Nothing Gonna Change My Love For You

Chương 72






Mon và Nan cùng nhau ôn bài 2 môn thi cuối cùng vào ngày mai,bao gồm cả môn Mon bị hỏng kiến thức, so với trước đó thì kĩ năng giải bài của Mon cũng đã khá hơn nhiều, vả lại Mon cũng ko phải là người tối dạ, khả năng tiếp thu cao, chỉ là lần đó xảy ra quá nhiều rắc rối và tinh thần ko ổn định nên những dạng bài mang tính chất phức tạp như thế bản thân ko thể tiếp thu được.
- Dạng bài này bước đầu làm như vậy, mấy bước sau giải như bài bình thường là sẽ được thôi!
Mon gật gù, nhìn vào những dòng trên trang giấy, rồi lại liếc mắt nhìn bàn tay đang cầm bút của Nan đang luyến thoắng trên trang nháp, cứ mỗi lần cây bút di chuyển trên trang giấy thì những nét chữ, con số lại hiện ra. Dù Nan là con trai nhưng chữ viết trông khá được,nó mang nét mạnh mẽ và cho thấy chủ nhân nó là con người dứt khoát! Về sau, mỗi khi nhắc đến, Nan thường bảo rằng phản ứng lần đầu tiên khi Mon thấy chữ của Nan trông khá là buồn cười, con bé đơ ra cả 1 lúc, biểu cảm vô cùng khó đỡ, mặt thì nghệch ra như thế đó là 1 chuyện vô cùng lớn, con bé vốn ko nghĩ Nan lại sở hữu nét chữ ‘hơi bị được’ như thế! Thỉnh thoảng, khi nhớ về điều đó, Mon thường tự trách bản thân rằng tại sao chỉ với 1 chuyện nhỏ như vậy mà lại cư xử mất mặt thế kia!
- Có... thực sự hiểu ko vậy? – Nan nhìn Mon với vẻ mặt nghi ngờ.
Cái đầu đang khum nhìn trang giấy tạm thời vẫn ở yên vị trí đó ko có ý định ngẩng lên, cũng ko có bất kì dấu hiệu nào cho thấy con bé nghe được câu hỏi của Nan.
- Mon,có nghe tôi hỏi ko?
Nghe đến tên mình, Mon lúc này mới nhận thức được và đưa mắt nhìn Nan.
- Ah, hả?
- Rốt cuộc nãy giờ những thứ tôi nói có tiếp thu hay hiểu chút nào ko? – thái độ có chút dè chừng.
- Hiểu, hiểu rồi! – con bé cười ngu ngơ rồi nhanh tay đón lấy xấp giấy nháp chi chít chữ và hình vẽ từ tay Nan – Tôi làm bài tiếp đây! Cậu có làm gì làm tiếp đi!
Sau đó, Nan tiếp tục giải phần bài của mình, chân mày cậu nhóc thỉnh thoảng cứ chau lại rồi giãn ra, có vẻ bài đó hơi khó nhưng rồi vẻ mặt cậu nhóc lại trở lại bình thường, trên môi còn thấp thoáng nụ cười đắc ý, Mon cực thích cái vẻ tự tin xen chút ngỗ ngược đó!
- Ăn uống gì ko? – Mon đứng dậy, con bé muốn uống nước.
- 1 tách cà phê ấm!
Mon ừ nhẹ trong miệng rồi rời đi, chẳng biết sao nhưng trong suốt thời gian học qua, ở nhà Nan, Mon thấy ko có chút nào gò bó cả, được 1 thời gian rồi cũng cảm thấy tự nhiên như ở nhà mình vậy, Nan khá thoải mái và cậu nhóc tạo được cho người khác cảm giác dễ chịu.
- Nan? Đâu rồi? – Mon đảo mắt khắp phòng, ko thấy Nan đâu cả,trên tay đang là tách cà phê đang phảng phất những làn khói mờ.
- Tôi đây! Tranh thủ đi vệ sinh chút!
Tiếng của Nan bất ngờ phát ra từ sau lưng khiến con bé giật mình và quay phắt người lại, 1 ko khí im lặng bao trùm ngay sau đó rồi lại vang đến tiếng la thất thanh.
- Nhức đầu quá đừng la nữa! – cậu nhóc bịt tai lại,gương mặt hiện lên vẻ cực kì khó chịu – Phải ý thức được trên tay đang cầm gì và sau lưng mình là ai chứ!
- Ngàn lần xin lỗi cậu – Mon cắn môi, ra vẻ hối lỗi – Làm cà phê đổ vào áo cậu... Tại đang im lặng như vậy mà cậu lại lên tiếng nên...
- Tại hỏi nên mới trả lời mà... – Nan có vẻ chào thua – Bỏ đi, tôi đi thay áo khác! Còn bây giờ - Nan nhấn mạnh – di chuyển cái đĩa và cái tách này ra khỏi người tôi, được chứ? Đừng xem nửa thân trên tôi là điểm tựa giúp nó ko bị rớt!
Sau lời nói với thái độ vô củng kiềm chế của Nan, Mon tự ý thức được mà lấy ngay những