Nothing Gonna Change My Love For You

Chương 75




Hắn ngồi trầm mặc trong căn phòng 1 mình khá lâu, nghĩ đến những vết bầm sưng trên gương mặt nó, hắn chợt nhói lòng, tự nhủ ko biết nó đã mắc phải chuyện gì, định bụng gọi điện thoại hỏi thăm nó nhưng khi vừa chạm vào màn hình điện thoại thì chợt nhận ra hắn và nó hiện đang có trục trặc, xem lại những cuộc gọi hắn đã dập máy và những mẫu tin nhắn được gửi đến vào ban chiều từ bọn đàn em mà hắn chưa kịp xem, hắn mới biết sơ sơ sự việc, vậy là hắn ấn gọi lại cho 1 dãy số trên màn hình.

- Nói rõ tao nghe về tin nhắn mày đã gửi! – đầu dây bên kia vừa bắt máy thì hắn đã cất lời.

Vậy là 1 chuỗi sự việc được tường thuật lại, hắn thấy có lỗi với nó, nó bị thương như thế, dù là ko nặng nhưng đủ để đau nhức và điều đó có ảnh hưởng ko nhỏ với người con gái khi vết thương in hằn trên mặt, nó chẳng gọi điện thoại cằn nhằn hay than thở với hắn như những gì mà những đứa con gái khác hay làm khi mắc phải, đó là vì nó biết hắn đang ko vui nên chẳng làm phiền, ấy vậy mà khi thấy những vết thương đó, hắn chẳng có 1 lời hỏi thăm nào, chỉ vì tức quá mà hắn đã có những hành động xúc phạm đến nó... Hắn hỏi han về nhóm đó, rồi ban bố lực lượng, yêu cầu bọn đàn em phải xóa sổ nhóm đó ngay lập tức! 

Chẳng nói chẳng rằng, hắn đứng dậy rời đi, hắn khởi động xe rồi tiến về hướng nhà nó, Sài Gòn lại mưa, những cơn mưa ào ào và xối xả như trút nước, mưa trắng xóa, giăng kín cả bầu trời, gió thét gào dữ dội, như chính nỗi lòng của hắn hiện tại... Dừng lại ở trước cổng nhà nó, hắn đưa mắt ngước lên tầng trên, nơi mà khung cửa sổ còn sáng đèn.

Cuộc gọi đến nào của hắn cũng bị nó từ chối một cách rất nhanh chóng, hắn cứ nhấn phím gọi liên tục, nhiều đến mức sau đó chỉ có thể nghe được 1 chuỗi thông báo của tổng đài vì nó đã khóa máy. Hắn ngồi im trên xe, mắt ko rời khỏi ban công trên tầng. Được 1 lúc sau, ông quản gia bước ra khỏi nhà với chiếc ô màu đen trên tay, ánh mắt hắn di dời từ tầm cao sang ông quản gia đang tiến lại gần, hắn hạ kính nơi cửa sổ xe xuống, luồng ko khí bên ngoài lùa vào lạnh cóng phá vỡ ko khí ấm cúng ấm cúng trong xe, hắn bất chợt rùng mình khi cơn gió thổi vào kèm theo 1 vài giọt mưa theo hướng của gió mà tạt vào.

- Con bé nhờ tôi chuyển lời tới cậu, nó nói cậu hãy về đi!

- Ko gặp được cô ấy tôi sẽ ko về! – hắn nắm chặt vô- lăng, mắt hướng ra màn mưa dày bên ngoài, tỏ ý ko để tâm đến lời ông quản gia vừa thông báo.

- Vậy xin thứ lỗi, tôi ko thể để cậu vào nhà được! – ông quản gia cuối đầu kính cẩn.

Hắn tua kính xe lên trở lại, ông quản gia còn chưa kịp đoán hắn sẽ làm gì bước tiếp theo thì đã thấy hắn bước từ trên xe xuống, với cơn mưa xối xả hiện tại thì hắn đã ướt hết toàn thân vì hắn ko có một chiếc ô hay vật che mưa nào. Chiếc áo thun trắng mỏng bó sát vào cả cơ thể vì ướt, giữa màn đêm mưa bão nổi bật lên hình ảnh người con trai đang dầm mưa, tóc bết lại vào mặt làm tôn lên góc cạnh nam tính của khuôn mặt, mái tóc hung đỏ rũ xuống, những giọt nước cũng theo đó mà trượt xuống liên tục, màu đỏ chiến thắng trên mái tóc đó đã mất đi vẻ kiêu hãnh vốn có.

