Nông Viên Tự Cẩm

Chương 588: Đẻ trứng vàng




"Duệ Chi, ở kia! Có một gốc linh chi tím!” Một giọng nói trong trẻo như chim sơn ca hót vang lên trong rừng rậm mờ tối ẩm ướt, chim chóc kiếm ăn trên cây bị dọa sợ, vỗ cánh bay đi.

Chu Tuấn Dương ngẩng đầu nhìn theo đường mèo vàng nhỏ trèo lên, chân nhún một cái, bay lên gốc cổ thụ mấy người ôm mới hết kia. Trong rừng rậm, cổ thụ che trời như vậy ở đâu cũng có, gốc cây này lại càng đặc biệt hơn. Ở chỗ nhánh gần tán cây không biết là bị sét đánh hay bị biến đổi hình thái, có một cái hang cây rất to xuất hiện ở đó.

Mèo vàng nhỏ dừng lại bên cạnh hang cây, xoay người lười biếng nhìn hắn nhảy lên, dùng chân trước chỉ gốc linh chi tím mọc ra trong hang cây. Vào núi ba ngày rồi, Chu Tuấn Dương cũng quen con mèo nhỏ này thường mang lại ngạc nhiên cho bọn họ. Nhìn gốc linh chi màu tím này, ánh sáng màu tím đậm, rực rỡ động lòng người, cho dù hắn là người ít hiểu biết về thuốc cũng có thể cảm nhận được sự không tầm thường của nó.

Hắn cẩn thận lấy ra một cây dao găm từ trong giày, cắt xuống tất cả cây khô mọc xung quanh linh chi tím.

Khi hắn nhảy xuống từ trên cây, Tiểu Thảo vội vã đi đến, cẩn thận đón lấy linh chi tím trong tay hắn, khuôn mặt tinh tế đoan trang tràn đầy si mê.

Tô Nhiên đến gần nhìn một cái, bình tĩnh nói: “Linh chi tím này có ít nhất mấy trăm năm tuổi, cầm ra ngoài chắc chắn là vô giá.

Dư Tiểu Thảo vui mừng cất linh chi vào người, nghe vậy nói với y: “Có nó, chứng tiểu đường của lão Thái sư, bệnh chóng mặt của lão phu nhân nhà Bác Dương hầu, còn có chuỗi mỹ phẩm chăm sóc chống lão hóa mà ta định nghiên cứu phát triển đều có thể giải quyết!!! Bánh Trôi, giỏi lắm!!”

[Đừng gọi bản thần thạch là Bánh Trôi nữa! Tên này quá quê mùa, không phù hợp với thân phận của bản thần thạch!!] Tiểu Bổ Thiên Thạch không tài chịu đựng nổi cái tên không có chút oai phong nào này, nhưng vẫn không thể thoát khỏi, thật muốn quẳng gánh không làm nữa.

“Bánh Trôi rất hay mà! Ngụ ý cũng hay, đoàn viên sum vầy, có nghĩa chẳng mấy chốc ngươi và Nữ Oa nương nương nhà ngươi đã có thể đoàn tụ rồi!” Dư Tiểu Thảo vỗ về qua quýt Tiểu Bổ Thiên Thạch sắp xù lông, trong ngọn núi quý báu này thật sự có không ít dược liệu có giá trị, sau này còn phải trông cậy vào nó nữa!

Tiểu Bổ Thiên Thạch nhảy lên bả vai nàng, nổi giận làm rối bím tóc của nàng. Nhìn thấy nàng như người điên thì trong lòng mới cân bằng hơn rất nhiều.

Tô Nhiên nhìn chằm chằm con mèo nhỏ đang tàn phá bừa bãi trên đầu Tiểu Thảo, trong lòng buồn bực không thôi: Nhìn thế nào cũng không khác gì con mèo nhỏ bình thường, nhưng lại khiến y nhìn bằng ánh mắt khác. Nó lại có thể phát hiện linh dược quý giá đúng như lời nha đầu Tiểu Thảo nói.

