Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 105: Tiểu Cẩu Đản mơ tưởng chạy thoát




"Phốc - -" một tiếng, Tiêu Dung Diệp liền phun ngụm canh vừa rồi ra, canh bắn tung tóe lên mặt Ý phi.

"A... Khụ khụ... Khụ khụ..."

Cảm giác chua cay kích thích và hương vị mặn chát trực tiếp đánh vào đầu lưỡi của hắn, cố gắng nuốt nước canh trong miệng xuống, khiến cảm giác nóng bừng vây quanh trong cổ họng hắn.

Thấy mặt Ý phi bị nước canh bắn tung tóe, Tiêu Uyển Nhu và Tư Đồ Lan Cẩn vội vàng cầm khăn tay tiến lên.

"Nương nương, ngài có khỏe không?"

"Mẫu phi, người không sao chứ?"

"Ư... ưm... Súc... Súc sinh!"

Bị tức đến run cầm cập, Ý phi run rẩy dùng ngón tay chỉ Tiêu Dung Diệp. Đối với việc nhi tử phun nước canh vào mặt mình, bà rất tức giận, trước mặt nhiều thị nữ, nô tài như vậy mà nhục nhã bà. Bà thật đúng là gia môn bất hạnh, đời trước Liễu Hoa Ý bà tạo ra nghiệt gì, sao sinh ra một đứa con trai không có tiết tháo như thế.

"Mẫu... Mẫu phi, đây... đây không thể trách nhi thần! Canh... canh này có vấn đề!"

Thấy mình tạo nghiệt phun canh lên người mẫu phi, Tiêu Dung Diệp vừa vội vàng giải thích, vừa không ngừng ho khan.

Kỳ thực hắn thật sự không cố ý, hương vị sặc nồng này đánh úp hắn, hắn chỉ phản ứng quá mạnh mẽ, theo bản năng muốn phun canh cay nồng mặn chát này ra, chỉ là không nghĩ tới phun đến trên mặt thân mẫu mình.

"Đồ hỗn trướng, ngươi cho bản cung là tiểu hài tử ba tuổi sao, lấy chuyện như vậy lừa bản cung, Ngươi chính là bất mãn hôn ước bản cung sắp xếp, mới ra hạ sách này, muốn nhục nhã bản cung trước mặt mọi người!"

Ý phi tức giận đến nổ phổi, miệng không đắn đo liền chỉ vào Tiêu Dung Diệp rít gào. Bà không ngốc, tự nhiên biết hắn không thích vương phi tương lai bà an bày cho hắn.

Tuy rằng con mình ở ngoài mặt là một bộ dáng sùng bái bà, nhưng sau lưng làm cái gì, Ý phi bà chỉ là mở một mắt, nhắm một mắt, làm bộ như không biết thôi. Không nghĩ tới hắn còn dám dầu mỡ không vào, làm chuyện nhục nhã khiến bà mất thể diện, con trai đối xử với mình như vậy, Ý phi làm sao có thể không lạnh tâm!

"Mẫu phi, ngài nghe nhi thần giải thích, nhi thần làm sao có thể đối xử với ngài như vậy? Canh này quả thật có vấn đề, không tin thì ngài để bọn họ thử một lần sẽ biết!"

Tiêu Dung Diệp bởi vì lời nói của Ý phi khiến hắn tức giận, Tiêu Dung Diệp hắn làm người quang minh lỗi lạc, sẽ dùng chuyện hạ lưu đến nhục nhã một người nào đấy sao? Huống chi, người kia còn là thân mẫu của mình.

Đối với tranh cãi của mẫu tử hai người, Hoắc Thiếu Nghi ngốc ở một bên hồi lâu không nói chuyện, ngưng mi nổi lên nghi ngờ.

Tiêu Dung Diệp là dạng người gì, Hoắc Thiếu Nghi hiểu rõ. Tuy rằng nói hai người không gặp năm năm, cũng bởi vì chuyện của Lệ Ảnh Yên mà huyên náo ồn ào, nhưng nhân phẩm của Tiêu Dung Diệp, Hoắc Thiếu Nghi dám lấy sinh mệnh đảm bảo.

Vì chứng minh bạn thân của mình - Dung Diệp không có tính toán gì, Hoắc Thiếu Nghi cầm lấy cái thìa múc một ngụm uống thử.

Nước canh vừa mới vào miệng, Hoắc Thiếu Nghi lập tức giật mình trừng lớn mắt. Con tôm, canh này...

Hoắc Thiếu Nghi vội vàng ý bảo cung nữ bưng ly súc miệng đến, phun nước canh trong miệng vào trong ly súc miệng.

Chắp tay ôm quyền nói: "Ý phi nương nương, canh này quả thật có vấn đề!"

Hoắc Thiếu Nghi vừa nói, trừ Tiêu Dung Diệp, mấy người còn lại đều không thể tin trừng lớn mắt.

"Để ta nếm thử!"

Tiêu Uyển Nhu nghi hoặc tiến lên, múc nước canh đưa vào trong miệng.

