Nothing Gonna Change My Love For You

Chương 86




Đã từng yêu đến ngây dại, những nỗi đau nhận được chỉ khiến bản thân càng muốn chết đi 1 lúc; hy vọng rồi lại thất vọng, sẽ chẳng còn hy vọng nào nữa vì chẳng còn gì để niềm hy vọng có thể tồn tại được, mọi thứ như thể bay hơi hoàn toàn trong phút chốc!

Biến mất trong vô vọng! Rồi sẽ chẳng ai có thể tìm ra được nữa ~

Rồi cũng sẽ có lúc bạn nhận ra, sự thiếu vắng của người mà bạn yêu là kinh khủng như thế nào!

Cả đám 4 người bọn nó hơi chật vật, Jun và Ken đã ngà ngà say.

- Chở được? – nó nhướng mày hỏi hắn.

Jun bất ngờ đặt 2 tay lên vai nó, cả thân người có chút chao đảo ko đứng vững.

- Em ko tin người yêu em à?

Đáng ghét thật! Chẳng biết với mọi người hắn cư xử thế nào, nhưng cái cách hắn cư xử với nó y như rằng 1 kẻ trăng hoa, nếu là lúc trước hắn say, thì hắn sẽ ko nói lấy nửa câu, những lúc đó trông đáng sợ hơn bình thường nhiều, có chăng là những lần say rượu đều gây với ba mình ầm ỹ- về vấn đề này thì cả bọn chưa được chứng kiến chỉ nghe truyền tai nhau nhưng thật khó tưởng tượng về điều đó, cả bọn thường tự hỏi những lúc ấy hắn trông hung tợn như thế nào, nhớ có lần 1 đứa trong nhóm vô tình nghe được tiếng hắn quát tháo qua điện thoại trong căn phòng kín chỉ khép hờ cửa, tiếp sau đó là hàng loạt tiếng đổ vỡ của thủy tinh vang lên và nói liền là 1 màn ăn chơi đến tận sáng, nếu ko thì hắn lại đi đánh nhau mở rộng địa bàn, tuy nhiên, trường hợp đó xảy ra ko nhiều bởi lẽ hắn chỉ tự chuốc say mình khi nào tâm trạng thực sự tệ.

Có 1 sự thay đổi nhỏ là hắn của hiện tại chịu hòa nhịp với cuộc vui cùng mọi người thay vì ngày trước chỉ là nhấp môi hờ hững, im lặng và quan sát mọi người, chính vì thế, nên trong mắt cả bọn dù hắn đúng là 1 vị chỉ huy tốt nhưng quả thật rất xa cách, thật tốt khi giờ đây hắn dễ gần hơn và mọi người thỉnh thoảng cũng trêu đùa hắn bằng những câu nói vu vơ. Và nó vui vì điều đó, hắn thoát ra được khỏi vỏ bọc của mình, từng bước trở về cuộc sống đầy màu sắc, đó quả là một cuộc trốn chạy đầy ngoạn mục, cam go, cả hành trình đã qua là chuỗi ngày khó khăn với muôn vàn nỗi đau hòa lẫn cùng nước mắt!

Nó chẳng thể mường tượng được là hắn đã vòng vèo qua bao nhiêu con phố để đưa nó về đến nhà, nó đánh thượt 1 cái.

- Sao lại là nhà anh?

Hắn đưa mắt nhìn quanh quẩn 2 bên đường, có vẻ như rượu khiến mắt hắn mờ đi, hắn phải híp mắt lại thật nhỏ để quan sát cảnh vật.

- Oh sh**, nhầm mất! – giọng khàn và lè nhè có chút khó nghe – Để tôi quay xe lại!

- Ko cần, vào nhà!

Từ bar đến đây, quãng đường ko xa mà hắn đã vòng vèo đến hơn nửa tiếng, nếu bây giờ để hắn đưa về thì ko biết bao giờ nó mới đặt chân vào nhà được. Đúng là hắn vẫn đưa nó về nhà được an toàn, chỉ là mất đi sự sắc bén và nhanh nhạy, nhưng lý trí của hắn bị rượu chuốt say mất rồi.

- Anh hay lắm! – nó nghiến răng.

Ko khó khăn để đưa hắn vào phòng vì đã có sự giúp đỡ của những người giúp việc. Nó giúp hắn vệ sinh tay chân bằng nước ấm, bàn tay chỉ vừa đưa chiếc khăn bông lên lau đã bị hắn giữ lại và ghì nó xuống giường, ko thể ngồ dậy được vì hắn đã tạo ‘cái lồ.ng’ bao phủ lấy nó bằng cách chống tay 2 bên người nó và đầu cuối xuống thật thấp.

- Tôi yêu em!

Cái chất giọng trầm bị khàn đi vì rượu đánh bật vào tim nó, hơi thở hắn phả ra mùi rượu xông vào mũi nó khiến tâm hồn nó phút chốc trở nên lâng lâng, nó ‘say’ ~ Hiếm khi nghe được lời bày tỏ của hắn chân thành như thế, cả ánh mắt hắn xoáy sâu vào nó, nó đảm bảo rằng chẳng có đôi mắt nào đẹp bằng đôi mắt màu xám tro đó! 

Bất giác cả cơ thể to lớn của hắn đổ ập xuống người nó, lay thế nào cũng ko động đậy, lúc nghiêng đầu nhìn thì hóa ra hắn ngủ mất rồi! 

