Nông Viên Tự Cẩm

Chương 583: Quốc bảo?




"Qua năm mới, gia sẽ cho người tới cửa cầu hôn, đến lúc đó nàng chính là người của gia. Trước tiên cho gia chút ngon ngọt đi mà!” Chu Tuấn Dương lì lợm la liếm, bất chấp mặt dày mày dạn, mục đích chỉ có một - âu yếm.

“Huynh tới cửa cầu hôn, bản cô nương nhất định sẽ bằng lòng ư? Kỳ khảo sát của huynh chưa được thông qua, cần phải kéo dài, còn kéo dài tới khi nào, xem tâm tình của bản cô nương đi!” Dư Tiểu Thảo không nhân nhượng dù chỉ một tấc, phải cho gia hỏa này một lần giáo huấn thật nghiêm!

Chu Tuấn Dương xoay chuyển tròng mắt, giả bộ như chú chó nhỏ thương tâm khổ sở khi bị vứt bỏ, trong khoảnh khắc Tiểu Thảo có vài phần lơi lỏng, đột nhiên ôm lấy thân mình mềm mại mảnh khảnh kia, giam chặt hai tay nàng vào trong cơ thể, bày ra vẻ mặt với nụ cười như vừa thực hiện được một việc xấu xa: “Để gia bắt được rồi? Hôn một cái, hôn một cái!” Vừa nói vừa chu miệng lại gần.

“A ừm! Khụ khụ!” Một giọng nói không hợp thời xuất hiện ở cửa lều vải. Không gian tối tăm trong lều rút đi, một tia ánh sáng xuyên thấu tiến vào.

Chu Tuấn Dương không nỡ buông tiểu nha đầu trong ngực mang theo sự tức giận đến tái đi, nghiến răng nghiến lợi xoay người trừng mắt nhìn bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa lều vải kia như hận không thể xé xác y, nghiến răng hỏi: “Xin hỏi Tô tổng quản có việc gì không?”

“Không có việc gì, chỉ tới nhìn xem Tiểu Thảo vì sao lâu như vậy không đi ra ngoài!” Tô Nhiên nhướng mày về phía hắn, lúc dời tầm mắt về phía Tiểu Thảo, chỉ còn lại có ý cười ấm áp, “Nha đầu Tiểu Thảo, ta săn được một con hươu, nhung hươu không tệ cho nên tới hỏi một chút xem ngươi có cần không?”

“Cần, cần!” Dư Tiểu Thảo nhân cơ hội đá một cước vào Chu Tuấn Dương ở phía sau, sau đó bò ra khỏi lều vải, đi tới bên cạnh con hươu hoa mai to lớn kia, chỉ huy Hầu Hiểu Lượng cắt nhung hươu giúp nàng. Những thứ khác như roi hươu và máu hươu cũng bị nàng bỏ vào trong túi. Đây chính là bài thuốc hay giúp trị liệu bệnh trạng nam khoa nào đó, phối chế xong, ở kinh thành hẳn sẽ không lo không tiêu thụ được.

Ngược lại khi Chu Tuấn Dương nhìn nàng hứng thú bừng bừng chỉ huy thu thập mấy thứ gì đó của hươu, lại không nhịn được nhíu mày: Chẳng lẽ tiểu nha đầu hoài nghi năng lực của hắn, phòng ngừa chu đáo, thay hắn lên kế hoạch trước cho cuộc sống tính phúc trong tương lai? Hoàn toàn không cần có được không? Thể lực của gia tốt vô cùng, tinh lực cũng vô cùng dồi dào! Không tin... có thể thử một chút?

Chu Tuấn Dương vừa mới dỗ dành được tiểu nha đầu, những lời này cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, nào dám đi lên vuốt râu hùm? Sau khi ăn thịt hươu nướng thân thể nóng phát khô, nhưng hắn chỉ có thể vô cùng đáng thương dựa vào một thân cây, nhìn túp lều vải kia từ xa. Bên trong truyền đến tiếng hít thở thật nhỏ khiến hắn cả đêm không thể chợp mắt.