"Phốc - -" một tiếng, nước canh văng khắp nơi, phun đầy lên mỹ thực trên bàn.

"Ưm... Khụ khụ, mẫu phi... canh này sao lại sặc mũi như vậy, còn mặn chát nữa chứ! Đây... đâu phải canh, rõ ràng là thuốc độc mà?"

Tiêu Uyển Nhu nói xong, cả khuôn mặt Ý phi lập tức tái xanh.

"Nô tì vô liêm sỉ. Nói, ai trong hai ngươi động tay động chân?"

Ý phi bạo rống một tiếng, ngón tay giận đến run rẩy không kềm được chỉ vào Tử Lạc và Diên Nhi.

Tử Lạc và Diên Nhi bị lời nói sắc bén của Ý phi dọa tới mức liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp đó vẻ mặt hoảng sợ quỳ ở trên mặt đất nói: "Nô tì oan uổng, mong nương nương minh xét!"

"Minh xét? A, rõ ràng hai kẻ tiện tì các ngươi động tay động chân, còn muốn bản cung minh xét, đi đến chỗ Diêm vương lão tử minh xét đi! Người tới, kéo hai cung nữ này ra ngoài, ban thưởng cung hình!"

"Nương nương, đừng. Nương nương, nô tì oan uổng, oan uổng!"

Hai nha đầu Tử Lạc và Diên Nhi mới mười lăm tuổi, khi nào thì trải qua chuyện như vậy, bị hình phạt độc ác của Ý phi dọa tới mức nói chuyện hỗn loạn, còn mang theo nước mắt.

Mà đợi ở một bên, Tiêu Dung Diệp dần dần bình phục hô hấp, nhanh chóng tiến lên cắt đứt lời Ý phi - -

"Mẫu phi, chuyện này không tầm thường, rõ ràng cho thấy hướng về phía nhi thần, như vậy chuyện này giao cho nhi thần xử lý được không?"

Tiêu Dung Diệp cung kính nói qua, khi Tiêu Uyển Nhu nói "Đây là canh sao, rõ ràng là ở thuốc độc?" Trong đầu Tiêu Dung Diệp nhất thời hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩu Đản - nữ cặn bã kia.

Cách làm không có tiết tháo như vậy, trừ bỏ Cẩu Đản nàng, hắn hoàn toàn nghĩ không ra sẽ có người thứ hai có thể làm.

Không nghĩ tới, nữ cặn bã chơi mất tích với hắn, lúc này lại tự nhảy ra, dám gióng trống khua chiêng giở trò ở trong canh của hắn, nữ cặn bã này thật đúng là càng lúc càng lớn mật rồi.

Bất quá, như thế hắn có cơ hội tốt đến bắt đuôi hồ ly của nàng rồi.

Giở trò ở trong canh phải không? Đây không phải chứng minh nàng ở Ngự Thiện Phòng sao, tiểu Cẩu Đản này thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời mà!

Hắc hắc, tiểu Cẩu Đản, xem ra lần này, nàng đừng hòng chạy thoát!

- - phân cách tuyến - -

Trong Ngự Thiện Phòng, Lệ Ảnh Yên còn đang không ngừng ăn uống thả cửa, nàng như biến thành nước sông chảy không ngừng.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên vài tiếng bước chân đâu vào đấy, đang thong thả đi đến Ngự Thiện Phòng bên này.

Con tôm, đây là tình huống gì, nhanh chóng trốn thôi!

Lệ Ảnh Yên vội vàng vứt đại tiệc mỹ vị xuống, vội vã trốn xuống phía dưới bàn lần nữa.

Ngoài cửa, thị vệ sắp hàng chỉnh tề, Tiêu Dung Diệp một thân bạch y, bộ dáng như tiên xuất hiện ở trước mặt rất nhiều thị vệ.

"Đến, tất cả mọi người nghe lệnh, truyền ý chỉ bổn vương, cho dù lật tung Ngự Thiện Phòng này lên cũng phải bắt được quỷ quấy phá ở trong Ngự Thiện Phòng cho bổn vương!"

Tiêu Dung Diệp ra lệnh một tiếng, thị vệ đồng loạt hô "Vâng!"

Không lâu sau liền vọt vào trong Ngự Thiện Phòng.

Một đám thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh xông vào, tìm kiếm khắp nơi trong Ngự Thiện Phòng, ước chừng tìm khoảng nửa nén nhang, vẫn không thu hoạch được gì.

"Bẩm báo Thần vương điện hạ, trong Ngự Thiện Phòng không có phát hiện chỗ nào khả nghi và người khả nghi!"

Thị vệ không thu hoạch được gì bẩm báo, làm Tiêu Dung Diệp lập tức giận đỏ hai mắt.

"Một đám bất tài vô dụng, bổn vương cần các ngươi làm gì?"

Lời nói Tiêu Dung Diệp đổ ập xuống đám thị vệ, khiến mỗi thị vệ đến thở cũng không dám thở mạnh.

