nếu có thực, chỉ sợ Ngô Đồng sớm đã vạn tiễn xuyên tâm, cả người như cái sàng rỗ.

Cho dù chỉ là tầm mắt vô hình cũng có thể khiến cho Ngô Đồng không nhịn được run lên một chút. Nhìn thấy chủ tử xoay người về phòng, nàng ta vội vàng chạy bước nhỏ đuổi theo. Bây giờ nàng ta cũng không dám ở cùng một chỗ trong viện với Dương Quận vương, bởi vì nàng ta không dám bảo đảm đối phương có thể không nhịn được bóp chết mình hay không! Mà lúc này Chu Tuấn Dương thật sự có loại suy nghĩ này!

Ngày kế tiếp, ba người hành trang đơn giản, chỉ mang theo Hầu Hiểu Lượng một mực muốn đi cùng, và hai tỷ muội Xuân Hoa Thu Thực bên người Tiểu Thảo, cưỡi ngựa một đường thẳng về hướng Đông, đi về phía “Rừng Kim A”. Ngô Đồng trói gà không chặt, bị Chu Tuấn Dương lấy việc công làm việc tư bỏ lại, nói nàng ta ngoại trừ cản trở thì không còn tác dụng gì cả.

Ngô Đồng cũng biết Dương Quận vương đây là ngại mình chướng mắt, chỉ dám giận mà không dám nói gì. Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn vẫn thề sống chết bảo vệ danh tiết của chủ tử. Hai nha hoàn Xuân Hoa Thu Thực được Dương Quận vương tặng cho chủ tử, không thể trông cậy vào bọn họ được. Hầu Hiểu Lượng chính là chó săn bên người Dương Quận vương, đương nhiên sẽ cùng một lòng với chủ tử mình. Người duy nhất có thể trông cậy được chỉ có Tô Đại tổng quản.

Tuy rằng Tô tổng quản có khuôn mặt tuấn tú khiến người ta không thể dời mắt, cả người nhìn qua dịu dàng ôn hòa, giống như không hề biết nóng giận gì. Nhưng không biết làm sao, mỗi lần khi Ngô Đồng đơn độc đối diện với y, trong lòng đều sợ tới mức dựng cả lông. Cảm giác y tạo ra cho nàng ta còn đáng sợ hơn cả Dương Quận vương nữa.