- Cậu... đừng làm như thế! – ông quản gia lúng túng.

- Tôi sẽ ko đi đâu hết! – hắn khịt mũi.

Người quản gia im lặng nhìn hắn, ngay cả trong trường hợp này hắn vẫn ko đánh mất phong độ của bản thân, vẫn là tư thế ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng hứơng về nơi phòng nó nhưng phảng phát đâu đó trong đôi mắt là những ưu phiền, mệt mỏi; nhưng sâu hơn vẫn le lói lên sự chân thành và quyết tâm khó thay đổi; viên đá quý màu đen đính trên tai hắn phát ra tia sáng yếu ớt và mờ ảo, ko còn lấp lánh như mọi khi, màn mưa dày và những giọt mưa nặng hạt vốn ko thể làm lưu mờ đi ánh sáng của nó. Dù tất cả là thế, mọi thứ trông có vẻ tệ: quần áo ướt sũng, tóc tai ko còn giữ nguyên nếp mà rũ xuống che cả mặt, chính vì thế hắn đã dùng tay vuốt ngược về phía sau, nếu có đám con gái ở đây, chắc hẳn phải dùng điện thoại chụp lại cảnh tượng này, mái tóc vuốt ngược về sau càng làm hắn thêm phần lịch lãm dù là đang ướt sũng... tất cả, tất cả như hòa vào nhau tạo nên khung cảnh thật đẹp!

Phong Thiên Vũ – gió mưa của trời... bản tính của hắn cũng phần nào như cái tên mà hắn mang, ngông cuồng, lạnh giá, dữ dội và sẵn sàng cuốn phăng mọi thứ khi bản thân đang trong cơn thịnh nộ, chẳng hề quan tâm tới bất kì điều gì... Quang cảnh thưa thớt, hắn đứng đó trông trơ trọi và nhỏ bé so với thiên nhiên. Cơn lạnh bắt đầu thấm vào người khiến cả cơ thể hắn run lên, môi chuyển sang tím tái...

- Zu à... – ông quản gia ngập ngừng qua điện thoại.

- .....

- Nhưng mưa rất to và ko có dấu hiệu nào cho thấy sẽ tạnh sớm đâu... ông nghi ngại nhìn hắn khi nói điện thoại với nó.

.....

Dường như mọi thứ đều vô ích vì khi kết thúc cuộc gọi có tiếng ông quản gia khẽ thở dài. Kết quả thì dù có gọi hay ko thì kết quả cũng chẳng có gì thay đổi.

- Con bé cứng đầu quá... tôi ko thể thuyết phục được! Cậu hãy về đi!

2 nắm tay hắn nắm chặt lại, bờ môi dưới bị hắn cắn chặt để giữ cho bản thân ko run rẩy và đễ giữ cho bản thân đứng vững vì cơn lạnh thấu xương đang bòn rút dần khả năng chống chọi của hắn, cả tay chân cũng đã lạnh cóng cả lên đến mức tê buốt, cơ hồ ko còn cảm nhận được bất kì cảm giác nào! Hắn đã từng nói bản thân rất ghét mưa chưa? Hắn ko thích mưa bởi vì trời mưa khiến mọi thứ trở nên ẩm ướt, dù là sau mưa vạn vật được tắm gội nhưng hắn thấy khó chịu mỗi khi trời mưa, mưa làm cản trở mọi lịch trình và kế hoạch của hắn, chưa kể đến nếu mắc mưa thì bản thân sẽ trở nên ướt sũng, mọi thứ đều uớt át thật khó chịu, còn lý do sâu xa hơn là hắn cảm thương cho những người ko nhà cửa, mưa thế này chỉ khiến những con người vô gia cư đó khổ cực thêm mà thôi, họ sẽ bị lạnh... con người quá yếu đuối chẳng thể nào đấu tranh với những thời tiết khắc nghiệt như thế! Thế mà giờ đây hắn đang dứng dưới mưa... đứng dưới mưa quá lâu khiến hắn run rẩy... đó là 1 trong những lý do vì sao hắn ko thích mưa nhiều như vậy, run rẩy... có phải là yếu đuối quá hay ko? Như thế cũng như hắn ghét cái tên của mình, thỉnh thoảng cũng có khi hắn ghét chính bản thân, lúc chưa gặp nó, cuộc sống đối với hắn đơn thuần chỉ là tồn tại, mỗi ngày vào trường ngoại trừ học và chọc phá thầy cô ra thì nối tiếp là những cuộc ẩu đã, chỉ vì gia thế hắn quá lớn nên chẳng ai trong trường dám sớ rớ vào, điều đó khiến hắn ngông cuồng càng ngông cuồng hơn, ngạo mạn càng ngạo mạn hơn ~ Dù là thế, cũng có những lúc hắn tự hỏi bản thân được sinh ra làm gì để rồi phải sống 1 cuộc đời khổ sở như vậy! Hắn cũng có những lúc hành động dại dột bằng những trò tự hành hạ chính mình, đã có lúc hắn tự mở lối thoát cho bản thân bằng cách uống cả chục viên thuốc ngủ, cũng may là được mang vào viện kịp thời! Kể từ lúc hắn tỉnh lại thì con người hắn bắt đầu thay đổi, hắn ko còn phá phách nữa nhưng có chiều hướng tiêu cực hơn, tính cách trầm mặt và băng lãnh dần... hắn ép buộc bản thân lúc nào cũng phải ngẩng cao đầu và tự cho phép bản thân được quyền chà đạp lên mọi thứ để tồn tại, tự cho phép mình buông nụ cười giễu cợt và châm biếm đối với xung quanh, hắn ko cho phép bản thân gục ngã hay buông xuôi thêm lần nào nữa dù cho cuộc sống có khắc nghiệt hay k.hốn n.ạn đến mức nào đi nữa! Vì hắn chết hụt nghiã là ông trời muốn hắn phải sống và bước tiếp!

