Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 122: Sợ rằng tiểu cung nữ này có suy nghĩ không đúng gì




Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông Dịch Đình vang lên như sấm.

Trong lúc ngủ mơ, Lệ Ảnh Yên giật mình mở mắt ra, đứng dậy.

Thân thể đau đớn chua xót, đột nhiên bộ dáng Tiêu Dung Diệp như lang tựa hổ tùy ý giẫm đạp lên thân thể của mình vào tối hôm qua chui vào trong đầu, khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng run thân mình lên.

Tối hôm qua đối với nàng mà nói thật đúng là ác mộng, va chạm kịch liệt có tính trừng phạt tùy ý tàn phá bản thân, khiến thân thể lạnh như băng của nàng chịu đựng thừa hoan, thân thể đau đớn không còn chút cảm giác.

Va chạm kịch liệt này làm lòng của nàng sa đọa đến vực sâu không đáy, cuối cùng ngất đi.

Còn trở về Dịch Đình khi nào thì Lệ Ảnh Yên nàng hoàn toàn không nhớ rõ.

Nhưng giờ phút này, cảm giác đau đớn rõ ràng trên thân thể khiến nàng biến khuất nhục tối hôm qua thành hận ý đến tận cốt tủy với Tiêu Dung Diệp.

Đúng vậy, nàng hận, vô cùng thống hận Tiêu Dung Diệp. Nếu không có hắn, nàng làm sao có thể thất thân; nếu không có hắn, nàng làm sao có thể gặp lại Hoắc Thiêu Nghi; nếu không có hắn, nàng làm sao có thể bị nhốt ở trong thâm cung đại viện tối tăm ngột ngạt này!

Cho nên nàng hận, hận người khởi xướng chuyện này.

"Cẩu Đản, hoàng thượng gọi ngươi đi ngự tiền hầu hạ!"

Cung nữ Diên nhi ở ngoài phòng gọi Lệ Ảnh Yên, bỗng chốc khiến Lệ Ảnh Yên đang lâm vào trầm tư đột nhiên phản ứng kịp.

Diên nhi này vốn là thị nữ của Ý phi, người phạm vào sai lầm. May mắn được Lệ Ảnh Yên giải cứu vào tối hôm qua, mà Lệ Ảnh Yên - nữ cặn bã này lại có thể còn được một tấc lại muốn tiến một thước nói với hoàng thượng muốn cùng thu nhận Diên nhi đến Dịch Đình, làm thị nữ ngự tiền của hoàng thượng.

Mà đầu hoàng thượng này giống như bị nước vào, đáp ứng yêu cầu vô lý này của Lệ Ảnh Yên.

"A, đã biết, ta tới ngay đây!"

- - phân cách tuyến - -

Trong bảo điện to lớn oai phong, các cột trụ khắc hình cửu long cao trọc trời, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn sừng sững ở trên đại điện.

Long ỷ hoàng kim cao một trượng được khảm ngọc lục, thảm đỏ trải trên bậc thềm kéo dài đến hơn mười thước xa, trên xà nhà treo cao bốn chữ to rồng bay phượng múa "Quang Minh Chính Đại".

Tổng quản thái giám Lâm Đức Toàn hô một tiếng "Bệ hạ giá lâm!"

Tiêu Hạo Thiên một thân hoàng bào cửu long màu vàng, đầu đội mũ thông thiên chín chuỗi trân châu, tóc mai như bay, sắc mặt uy nghi. Cho dù năm tháng để lại dấu vết già nua trên mặt ông, nhưng con ngươi quắc thước không lộ chút vẻ già nua nào.

Nhìn thấy hoàng thượng ngồi nghiêm chỉnh ở trên long ỷ, phần lớn văn võ đại thần đồng loạt quỳ xuống đất.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn ruế vạn vạn tuế!"

"Chúng ái khanh bình thân!"

Nhận được khẩu dụ của hoàng thượng, văn võ bá quan đứng dậy.

Võ tướng đại thần Tư Đồ Hoảng, phó tướng Dư Văn Diên tiến lên, quỳ một gối xuống, rất cung kính bẩm báo.

"Khởi bẩm hoàng thượng, tộc Tiên Ti ở phía bắc nhiều lần xâm phạm biên cảnh nước ta, vi thần chờ lệnh ra quân vây diệt quân địch, mở rộng sông núi nước ta!"

Nghe được lời nói của Dư Văn Diên, Tiêu Hạo Thiên suy tư một lát, mở miệng nói - -

"Ừ, Dư ái khanh phân tích có lý, vậy trẫm liền..."

"Khởi bẩm hoàng thượng, nhi thần không tán thành chủ trương của Dư tướng quân!"

Nói xong, Tiêu Dung Diệp một thân cung phục hình cầu long tiến lên, hai tay ôm quyền. hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Cung phục hoa mỹ uy nghi càng làm dáng người vốn cao to xuất chúng của hắn trở nên anh tuấn, vẻ mặt kiêu ngạo tuấn tuyệt mê hoặc người khác, bộ dáng khí vũ hiên ngang ở giữa mọi người càng thêm tiêu sái không kiềm chế được.