Ở cách hắn không xa, Tô Nhiên đang nằm trên một càng khô lớn nghỉ ngơi, thỉnh thoảng buồn cười quay đầu lại liếc hắn một cái. Chu Tuấn Dương tinh lực không chỗ phát tiết, cuối cùng không thể kìm nén được - lôi kéo Tô tổng quản đến nơi xa đại chiến ba trăm hiệp. Khụ khụ, đừng hiểu lầm, là tỷ thí võ nghệ đơn thuần, không phải giống như các ngươi tưởng tượng!

Ngày hôm sau, Tiểu Thảo bị tiếng chim chóc hót vang đánh thức, tinh thần sảng khoái bước ra từ lều vải, ngay lập tức bị một con “Gấu trúc” phía trên làm hoảng sợ. Nếu nàng nhớ không lầm, nơi này là Đông Bắc không phải Tứ Xuyên mà, quốc bảo từ đâu tới? Nhìn kĩ, thì ra là Chu Tuấn Dương vẻ mặt khó chịu. Hai con mắt trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đều bị ứ máu, nhưng thật ra cũng khá cân xứng.

“Hả! Đây là làm sao vậy? Tối hôm qua không ngủ ngon, quầng thâm mắt nặng như vậy sao?” Dư Tiểu Thảo không nhịn được mở miệng trêu chọc hắn hai câu.

Chu Tuấn Dương hừ hừ, đôi mắt phượng sưng to liếc xéo nàng một cái, đưa đồ dùng rửa mặt đang cầm trong tay qua, gõ nhẹ một cái lên đỉnh đầu nàng, mồm mép lém lỉnh nói: “Đêm qua ăn quá nhiều thịt hươu, bổ quá, cả đêm trong đầu gia đều nghĩ nàng, lăn qua lộn lại ngủ không được. Sau đó liền thành như vậy! Nàng mới là đầu sỏ gây tội!”

Dư Tiểu Thảo cười “Phụt” một tiếng, tiếng cười giòn giã đến mức làm đám chim chóc dậy từ sớm trên cây cũng phải giật mình. Nàng từ trong bao quần áo lấy ra một cái bình tản ra mùi thuốc từ trong túi quần áo, mở nắp ra, móc một chút thuốc mỡ màu xanh lục đã được làm đông lại, bảo hắn cúi đầu, rồi thoa lên phần vành mắt giúp hắn.

Một cảm giác thấm lạnh nhanh chóng truyền ra từ hai mắt sưng to, chờ tiểu nha đầu thoa xong, Chu Tuấn Dương lập tức cảm nhận được vết sưng đau trên mặt đã tiêu tán rất nhiều. Hắn dám khẳng định, tuyệt đối không phải ảo giác.

“Thuốc mỡ này của nàng không tệ, gia trưng dụng!” Chu Tuấn Dương mặt dày vô sỉ cướp bình sứ nhỏ trong tay nàng, sau đó nhướng mày với bóng dáng màu trắng cách đó không xa, hơi có chút hương vị đắc ý.

Dư Tiểu Thảo dùng bàn chải đánh răng có dính chút bột đánh răng hương bạc hà, cẩn thận chà chà răng nhỏ trắng như gạo của mình. Loại bột đánh răng này là sản phẩm mới được “Hoa tưởng dung” đưa ra thị trường không lâu, tốt hơn nhiều loại muối xanh nhóm khuê tú dùng trước kia. Chẳng những hương vị ngọt nhẹ, cộng thêm có thể làm trắng răng, sau khi đánh răng trong miệng còn lưu lại hương vị bạc hà thanh mát giúp cho miệng có thể tươi mát cả ngày nữa!

Sau khi đưa ra thị trường không lâu, không chỉ riêng phu nhân và nhóm quý nữ trong kinh đổ xô vào tranh cướp, mà ngay cả các lão gia nhà bọn họ cũng lén dùng bột đánh răng đó, hại bọn họ lúc đánh răng thường xuyên phát hiện ra bột đánh răng không biết đã bị dùng hết từ bao giờ.

Không còn cách nào khác, lần quang lâm sau, các quý phụ đều mua cho mỗi người trong nhà một phần, ngay cả đứa trẻ mới vài tuổi cũng không bỏ qua. Trẻ em dùng hương vị trái cây ngọt ngào, tổng cộng có năm loại hương vị, đều được bọn nhỏ cực kỳ yêu thích.