Đứng đó gần 1 tiếng đồng hồ, có vẻ như ko trụ nổi nữa nên hắn ngồi gục xuống, kê đầu lên đầu gối thở mạnh. Rồi sau đó hắn ko cảm thấy giọt mưa nào rơi trúng mình nữa dù là xung quanh vẫn vang vọng tiếng mưa, bất giác ngầng đầu lên thấy người con gái mình đã vô tình làm tổn thương đang đứng che ô cho mình, trong lòng dấy lên cảm xúc nghẹn ngào khó diễn đạt... chỉ là cảm thấy bản thân thật đáng trách!

- Zu? – hắn đứng dậy, có chút chao đảo...

- Về đi... – nó quay lưng lại.

- Anh xin lỗi...

- Xin lỗi? Được gì hm? – nó quay lại mỉm cười nhìn hắn, nụ cười đó khiến tim hắn đau nhói.

- Là tôi sai... – ngay cả can đảm nắm giữ cánh tay nó hắn cũng ko còn. 

Đúng rồi, xin lỗi được gì chứ, nếu mọi vấn đề đều được giải quyết bằng 2 từ đó thì ko cần pháp luật nữa, hắn từng rất ghét 2 từ đó còn gì... đó là câu nói thể hiện sự bất lực của con người khi đi vào đường cùng.

- Sao chứ? Ừ, thì anh sai! – nó cũng ko quay đầu lại.

- Em có thể nào đừng lạnh nhạt với tôi như vậy ko? – hắn thấp giọng, sự vô tâm của nó khiến hắn ko thở được, mưa lạnh thật, nhưng sự lạnh nhạt của nó khiến hắn sợ hơn... Là hắn sợ!

- Đã thấu chưa? Cái cảm giác đó! – nó hỏi.

Câu hỏi của nó khiến hắn nhận ra bản thân mình đã có những khi quá vô tâm với nó, đôi khi hắn bận nên bỏ quên luôn cả nó, có những đêm nó ngủ quên mà giữ khư khư điện thoại trên tay, sáng dậy ko thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào thì chợt buồn... rồi sau đó lại tự nhủ bản thân là hắn còn nhiều việc phải giải quyết và có những việc quan trọng hơn... Nó cũng là người, cũng là con gái, cũng có lúc yếu đuối và khoảng trời suy nghĩ riêng của mình, nó cũng biết buồn, biết đau, biết tủi thân...

- Tôi có thể thông cảm và hiểu chuyện... 1 ngày ko gặp nhau, ko tin nhắn, ko điện thoại, ko hỏi thăm; kể cả có những lúc tin nhắn gửi đi mà ko nhận được tin hồi âm nào, hay là có gọi vì lo lắng cũng chỉ nhận được những tiếng tút tút vô tận... tôi ko trách gì cả, cũng ko hề than vãn... Nhưng có thể nào cả sự có mặt của tôi cũng ko quan tâm? Tôi ko biết có bao giờ anh lo lắng cho tôi nhiều như vậy ko, lo đến mức chẳng thể làm gì được? Có bao giờ anh nhớ và trong giây phút nào đó khao khát được thấy tôi ko? Tôi tự hỏi có lúc nào trong anh tôi thực sự quan trọng? 

‘...