Đứng thẳng ở sau lưng Tiêu Hạo Thiên, tay Lệ Ảnh Yên cầm quạt hương bồ nhìn bộ dáng cuồng ngạo này của Tiêu Dung Diệp, bộ dáng quấn quýt như lửa vào tối hôm qua lại lần nữa hiện lên trong đầu của nàng.

Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên theo bản năng rủa thầm một tiếng. Đáng chết, tại sao nam cặn bã này cứ như âm hồn không tan vậy chứ, đến lâm triều cũng có thể thấy bộ dáng giả bộ này của hắn!

"Dung Diệp có ý kiến gì sao?"

Nhìn thấy hoàng tử xuất chúng hơn người này của ông có ý kiến bất đồng với mọi người, Tiêu Hạo Thiên tự nhiên là muốn trưng cầu đề nghị của hắn.

"Xin thứ cho nhi thần ngu dốt, nhi thần nghĩ bộ tộc Tiên Ti này vốn là thuộc sở hữu An Nam quốc ta. Lần này mạo phạm đơn giản là nơi hoang vu, một hạt thóc cũng không thu được. Nếu nước ta cung cấp lương thực cho tộc Tiên Ti, không chỉ có có thể biểu hiện phong thế của đại quốc An Nam quốc ta, cũng có thể thu nạp sức lực của bộ tộc Tiên Ti vào An Nam quốc ta. Nhất cử lưỡng tiện như thế, cớ gì lại vây đánh khiến bộ tộc Tiên Ti liên tiếp gặp nạn. Cho nên, nhi thần chủ trương phái sứ thần tiến đến nghị hòa!"

Từng chữ từng câu có lý này của Tiêu Dung Diệp nói ra hết các trọng điểm.

Dứt lời, Tiêu Hạo Thiên liền khen ngợi, vuốt vuốt chòm râu hoa râm.

"Ừ, lời nói của Dung Diệp hoàn toàn có lý, những câu này nắm chặt trọng điểm vấn đề, chuyện tộc Tiên Ti này xâm phạm biên cảnh nước ta cứ giao cho Dung Diệp con toàn quyền phụ trách!"

- - phân cách tuyến - -

Hạ triều, đại tướng quân Tư Đồ Hoảng và Tiêu Dung Diệp liền bị Tiêu Hạo Thiên gọi đến đến thiên điện.

Trong thiên điện, mùi mực thơm ngát lượn lờ phiêu đãng ở trong phòng, các quyển tấu chương được bày biện ở trên bàn.

Tiêu Hạo Thiên mặc cung phục thường ngày hình hai con rồng cướp châu, nằm ở trên ghế dựa. Mà Tiêu Dung Diệp và Tư Đồ Hoảng ngồi trên ghế đàn hương ở hai bên trái phải của Tiêu Hạo Thiên.

"Hôm nay trẫm gọi Tư Đồ ái khanh đến, trước là có một chuyện!"

Tiếng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên vang lên đầu tiên, trong mắt quắc thước là ánh sáng rạng rỡ.

"Mời hoàng thượng nói, vi thần chắc chắn sẽ vì ngài vượt lửa qua sông, không chối từ!"

"Tư Đồ ái khanh nói quá lời, trẫm đơn giản là muốn làm mai, tác hợp lệnh ái Tư Đồ tiểu thư của ái khanh với Tứ hoàng tử của trẫm, đôi bích nhân do trời đất tạo nên này, muốn hỏi ý kiến của ái khanh thôi?"

Vừa nghe đến là muốn gả Lan Cẩn cho Tiêu Dung Diệp làm Thần vương phi, Tư Đồ Hoảng lập tức lên tiếng trả lời - -

"Khuyển nữ vô tài, Thần vương điện hạ ưu tú như thế, sợ là sẽ..."

"Ôi chao, không sao, người trẻ tuổi có tình cảm với nhau là được rồi. Trẫm và ái khanh cứ chờ ôm hoàng tôn, này có gì không tốt hả?"

Nghĩ đến đây, trong lòng Tư Đồ Hoảng mừng rỡ đến nở hoa, luôn miệng nói - -

"Bệ hạ nói rất đúng, vi thần từ chối thì thành bất kính rồi!"

Thương nghị một hồi, Tiêu Dung Diệp giống như là rối gỗ tùy ý để hoàng thượng bố trí, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m mà bản thân lại chỉ có thể im lặng, không thể lựa chọn biện giải cho mình.

Dù sao chuyện này đã là chuyện đóng đinh trên ván, bản thân cần gì phải phí lời.

Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp đã quyết định bình tình ung dung nhận chuyện này rồi!

Chính là... trong lòng Tiêu Dung Diệp luôn luôn muốn nhìn thấy một người nào đó, tựa hồ không có ở đây.....!

Điểm này làm hắn mất hồn mất vía!

Đang lúc Tiêu Dung Diệp suy tư, đột nhiên Lệ Ảnh Yên và Diên nhi bưng trà tiến lên.