Hiện nó đang mắc phải vấn đề khá tế nhị, vốn dĩ đã đẩy hắn ra khỏi cơ thể nhưng chưa kịp ngồi dậy đã bị hắn choàng tay ôm lấy, nó đang nghi ngờ ko biết hắn say thật hay giả nữa =”=, nó bị hắn kéo sát lại gần và vòng tay ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn đó, chắc hẳn hắn đang nghĩ mình ôm gối?!? Nó cố thoát ra nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó lại bất động tạm thời...

Về phần Pj thì khó khăn hơn nhiều, từ khi vừa vào xe thì Ken đã ngủ ngay, nhỏ khá chật vật để mang được Ken vào nhà mình, vốn để Ken ngủ trên sô-pha nhưng vừa xoay đi thì Ken đã ngã lăn xuống đất, hay thật, vậy mà cũng ko tỉnh, tình hình này ko biết sáng Ken có dậy nổi ko đây!? 

Sàn nhà thì quá lạnh, nếu để Ken tiếp tục ngủ trên sô-pha thì e rằng có tểh lại ngã xuống đất. Đắn đo mãi một lúc lâu Pj quyết định để Ken nghỉ ở phòng mình, mất khá nhiều thời gian để ổn định chỗ ngủ, thân là chủ nhà ko cớ gì phải ngủ ở sô- pha, vậy là Pj quyết định nằm cùng giường với Ken còn khoảng cách đương nhiên sẽ ko gần nhau rồi! 

~

Chuông báo thức reo liên hồi khiến nhỏ tỉnh giấc, sự ấm áp từ bên cạnh khiến nhỏ ngồi bật dậy, từ lúc nào mà cả 2 nằm sát nhau như thế chứ? Ơn trời là ko có gì bất thường. Sau vài giây trấn tĩnh lại tinh thần, Pj nhẹ nhàng bước xuống giường tránh làm Ken tỉnh giấc.

- Ông dụ chị ta ra khỏi nhà đi, hãy gọi vào số hôm trước tôi đã gửi cho ông và bảo là ông biết rõ những chuyện của chị ta, nhất định ông phải khiến chị ta ra khỏi nhà, tôi cần thời gian, vì thế điểm hẹn nên xa 1 chút! Nếu trót lọt như tính toán, phần tiền còn lại tôi sẽ giao cho ông!

Pj nói rõ ràng vào điện thoại rồi mới làm vệ sinh cá nhân, khoảng thời gian đó đủ để Khánh Hạ nhận được cuộc gọi và rời khỏi nhà, Pj nghĩ thế! Muốn biết chị ta có viết nhật kí hay ko thì phải kiểm chứng, vì thế phải dụ chị ta rời khỏi đó! Mọi thứ sắp hạ màn rồi!

Trước khi rời đi, Pj đặt lên trán Ken nụ hôn nhẹ như thể chẳng bao giờ có thể làm được điều đó nữa!

- Tạm biệt!

Có lẽ sau ngày hôm nay sẽ còn rất lâu để gặp lại. Hàng ngàn lần Pj ko muốn rời xa người con trai này dù đó là nguyên nhân, cội nguồn của mọi nỗi đau...

‘ Ngày hôm nay...

Em sẽ trả mọi thứ về nơi bắt đầu...

Sẽ tập quên những nỗi đau của ngày hôm qua

Suy nghĩ trong em bây giờ là ~

Ko hẳn là kết thúc, chỉ là trở về lúc mối quan hệ này chưa từng tồn tại! ‘

Hắn choàng tỉnh vì cảm giác uớt át trên mặt, vừa hé mắt ra đã thấy con Gun ngay bên cạnh, với tay lấy chiếc đồng hồ phía bên cạnh, vẫn còn khá sớm, bao nhiêu đó rượu hoàn toàn ko thể làm lệch đi nhịp sinh hoạt của hắn được, chỉ là hơi uể oải nhưng cũng ko có gì lớn lao.

Vươn vai 1 cách thoải mái để đón chào ngày mới, ngày hôm nay sẽ căng thẳng và thú vị lắm đây, hắn chợt nhận ra bên cạnh mình có người và vô cùng ngạc nhiên vì điều đó. Tạm thời hắn ko quay sang nhìn, Jun bóp trán cố nhớ lại những việc của đêm hôm qua, tuyệt đối ko thể nào là hắn ăn nằm bậy bạ được, có nó ở đó ai mà dám lại gần chứ... hơn nữa người đứa nó về là hắn nhưng... Ko lẽ người ngủ bên cạnh hắn là nó sao?

Có 1 niềm lo lắng bỗng trào dâng.

- Còn sức dậy? – nó ngồi dậy nhìn hắn.

Câu hỏi của nó khiến hắn liên tưởng đến nhiều thứ ko hay, gì mà ‘ còn sức’ chứ... Đừng nói là...

- Tôi... em... – hắn dường như lúng túng- Tôi... xin lỗi!

Nó nhìn hắn với vẻ ko hiểu gì cả, phải ngẩng ra vài giây nó mới tiếp thu được những lời đó.

- Nghĩ vớ vẩn gì thế? Chỉ là bất đắt dĩ lắm mới phải ngủ chung! Chẳng phải quần áo còn nguyên trên người sao?

- Nhưng câu hỏi ban nãy... vả lại tôi ko mặc áo, em thì mặc áo tôi treo trên giá?