Không nhận được mệnh lệnh của chủ tử, thị vệ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đứng cũng không được, động cũng không được.

"Còn đứng lỳ ở đây làm gì, tiếp tục tìm ở chỗ khác!"

Nhìn đến này một đám vô dụng này, Tiêu Dung Diệp tức giận đến xù lông, hận không thể mang đám ngu ngốc này đi sung quân, đỡ phải lãng phí lương thực trong hoàng cung.

Đợi mọi người rời đi, Ngự Thiện Phòng lại khôi phục yên tĩnh lúc trước.

Lệ Ảnh Yên vội vàng chui ra từ dưới bàn.

"Ôi chao, vừa rồi thật là làm ta sợ muốn chết, bất quá nói đi phải nói lại, thật đúng là có loại chủ tử ngu ngốc gì, sẽ có cái dạng nô tài ngu ngốc đó. Nhiều người như vậy, đều là một đám vô dụng, đến lão nương cũng không bắt được, thật sự là ngu xuẩn muốn chết, ha ha ha!"

"Cảm thấy chúng ta thật ngu xuẩn phải không? Xem ra vẫn là Cẩu Đản - nữ cặn bã của chúng ta thông minh nhất!"

Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Lệ Ảnh Yên nhất thời nghi thần nghi quỷ.

"Ai? Là ai? Người hay quỷ?"

Lệ Ảnh Yên nơm nớp lo sợ chất vấn, tiếng nói thanh u mang theo run rẩy không dễ phát giác.

Chợt, một đạo bóng đen xẹt qua trước mắt Lệ Ảnh Yên, vào lúc nàng không phản ứng kịp, đạo bóng dáng này lại lần nữa chợt lóe, biến mất ở trong mắt mình.

"Mẹ nó, giả thần giả quỷ thú vị lắm sao? Mau lăn ra đây cho lão nướng! Nam, cặn, bã, họ, Tiêu!"

Lời nói của Lệ Ảnh Yên bắn ra từ giữa hàm răng, trong đôi mắt trong suốt mang theo tức giận nồng đậm. Chuyện giả thần giả quỷ không có tiết tháo như thế, Tiêu Dung Diệp hắn thật đúng là đùa rất vui đấy!

Lần đầu tiên diễn trò với nàng, nàng ngu ngốc không biết. Thôi, nhẫn ngươi.

Lần thứ hai diễn trò với nàng, nàng suy nghĩ đơn giản. Thôi, nhịn ngươi nữa.

Lần thứ ba diễn trò với nàng, mẹ nó nam cặn bã họ Tiêu thật cho Lệ Ảnh Yên nàng là ngu ngốc, giả thần giả quỷ nhiều lần như vậy, bản thân dùng chân cũng biết đó là ai!

"Mẹ nó, nam cặn bã họ Tiêu, lão nương nói cho ngươi biết, giả thần giả quỷ nhiều lần như vậy, nhẫn ngươi một lần là rộng lượng, nhẫn ngươi hai lần là khoan dung, nhẫn ngươi ba lần, ta đặc biệt hủy dung!"

Lệ Ảnh Yên giận không kềm được rít gào, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp phun ra lửa.

Thấy thân phận thật của mình bị đoán được, Tiêu Dung Diệp đành phải hiện thân.

Nhanh nhẹn lộn ngược ra sau một cái, thân mình cao ngất của Tiêu Dung Diệp giống như một vị thần xuất hiện trước mặt Lệ Ảnh Yên.

"Aizz, sao vậy? Tiểu Cẩu Đản của ta, không thấy một lúc, bổn vương thật sự rất nhớ nàng đó!"

Giọng nói của Tiêu Dung Diệp thâm thúy mà mê ly, còn mang theo vài phần lưu manh.

"Ít mẹ nó âm dương quái khí với ta đi. Ta phi, lão nương không để mình bị xoay vòng vòng đâu! Đã biết rõ rành rành ta ở trong này, sao còn muốn làm bộ như không biết?"

Lệ Ảnh Yên tức giận nhất chính là việc này, đã biết nàng ở trong này, lại còn làm bộ như không biết, diễn trò với nàng rất thú vị à?

"Nàng đang nói cái gì, Cẩu Đản, ta hoàn toàn nghe không hiểu?"

Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ nhún nhún vai, giả bộ một bộ dáng không biết chuyện gì.

"Mẹ nó, ngươi cứ tiếp tục giả bộ, đêm nay, ngươi chờ thận hư thêm bệnh liệt dương đi!"

Thấy bộ dáng lưu manh này của Tiêu Dung Diệp làm Lệ Ảnh Yên hận không thể tát hắn mấy bạt tai.

"Thế nào? Hi vọng ta thận hư cộng thêm bệnh liệt dương à? Vậy đêm nay, ai tới thỏa mãn tâm hồn trống rỗng của nàng?"

Nói xong, thân mình Tiêu Dung Diệp liền lên trước chèn ép thêm vài phần.