Lần ra ngoài này, Tiểu Thảo mang theo bảy tám hộp bột kem đánh răng, cũng đủ để nàng dùng hơn nửa năm. Nhưng trên đường đi lại bị Chu Tuấn Dương và Tô tiên sinh cướp mất hai hộp; nếu tiếp tục ở lại trại nuôi ngựa cho đến năm mới, không biết có đủ cho ba người dùng hay không nữa!

Nàng rửa mặt bằng nước ấm, sau đó thoa nước dưỡng ẩm, sữa, kem, lại có chút tự luyến vuốt ve làn da non mịn mát lạnh của mình. Trong đám khuê tú, dung mạo của nàng chỉ có thể coi như ở mức trung bình, nhưng làn da lại không ai bằng được. Những tiểu tỷ muội cùng chơi với nhau kia đều hâm mộ làn da nàng, nói nó căng bóng đến độ có thể véo ra nước!

Nghĩ đến bản thân lúc mới vừa xuyên qua tới đây, người một nhà xanh xao vàng vọt, làn da đen nhẻm tựa như dân châu Phi chạy nạn. Còn bây giờ thì sao, tuy làn da của mọi người trong nhà kém hơn nàng, nhưng đều hồng hào nhẵn nhụi khỏe mạnh trơn bóng. Như vậy mới nói, chuyện chăm sóc sau này rất quan trọng.

“Nha đầu, có mỹ phẩm dưỡng da nào phù hợp với gia hay không?” Nhìn khuôn mặt nhỏ gần như trong suốt dưới ánh sáng mặt trời của tiểu nha đầu, trong lòng Chu Tuấn Dương đột nhiên dâng lên một tia khủng hoảng. Hắn tự sờ sờ mặt mình, tuy không đến mức thô ráp nhưng xúc cảm lại kém xa da mặt của tiểu nha đầu. Hắn vốn dĩ chỉ lớn hơn Tiểu Thảo bảy tám tuổi, nhưng nếu như tiếp tục không chú ý chăm sóc, tương lai cùng nàng ra ngoài có thể bị người khác ngộ nhận là cha của tiểu nha đầu hay không?

Dư Tiểu Thảo đang uống cháo gạo tẻ bích thơm lừng, nhai miếng dưa chua giòn mọng, nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc. Nuốt xuống ngụm cháo trong miệng, nàng bày ra vẻ mặt như gặp quỷ: “Tuấn Dương Dương, huynh sẽ không bị cô hồn dã quỷ trong tự nhiên nhập vào người chứ? Trước kia khi ta đưa huynh một bộ mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam giới, còn bị huynh nói là đồ dùng của nữ nhân, vừa qua tay đã thưởng ngay cho cấp dưới của mình. Sao lúc này đột nhiên lại hỏi như vậy? Chịu kích thích gì ư?”

“Bị nàng kích thích!” Chu Tuấn Dương cắn một miếng thịt khô, dùng sức nhai, “Gia cũng chỉ có khuôn mặt tuấn tú này để hấp dẫn nàng, nếu như ngày nào đó trở nên xấu xí, còn không bị nàng bội tình bạc nghĩa sao! Đừng nhiều lời vô nghĩa, chỉ cần nói có hay không thôi!”

“Tuấn Dương Dương, huynh cũng quá tự coi nhẹ bản thân rồi!” Dư Tiểu Thảo nghiêm túc nhìn khuôn mặt hắn một hồi, nói, “Kỳ thật làn da huynh khá tốt, nhưng vì thường xuyên ở bên ngoài nên có chút thiếu nước. Chỗ ta có bình nước thần, mỗi ngày sau khi rửa mặt huynh thoa lên một lớp, đảm bảo ba ngày sau huynh phong hoa tuyệt đại*, đẹp áp quần hùng!”

(*) Phong hoa tuyệt đại: phong thái tốt nhất trên thế giới

“Hả! Cái gì mà đẹp áp quần hùng, gia muốn áp cả quần thư!!” Chu Tuấn Dương ném cho nàng một ánh mắt xem thường.

Dư Tiểu Thảo móc ra một bình sứ nhỏ, cười như không cười nhìn hắn, nhấn mạnh mỗi một chữ một âm nói: “Vậy ư? Khẩu vị Dương Quận vương cũng thật lớn, muốn áp cả "quần" thư! Hừ, hoa tâm đại củ cải!!”

