Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 110: Phát hiện Lệ Ảnh Yên




Ngọn đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, chỉ thấy hình ảnh trong nhà kia rất dâm loạn, dâm loạn đến cực điểm.

Bên trong giường sạp, thân thể nam nữ xích lõa dây dưa quấn quýt với nhau, thân thể trắng nõn kịch liệt phập phồng khiến giường sạp thỉnh thoảng phát ra tiếng "cọt kẹt".

Một trận tiếp một trận thở dốc nặng nề lộ ra hơi thở dâm đãng, động tác đâm vào của nam nhân này dần dần biến mất.

Sau một phen chiến đấu kịch liệt, thân thể nữ nhân này bảo dưỡng rất tốt, dựa vào trên lồng ngực to lớn của nam nhân, đôi chân tuyết trắng quấn lên thắt lưng nam nhân, nâng người phối hợp với nam nhân đó.

Trong ánh nến lay động vụt sáng, Lệ Ảnh Yên thấy rõ khuôn mặt hai người ở trên giường sạp

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân, Lệ Ảnh Yên lập tức cả kinh, không thể tin trừng lớn hai mắt.

Nàng... nàng không nhìn lầm đi! Trong đó... lại có thể...

Lại có thể là thân mẫu của Tiêu dung diệp - - Ý phi làm ra vẻ đó!

Trong nháy mắt, một tia sấm rền nổ tung trong đầu Lệ Ảnh Yên. Lại...lại có thể là thân mẫu của hắn, lại có thể ở sau lưng hoàng thượng - - bí mật ngoại tình!

Nam cặn bã kia biết không?

"Ý muội, muội có khỏe không?"

Nam nhân vừa vuốt ve sợi tóc dài của nữ nhân, vừa hôn mồ hôi toát ra từ trên người nữ nhân kia.

Nữ nhân thẹn thùng đập ngực nam nhân, hờn dỗi nói qua.

"Đều tại huynh, ma quỷ, lớn tuổi rồi mà còn cùng tâm huyết như tiểu tử chưa mọc đủ lông, làm cho người ta đều ăn không tiêu rồi!"

Không nhịn được, nữ nhân chui đầu vào ngực nam nhân.

"Ý muội, người khác không hiểu muội, Liêu Chiêm Hạo ta còn không hiểu rõ muội sao? Muội đó, chính là thích nói dỗi!"

Nam nhân nắm nhẹ chóp mũi nữ nhân, động tác chơi đùa này giống như là nam nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt nhất.

"Đã hiểu ta, vậy lúc trước còn muốn gả ta cho Tiêu Minh Thiên - lão đầu tử hơn ta đến mười lăm tuổi? Huynh đó, chính là hiểu rõ cách dỗ ta vui vẻ!"

Giờ phút này Liễu Hoa Ý mang theo bộ dáng giận dữ, ở trong mắt Liêu Chiêm Hạo, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn hai mươi lăm năm qua, bộ dáng của nàng vẫn không hề thay đổi.

Tuy nói năm tháng phong sương để lại dấu vết ảm đạm ở trên mặt của bà, nhưng Liễu Hoa Ý ở trong lòng Liêu Chiêm Hạo vẫn cảm giác kinh diễm như khi mới gặp.

"Ý muội, ta biết nhiều năm qua ủy khuất muội. Gả muội cho lão đầu tử kia, trái tim của ta đau như bị dao găm đâm. Nhưng Ý muội, muội cũng biết ta không có biện pháp, cho dù chúng ta yêu nhau đến chết không đổi, nhưng..."

"Hạo ca ca, huynh đừng nói nữa, Ý nhi đều biết!"

Liễu Hoa Ý vươn tay mềm mại trắng nõn che miệng Liêu Chiêm Hạo lại, mang theo tiếng thở dài nói qua.

Kỳ thực nhiều năm qua, khổ sở trong lòng Ý phi, sợ rằng chỉ có tự bản thân bà biết.

Năm mười lăm tuổi, bà còn chưa dậy thì, vì nam tử mình yêu mà gả cho Tiêu Minh Thiên- kẻ hơn mình mười lăm tuổi để làm thiếp.

Hai mươi lăm năm qua bồi bên cạnh nam nhân mình không yêu, dùng thân thể thuần khiết của mình đi đón ý nói hùa, Ý phi xem thường bản thân từ trong đáy lòng.

Nhưng vì nam tử mình yêu, bà nhịn, chịu đựng được phong quang nhìn như vô hạn, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m kì thực lại là cuộc sống tịch mịch tranh đấu đầy tối tăm ngột ngạt ở thâm cung đại viện trong hai mươi mấy năm. Chỉ vì có một ngày, có thể thực sự trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của Liêu Chiêm Hạo.