Vào núi ba ngày, ngoài ngày đầu tiên bắt được tuyết giáp, ngày hôm sau thì thu hoạch được hai gốc sâm núi hơn trăm năm tuổi, hôm nay lại tìm thấy một gốc linh chi tím mấy trăm năm tuổi, đều sẽ khiến người đời điên cuồng tranh giành.

“Nha đầu, sau khi rời khỏi đây nên giấu kĩ con mèo nhỏ này nhé! Nó chẳng khác gì gà mái có thể đẻ trứng vàng cả, chắc chắn là châu báu hơn người!” Ngay cả Tô Nhiên tự cho là không ham danh lợi cũng không nhịn được động lòng với vật nhỏ này nữa mà.

[Ngươi mới là gà mái, cả nhà ngươi đều là gà mái!] Con mèo nhỏ lại xù lông, như một viên đạn xông về phía Tô Nhiên, móng vuốt nhỏ vèo vèo, quyết định biến tên đáng ghét này thành “ăn mày”!

Cũng may Tô Nhiên võ nghệ cao cường, miễn cưỡng chật vật đề phòng mấy chiêu, sau đó Tiểu Thảo vội vàng gọi nó về, ôm chặt nó vào lòng, y mới không bị cào đến quần áo rách rưới. Tốc độ của vật nhỏ này quá nhanh, còn khó đề phòng hơn tốc độ của tất cả ám khí y từng thấy từ nhỏ đến lớn nữa.

Nhìn thấy con mèo nhỏ vẫn giương nanh múa vuốt trong lòng Tiểu Thảo, Tô Nhiên nghĩ lại mà sợ, không biết sao mình lại chọc giận vật nhỏ kia nữa rồi. Rõ ràng khi nãy còn khen nó là châu báu tuyệt thế mà!

“Con hàng này rất thông minh, trí lực có thể bằng với đứa trẻ mười tuổi. Khi nãy ngài nói nó là gà mái biết đẻ trứng vàng, cho nên mới chọc giận nó…” Chu Tuấn Dương ở một bên cười trên đau khổ của người khác, khi nãy lúc Bánh Trôi nổi giận, tuy hắn ở ngay bên cạnh, nhưng không hề muốn ra tay giúp đỡ chút nào. Có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tô Đại tổng quản, lần này ra ngoài cũng đáng rồi!

Tô Nhiên buồn cười lắc đầu: “Ngươi nói xem rốt cuộc con mèo này là chủng loại gì, mũi thính như vậy chưa tính, còn có thể nghe hiểu lời nói của con người! Nếu không phải nó là thú cưng của tiểu nha đầu, ta cũng muốn cướp về nghiên cứu tỉ mỉ xem sao!”

“Tô tiên sinh, nếu ngài thích, cho ngài mượn nuôi mấy ngày cũng được! Bánh Trôi rất dễ nuôi, tự mình biết ra ngoài kiếm thức ăn, hoàn toàn không cần tốn quá nhiều công sức. Chỉ là lúc nó ham chơi vừa chạy ra ngoài chính là mười bữa nửa tháng, rất thích ở bên ngoài!” Hai tay Dư Tiểu Thảo ôm mèo nhỏ, đưa cho Tô Nhiên.

Tiểu Bổ Thiên Thạch ra vẻ khó chịu, cắn răng từ chối: [Bãi công! Bản thần thạch muốn bãi công!! Không xa phía trước có một gốc nhân sâm nghìn năm, vốn muốn tìm ra giúp ngươi. Bây giờ… hừ hừ! Bản tôn cũng đỡ mệt hơn!]