Chu Tuấn Dương vội vàng giải thích câu nói lỡ lời của mình, nói: “Đừng chọn ý để hiểu, gia chỉ nói theo nàng mà thôi! Nha đầu hư này, nàng trêu ghẹo gia, gia còn chưa tính sổ với nàng, ngược lại nàng còn dám trả đũa trước!!”

Dư Tiểu Thảo làm mặt quỷ đáng yêu với hắn, nàng đoạt lấy miếng thịt khô trong tay hắn hung hăng cắn một miếng lớn, nhai đi nhai lại trong miệng. Chu Tuấn Dương nhận lấy bình sứ nhỏ trong tay nàng, mở nút bình ra, một mùi hương giúp hắn thoải mái tinh thần phiêu tán ra. Mùi hương dễ ngửi tản ra quanh năm trên người Tiểu Thảo, chẳng lẽ...

“Cái này, có phải có liên đến viên đá vỡ kia hay không?” Chu Tuấn Dương thấy Tô Nhiên cách khá xa, mới tiến đến tai bên Tiểu Thảo, dùng chỉ giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được nhỏ giọng hỏi.

[ Ngươi mới là cục đá vỡ!] Một tia sáng vàng nhạt bắn ra từ trên cổ tay Tiểu Thảo theo giọng nói này. Cả người Chu Tuấn Dương tê rần, chỉ trong chớp mắt hắn đã mất đi năng lực chi phối thân thể. Nếu vừa vặn gặp cao thủ so chiêu, sự cứng ngắc trong nháy mắt này cũng đủ để lấy mạng của một người.

[ Bản Thần Thạch chính là Bổ Thiên Thần Thạch thượng cổ, là ái tướng dưới trướng Nữ Oa nương nương. Ngươi cùng lắm chỉ là một người phàm tục, dám bất kính với bản thần thạch, bản thần thạch chỉ trừng phạt nhẹ. Nếu lần sau tái phạm, tất nhiên không dễ dàng tha cho ngươi nữa!] 

Tia sáng vàng nhạt kia biến thành một con mèo vàng nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, nó kiêu ngạo đi đến trước mặt hắn, sau đó ngậm lấy miếng thịt khô duy nhất còn lại trên tay hắn, ban thưởng cho Tiểu Hắc đang ở một bên chảy nước miếng ròng ròng!

Nếu đi vào núi sâu săn thú, sao có thể không mang theo hai tay đám kim bài Tiểu Hắc Tiểu Bạch chứ? Chúng nó vậy mà có thể một mình đấu mãnh hổ, song chiến với gấu đen!

Tô Nhiên xới đầy một bát cơm mang lại đây, y là người miền Nam chính gốc, so với bánh bột ngô, màn thầu, bánh bao thịt các loại, y vẫn tương đối thích ăn cơm hơn. Gạo tẻ bích bọn họ mang tới đây có dạng thon dài, hơi có màu xanh lục, trong suốt như ngọc, mùi hương mê người. Cho dù không có thịt ăn kèm cũng có thể ăn hết một bát đầy.

Gạo tẻ bích được biết đến từ xa xưa, còn được gọi là gạo Thanh Tinh. Có thể là do nguyên nhân địa lý và khí hậu cho nên nó chỉ được sản xuất ở một châu huyện bình thường gần khu vực Kinh thành và vùng lân cận. Tuy nhiên gạo tẻ bích bọn họ mang tới đây lại được trồng ở Hoàng trang, trong đó không phải không có dấu tay của Dư Tiểu Thảo.

Gạo tẻ bích của Hoàng trang ngoại trừ có hương vị ngon, còn rất có lợi cho cơ thể; đáng tiếc nó chỉ được dùng để tiến cống cung vua, không tiêu thụ ra bên ngoài. Trên thị trường chỉ có thể mua được loại gạo tẻ bích bình thường, còn xuất phẩm của Hoàng trang, ngoại trừ cung ứng cho các chủ tử trong cung dùng ăn thì đại đa số đều dùng để ban thưởng cho các thần tử có công.

Nói đến thần tử có công, ở đây đã có hai vị. Lần xuất hành này, có Dư đại nhân và Dương Quận vương ở đây, còn có thể thiếu gạo tẻ bích ăn sao?