Mà Liêu Chiêm Hạo cũng coi như là người hiểu được thương hoa tiếc ngọc, hai mươi mấy năm như một làm bạn với Liễu Hoa Ý từ một nơi bí mật. Hắn chưa cưới vợ cũng vì nút thắt tình cảm với Liễu Hoa Ý, ngóng trông lúc còn sống có thể trở thành thê tử của chính mình, mà không phải ái phi của lão đầu tử kia.

"Ý nhi chỉ cần trong lòng Hạo ca ca có ta là đủ rồi!"

Nghe được lời nói phiến tình của Liễu Hoa Ý, Liêu Chiêm Hạo động tình gọi nhũ danh của nàng.

"Ý nhi!"

Tiếp đó, yết hầu mang theo tình dục lại lần nữa quay cuồng một chút, ôm lấy thân thể Liễu Hoa Ý để ở dưới thân, nụ hôn dời núi lấp biển, triền miên nóng bỏng lại lần nữa đánh úp về phía Liễu Hoa Ý.

Trong phòng lại lần nữa dâng lên hơi thở tình dục, Lệ Ảnh Yên cả kinh, theo bản năng trừng lớn con mắt sáng, nàng muốn rời khỏi, lý trí cũng nói nàng phải rời đi. Nhưng chân nàng nặng giống như trì, muốn hoạt động, nhưng hoàn toàn không dùng được chút khí lực.

Trong lòng bị cảnh tượng mặt đỏ tai hồng này làm cho kinh sợ. Phút chốc, gương mặt đẹp trai của Tiêu Dung Diệp không rõ chân tướng chợt lóe lên trong đầu nàng, Lệ Ảnh Yên thật sự đồng tình với nam cặn bã đã cướp đi trong sạch của mình từ tận đáy lòng.

Thân mẫu ở sau lưng mình ngoại tình với một nam nhân ở bên ngoài, nếu để cho hắn biết chuyện này, nhất định sẽ làm hắn nổi điên.

Lệ Ảnh Yên ít nhiều vẫn hiểu được, dù sao nam cặn bã này vẫn rất có lòng tự trọng, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn hắn vốn là thiên chi kiêu tử, giờ phút này lại phải gánh vác vết nhơ thân mẫu ngoại tình, nàng tiếc hận cho hắn, đau lòng cho hắn.

"Không có khả năng, không có khả năng, ta nhất định là nhìn lầm rồi. Ý phi đoan trang như vậy, làm sao có thể ngoại tình với nam nhân? Huống chi, đến đương kim hoàng thượng cũng dám cho đội nón xanh, hai người bọn họ ăn gan hùm mật gấu sao?"

Lệ Ảnh Yên vẫn không chịu tin tưởng lắc đầu, vừa rồi nhất định là ảo giác của mình. Đúng, nhất định là ảo giác.

Lệ Ảnh Yên muốn tìm cho mình một lời nói có sức thuyết phục nhất, để chứng thực vừa rồi mình quả thật nhìn lầm, nhất định là vậy.

Nam cặn bã kia kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể sẽ có loại chuyện này đến đả kích hắn đây. Ý phi kia yêu con trai của mình như vậy, nhất định sẽ không để Tiêu Dung Diệp không ngẩng đầu làm người được.

Lý do miễn cưỡng này thành chứng cớ tốt nhất để Lệ Ảnh Yên thuyết phục bản thân nhìn lầm.

Mà nàng không muốn đợi ở nơi này một khắc nào nữa. Nàng muốn chạy khỏi nơi này, nếu không ngay sau đó, nàng sẽ không tin tưởng lý do mình tạo nên, khiến nó tan rã như băng tan.

Theo bản năng nâng bước chân, Lệ Ảnh Yên muốn đi.

Nhưng nếu người đã xui xẻo, đến uống nước lạnh cũng sẽ mắc nghẹn!

Lệ Ảnh Yên vừa định nhấc chân, trọng tâm không ổn nên dẫm nát một khối rêu xanh trên tảng đá.

"Xoạt!" một tiếng, Lệ Ảnh Yên ngã nhào trên đất.

Ngay sau đó, tiếng kêu rên của nàng liền vang lên.

"Ưm... Đau quá, đau chết mất!"

"Ai?"

Âm thanh bất thình lình quấy nhiễu hai người vốn đang triền miên ở trong phòng, vội vàng dừng động tác lại, chất vấn.

Vốn giờ phút này trong đầu Lệ Ảnh Yên trống rỗng, lập tức sợ tới mức không biết làm sao, một khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nhiễm tái nhợt vô lực.

Tình huống trước mắt, trừ bỏ trốn, nàng không có lựa chọn nào khác.

Lệ Ảnh Yên suy nghĩ xong, không quan tâm đứng dậy từ trên mặt đất. Hình như mạng đã tới ngõ cụt, chạy vòng quanh.

Sau khi Liêu Chiêm Hạo giấu Liễu Hoa Ý ở trong chăn, liền đi tới chỗ cửa sổ bên kia. Trong nháy mắt đẩy cửa sổ, một con mèo đúng lúc nhảy lên ở bên ngoài.