“Ôi chao! Đừng keo kiệt thế chứ! Tô tiên sinh cũng không phải những người tham lam xấu xa kia, ngài ấy chỉ có chút tò mò với ngươi mà thôi! Sẽ không làm gì ngươi đâu!” Dư Tiểu Thảo đặt thân thể lông xù của mèo con ở bên má, nhẹ nhàng cọ cọ, trong lòng nịnh nọt trò chuyện với Tiểu Bổ Thiên Thạch.

[Ngươi là đang bán thú cưng cầu vinh! Mặc dù tên kia quyền cao chức trọng, thân thủ cao cường, nhưng hoàn toàn chẳng là gì trước mặt bản thần thạch! Với pháp lực của bản tôn bây giờ, chỉ duỗi một ngón tay đã có thể bắt được tên kia rồi. Ngươi không cần phải khom lưng uốn gối lấy lòng hắn ta!] Trong đôi mắt màu vàng nhạt của Tiểu Bổ Thiên Thạch lóe lên từng tia hung ác.

Tô Nhiên thành công nhận được “ác ý” đến từ mèo con thần bí, cảm giác nguy hiểm xuất hiện trong lòng. Y vội vàng lùi về sau mấy bước, đề phòng nhìn chằm chằm ánh mắt không tốt của con mèo vàng nhỏ, nở nụ cười khổ, lắc đầu nói với Tiểu Thảo: “Thôi bỏ đi! Ta không có phúc hưởng thụ! Ta đoán nó cũng chỉ nể mặt ngươi mà thôi, những người khác thật sự không có mấy ai có thể hàng phục được nó! Dương Quận vương, ngài có muốn thử không?” 

“Gia chưa chắc có mặt mũi bằng Tô tổng quản, với thân thủ đó của ngươi còn chỉ có thể tự rước lấy nhục, gia sẽ không tự khiến mình mất mặt đâu!” Chu Tuấn Dương nhìn con mèo nhỏ ánh mắt hung ác bị Tiểu Thảo ôm trước ngực, trưng ra vẻ mặt sợ hãi.

[Coi như ngươi biết điều!] Giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch bất ngờ xuất hiện trong đầu hắn, Chu Tuấn Dương giật mình. Thấy Tô Nhiên kinh ngạc nhìn qua, hắn vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Gào ú…” Tiếng tru quen thuộc vang lên, không bao lâu bóng dáng cường tráng của Tiểu Hắc xuất hiện trước mặt mọi người. Thằng nhóc này thấy chủ nhân nhà mình, hưng phấn rũ cái đuôi to xuống, còn kích động lắc lắc trái phải như một con chó lớn màu đen. Lăn lộn với đám chó của thôn Đông Sơn đã quen, trên người nó cũng có mấy phần đặc tính giống chó.

Tiểu Hắc cẩn thận nhả đồ ngậm trong miệng xuống trước mặt Tiểu Thảo như dâng vật quý. Mọi người tập trung nhìn kĩ, thế nhưng không phải con mồi gì cả mà là một gốc nhân sâm to hơn ngón tay cái, bên trên còn bọc một tầng bùn đất mới tinh!

Thì ra con hàng này nhìn thấy mèo nhỏ bị nó xếp vào hàng không dễ trêu chọc vì tìm thấy sâm núi lâu năm mà được mọi người cùng nhau khen ngợi, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị, cho nên không săn thú nữa, không làm việc chính đi đào bên này bới bên kia, không ngờ nó thật sự tìm ra một gốc nhân sâm!

Đừng xem thường tuổi của nhân sâm này không cao, nhưng cũng là nhân sâm Đông Bắc hàng thật giá thật. Vả lại con hàng này còn đào rất cẩn thận, không hề làm gãy gốc nhân sâm. Ngược lại cái mũi nó bị dính không ít bùn đất, lại thêm vẻ mặt muốn được khen ngợi, nhìn qua rất ngốc nghếch.

Tiểu Bạch tha một con gà bonasa bonasia (tục xưng là phi long) ghét bỏ không nỡ nhìn thẳng, như rất không muốn thừa nhận con hàng này là em ruột của mình.