Diên nhi tiến lên hiến trà cho hoàng thượng, mà Lệ Ảnh Yên lại hiến trà cho Tiêu Dung Diệp và Tư Đồ Hoảng.

Sau khi Lệ Ảnh Yên để ly trà tới trên bàn của Tiêu Dung Diệp, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người về phía Tư Đồ Hoảng.

Vừa hiến trà cho Tư Đồ Hoảng, vẫn còn không quên nói: "Tư Đồ đại tướng quân, ngài từ từ dùng!"

Thấy một màn như vậy, nhất thời đâm bị thương ánh mắt Tiêu Dung Diệp. Nữ cặn bã này là có ý tứ gì? Coi mình như không khí ư?

Tiêu Dung Diệp cực kỳ tức giận, sắc mặt lập tức đỏ hồng.

Sau khi mắt sắc của Tiêu Hạo Thiên phát hiện biến hóa rất nhỏ này của nhi tử, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn còn tưởng rằng hắn nóng, liền phân phó - -

"Cẩu Đản, hôm nay khí trời oi bức, tới quạt gió cho Thần vương điện hạ đi!"

Lời nói của Tiêu Hạo Thiên khiến Lệ Ảnh Yên không thể tin trừng lớn mắt.

Cái gì? Nàng không nghe lầm chứ? Quạt gió cho nam cặn bã đó! Mẹ nó, hầu hạ hắn, còn khó chịu hơn việc thiếu nàng năm trăm lượng bạc?

"Cẩu Đản nghĩ cái gì vậy? Đi đi!"

Tiêu Hạo Thiên lại dùng giọng nói già nua cường điệu lần nữa.

"Nô tì tuân mệnh!"

Thấy vậy, Lệ Ảnh Yên tiến thối không được, đành phải kiên trì tiến lên!

Cầm lấy quạt hương bồ, ở phía sau Tiêu Dung Diệp quạt từng cái một.

Được người hầu hạ thoải mái như vậy, Tiêu Dung Diệp cảm giác mình sắp bay rồi, còn là nữ cặn bã hầu hạ mình, loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời!

Tiêu Dung Diệp không nhịn được ở trong đáy lòng kích động kêu to: "Ha ha ha, thích, rất thích, thật sự là quá sung sướng!"

Lệ Ảnh Yên ở phía sau quạt gió đến đỏ mặt tía tai, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống theo thái dương, hơi nghiêng mắt thấy trên gương mặt đáng đánh đòn của Tiêu Dung Diệp treo một nụ cười vừa tà ác lại ghê tởm, liền hận không thể đá nát hắn!

Thấy trên khuôn mặt dương dương đắc ý của Tiêu Dung Diệp đã có chút hồng nhuận, Tiêu Hạo Thiên liền gọi Lệ Ảnh Yên trở lại phía sau ông hầu hạ.

Sau khi Lệ Ảnh Yên về tới bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, ba người lại lần nữa nói chuyện về hôn nhân đại sự của Tiêu Dung Diệp.

"Trẫm quyết định, đầu tháng liền lo liệu đại hôn của Dung Diệp và Lan Cẩn, không biết Tư Đồ ái khanh có đề nghị gì không?"

"Cái gì? Đầu tháng? Đại hôn?"

Vừa nghe đến hoàng thượng nói mấy câu nói đó, Lệ Ảnh Yên lập tức giống như xù lông, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m kinh ngạc ra tiếng.

Nàng vừa nói ra tiếng, mấy người đó liền ngẩng đầu, không hiểu gì nhìn tiểu cung nữ này!

"Cẩu Đản, ngươi muốn phát biểu một chút đề nghị gì sao?"

Tiêu Hạo Thiên nhàn nhạt nói, với việc nàng đột nhiên phát ra tiếng, tất nhiên là rất không hài lòng. Nhưng vừa nghĩ đến hai đôi mắt đang nhìn về phía mình, vẫn là trầm giọng hỏi.

"Ách, không phải... không phải, ta..."

Lệ Ảnh Yên ấp úng nói không được nguyên nhân, nàng gấp đến độ mồ hôi lạnh cuồn cuộn.

Mà trùng hợp lúc này, thấy bộ dáng cà lăm của Lệ Ảnh Yên, cánh môi của Tiêu Dung Diệp chứa một chút nếp nhăn sâu khi cười.

Hóa ra cô gái nhỏ này vẫn rất để ý mình, ít nhất, nàng có thể bởi vì bản thân mà phát ra tiếng chất vấn! Oa ha ha, nữ nhân thật đúng là một loại động vật kỳ quái!

"Phụ hoàng, nhi thần nghĩ sợ là tiểu cung nữ này có suy nghĩ không đúng gì đó với nhi thần? Bằng không làm sao có thể cảm xúc dâng trào như vậy chứ?"

"A? Cẩu Đản, thật sự giống như Dung Diệp nói sao?"

Tiêu Hạo Thiên nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, liền tò mò chất vấn Lệ Ảnh Yên.

"Ta... không phải... không phải như thế đâu!"