Thấy một đoàn lông xù lướt qua, tim Liêu Chiêm Hạo vốn dâng lên tới cổ họng mới có thể trở lại trong ngực.

Thấy thân thể xích lõa của Liêu Chiêm Hạo tiêu sái trở về, Liễu Hoa Ý xích loã ở trong chăn, bày ra một khuôn mặt ung dung, nhẹ giọng hỏi - -

"Hạo ca ca, như thế nào? Là ai?"

"Không sao, là con mèo mà thôi!"

"À!"

Vừa nghe đến là một con mèo, tâm Ý phi mới có thể bình tĩnh trở lại, nâng tay xoa xoa mồ hôi giữa trán. Dù sao hai người đều ngoại tình, hơn nữa còn là hoàng cung, cho nên hai người không thể nào không kiêng kỵ.

Sau khi Liêu Chiêm Hạo trở về trên giường sạp, ngẫm lại hẳn là không thể để người ngoài phát hiện cái gì, liền tiếp tục động tác vừa mới dừng lại, một đôi tay tà ác vuốt ve, tùy ý chơi đùa.

Bị trêu chọc cực hạn như vậy, Liễu Hoa Ý lại lần nữa có cảm giác, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn ngón tay dài sơn màu đỏ thẩm hơi mở ra, nắm giữ Liêu Chiêm Hạo.

Lúc vừa định đại chiến một trận, cát trong đồng hồ rơi xuống không đúng lúc, báo hiệu giờ dần.

Tâm Liễu Hoa Ý bị âm thanh nhỏ này làm kinh sợ, thu tay ngước mắt nhìn thoáng qua lượng cát rơi xuống.

"Đã là giờ dần rồi."

Tử khi bắt đầu đến bây giờ, bọn họ đã dây dưa triền miên với nhau bốn canh giờ, ngẫm lại đã đến lúc cần phải đi, nếu không một lát đám nô tài đi tới, bản thân muốn chạy sẽ rất khó khăn.

Liễu Hoa Ý không buông hai tay quấn trên cổ Liêu Chiêm Hạo, quyến luyến không tha hôn môi hắn.

Triền miên tê dại, thật lâu, thật lâu!

Sau khi qua một lúc lâu, hai tay Liễu Hoa Ý vẫn không tha níu cổ Liêu Chiêm Hạo, thở gấp nũng nịu nói qua - -

"Muội phải đi, Hạo ca ca!"

Hắn không muốn, nàng cũng không nỡ.

Nhưng hoàng cung đại viện, không bỏ thì sẽ không được, bỏ không được cũng phải bỏ.

Lại liếc mắt nhìn đối phương thật lâu, Liễu Hoa Ý đứng dậy xuống giường, mặc lên người một thân cung phục hoa mỹ của hậu phi.

Chốc lát qua đi, mở cửa, sau khi xác định bên ngoài không có người, Liễu Hoa Ý mới dè dặt cẩn trọng đi ra ngoài.

- - phân cách tuyến - -

Bước chân Lệ Ảnh Yên lảo đảo, không biết đoạn đường này bản thân làm sao trốn thoát được, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m chỉ nhớ rõ tiếng dâm hoang va chạm vào nhau, đang không ngừng kích thích suy nghĩ của nàng.

Trong lòng Lệ Ảnh Yên cực kỳ loạn, ngẫm lại tiếng ngâm rên trầm thấp phóng đãng kia, nàng liền cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.

Không nghĩ tới tình huống va chạm kích tình này hoàn toàn không phải ảo tưởng của mình, mà là tồn tại chân thực, nữ nhân đó quả thật là thân mẫu của Tiêu Dung Diệp.

Cho dù Lệ Ảnh Yên nàng không đồng ý tin tưởng, nhưng chuyện này rõ ràng thật sự tồn tại.

Giờ khắc này, nàng rất muốn, rất muốn ôm chặt Tiêu Dung Diệp, rất muốn chia sẻ thống khổ và không vui của hắn.

Tiêu Dung Diệp, ngươi ở nơi nào?

Đang lúc Lệ Ảnh Yên mặc niệm tiếng nói này ở trong đáy lòng - -

Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp lộn ngược ra sau một cách rất hoàn mỹ, giống như một vị thần xuất hiện trước mặt mình.

"Nữ cặn bã đáng chết, nàng chết ở đâu vậy hả? Hại ta tìm rất lâu!"

Giọng nói tức giận của Tiêu Dung Diệp đổ ập xuống, đánh úp về phía Lệ Ảnh Yên.

Nói xong, hắn tức giận kéo cổ tay Lệ Ảnh Yên qua, gắt gao nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

Rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Tiêu Dung Diệp, ấm áp như vậy, tâm Lệ Ảnh Yên co rút đau một chút.