Dư Tiểu Thảo nhịn cười, lau đi bùn đất dính trên mũi và cằm Tiểu Hắc, sờ sờ đầu nó, khen ngợi: “Tiểu Hắc thật lợi hại! Nhanh như vậy đã biết tìm nhân sâm rồi, buổi tối thêm đùi gà cho ngươi!”

Tiểu Hắc mở cái miệng to, vẻ mặt như đang cười vậy. Nó dùng móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào nhân sâm mình đào được, bảo chủ nhân nhanh cất đi. Sau đó lại đắc ý nhìn thoáng quá Tiểu Bạch: Không phải huynh có bản lĩnh lắm sao? Có thể bắt được phi long mà! Chủ nhân nói cơm tối thêm đùi gà cho đệ đó, không có phần của huynh đâu!

Tô Nhiên như đọc hiểu vẻ mặt của nó, không khỏi buồn cười: “Nha đầu, những thú cưng ngươi nuôi giỏi giang lại thú vị y như ngươi vậy!”

“Lời khen thế này, ta không cần có được không?” Dư Tiểu Thảo cất gốc nhân sâm kia đi, mặc dù không bán được giá cao bao nhiêu, nhưng có thể làm thành dầu gội đầu nhân sâm, nước dưỡng tóc, hoặc là cho vào mỹ phẩm dưỡng da, vẫn có giá trị thực dụng.

[Một chút phẩm chất của sói cũng không có! Mất mặt quá!] Tiểu Bổ Thiên Thành rất khinh thường tác phong của Tiểu Hắc, thầm mắng một tiếng, lại như so đo nói, [Bản tôn quyết định không không chấp nhặt với người phàm như ngươi, đi, dẫn ngươi đi tìm gốc sâm vương nghìn năm kia! 】

Dư Tiểu Thảo không nhịn được hoan hô một tiếng, thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tô Nhiên và Dương Quận vương, tròng mắt đảo qua đảo lại, cười cứng ngắc chỉ mèo vàng nhỏ trong lòng, ngượng ngùng nói: “Hình như Bánh Trôi lại ngửi thấy mùi của thảo dược, nó không ngừng muốn giãy ra khỏi ta này!”

“Vậy sao nàng còn không buông nó xuống, để nó dẫn chúng ta đi qua!” Chu Tuấn Dương biết chắc là Tiểu Bổ Thiên Thạch nói gì đó với nàng nên tiểu nha đầu mới có thể đột nhiên thất lễ, vội vàng nói giúp nàng.

“Nha đầu, lần này ra ngoài vốn là để săn thú, bây giờ thành đi đào dược liệu với ngươi rồi. Ngươi thu hoạch được nhiều như vậy, trở về cũng đừng quên người có phần nhé!” Ánh mắt Tô Nhiên dò xét qua lại trên mặt hai người, nụ cười không hề nhạt đi chút nào, trêu ghẹo nói.

Mặc dù Dư Tiểu Thảo hơi mê tiền, nhưng cũng không phải người hẹp hòi. Nàng rất hào khí đáp: “Yên tâm đi, trở về ta sẽ tự tay làm một ít thánh phẩm dưỡng sinh dưỡng nhan, sẽ không thiếu phần của ngài đâu!”

Vẻ mặt Tô Nhiên đứng hình 0,01 giây, lại nhanh chóng trở về như bình thường: “Dưỡng sinh thì ta nhận, nhưng dưỡng nhan vẫn nên tặng cho người cần đi?”

“Ừm! Ngài nói có lý! Với giá trị nhan sắc và trạng thái của ngài bây giờ, tuyệt đối có thể giết mấy chàng thư sinh ở Kinh thành trong nháy mắt. Đúng là không cần lắm…” Dư Tiểu Thảo le lưỡi, giống như con mèo nhỏ trong lòng nàng, thi thoảng duỗi móng vuốt nhỏ trêu chọc người ta một cái.