Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Quyển 6 - Chương 132: Nhân vật nữ chính từ đầu nên thuộc về hắn




Lúc Ân Như Hứa ở Ân quốc và Triệu Quốc thường tham gia yến hội cung đình. Mỗi một năm, trong cung luôn có rất nhiều ngày hội cần chúc mừng, các quý tộc vương công mỗi ngày hưởng thụ ăn không ngồi rồi phần lớn cũng thích mở yến hội, trường hợp này nàng đi nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên nàng tham gia dạ yến trên thảo nguyên.

không có phân biệt trên dưới, không có người hầu uốn gối dâng đũa, không có văn nhân làm thơ nâng cốc chúc mừng, cũng không có đàn sáo diễn tấu nhạc khí, múa hát uyển chuyển. Ốc Đột là tộc trưởng lại ngồi chung cùng mọi người, màn trời chiếu đất. Thậm chí hắn kéo tay áo, tùy tiện ngồi ở đó tự mình nướng thịt dê, thịt dê chín được hắn dùng chủy thủ cắt xuống, tất cả đều đưa cho Ân Như Hứa.

Nơi này nam nữ già trẻ đều thích uống rượu, nhưng rượu nơi này không giống Ân quốc, dùng sữa ngựa còn có các thứ khác làm rượu, có mùi vị kỳ lạ, Ân Như Hứa không quen uống.

“Công chúa, uống cái này.” Ô Thiên Châu bưng tới trà sữa dê tự nấu. trên thảo nguyên không có lá trà, cho nên lá trà cùng những thứ khác đưa tới đây đều là bộ tộc Ô Đồ đổi cho thương đội, là đồ vật tương đối trân quý. “Người bên ngoài ban đầu đều không quen uống cái này, công chúa nếm thử loại sữa dê bỏ thêm lá trà để giải ngán.”

Cách uống như vậy Ân quốc không có, Ân Như Hứa nếm thử, cảm thấy hương vị cũng không tệ.

Chung quanh đều là người bộ tộc Ô Đồ nàng không quen biết, nhưng tất cả mọi người đều không có gì câu thúc, tự do ngồi ăn thịt uống rượu, còn có người ca hát khiêu vũ. Ân Như Hứa phát hiện người bộ tộc Ô Đồ dù là nam hay nữ, đều thích ca hát, thường xuyên không có việc gì, có người đột nhiên cao giọng hát lên, bên cạnh sẽ có người hát theo, cuối cùng thường thường tất cả mọi người đều cùng nhau hát vang.

Các nam nhân đặc biệt đều như vậy, giọng bọn họ to lớn vang dội, giống như trống to, rất nhiều người hợp ở bên nhau, so với tiếng trống tấu vang trên quốc yến còn hùng hồn hơn.

Các nam nhân xướng ca, các nữ nhân tiện tay kéo tay nhau nhảy múa ở bên cạnh. Các nàng cười giòn tiếng hòa theo, đai trên vòng eo treo lụa màu sắc rực rỡ bởi vì xoay tròn mà tung bay, chọc đến những nam nhân ngồi ở bên cạnh duỗi tay kéo, bị ghét bỏ mà đá một cước.

Ốc Đột cũng hát lên theo, thanh âm của hắn đè lên thanh âm người khác. Những nam nhân này tựa như thú hoang trên thảo nguyên, dù là thân hình cường tráng hay là tiếng ca vang dội, đều là một phương thức bọn họ dùng để hấp dẫn ưu ái từ người khác phái. Ốc Đột vừa hát vừa nhìn Ân Như Hứa, hắn mới hát hai câu, tất cả mọi người cười vang. Ân Như Hứa nghe không hiểu hắn hát có ý tứ gì, nhưng thấy những người khác phản ứng, cũng đại khái đoán được.

Ốc Đột hôm nay cạo râu, thường xuyên có người tò mò tới nhìn hắn, còn có tiểu hài tử tới hỏi: “Tộc trưởng, râu của người đâu?”

Mấy phụ nhân lớn tuổi cũng cười nói, “Tộc trưởng cạo râu, thật không nhận ra hắn.”

Nhìn dáng vẻ, hắn thật sự đã lâu không cạo râu, bị người ta chọc thủng việc này, Ốc Đột cảm giác thật mất mặt, xấu hổ cưỡng chế nhóm tiểu hài tử quấy rối dời đi, lại mặt dày mày dạn nói với Ân Như Hứa: “Có râu nhìn tương đối hung, như vậy càng thuận tiện.” Dù sao cũng không phải là do hắn lười.

Mọi người ăn xong, còn có tiết mục thi đấu, các nam nhân đấu nhau. Hoạt động ‘dã man’ như vậy, ở Ân Triệu cũng không nhìn thấy, nơi đó mọi người đều vô cùng cao quý, mỗi tiếng nói cử động đều phải ra vào có độ, phải chú trọng thân phận, không ai lại làm loại chuyện này, nhưng ở chỗ này không giống thế, tất cả mọi người rất vui lòng bày ra lực lượng của bản thân.

Có dũng sĩ lá gan lớn đã thắng mấy trận, chạy tới muốn khiêu chiến tộc trưởng. Ốc Đột cũng là người hiếu chiến, bàn tay chống lên, lướt qua chướng ngạ trước mặt i đã đi xuống tràng thi đấu.

“Cho rằng ta cạo râu thì nhìn không còn đáng sợ?” Ốc Đột ha ha cười, bẻ bẻ ngón tay, hai cái đã đẩy người ngã trên mặt đất rồi. Dũng sĩ khiêu chiến đó phi thường cường tráng, lúc bị té ngã trên đất, Ân Như Hứa cảm giác mặt đất cũng rung lên, nàng thấy mà hãi hùng khiếp vía.

Nhưng người nọ dường như không có việc gì, từ trên mặt đất bò dậy, giật giật cánh tay liền nhận thua, Ốc Đột càng là một bộ dáng còn chưa kịp nóng người, chọn người từ trong một đám dũng sĩ, tiếp tục đánh.

Ốc Đột còn có ý tứ muốn để thê tử nhìn thấy năng lực của mình, kết quả càng đánh càng hưng phấn, đánh ngã một đám người, thời gian đã không còn sớm, hắn nhìn lên vị trí của Ân Như Hứa, phát hiện tức phụ đã không còn.

Ốc Đột: “……?”

“Người đâu? Công chúa đâu?” hắn bước trở về.

Na Nhật Tùng bưng rượu ở một bên cười, “Công chúa mệt mỏi, a Mỗ đưa nàng vào trong lều nghỉ ngơi trước, thấy ngươi đánh vui vẻ như vậy, liền không quản ngươi.”

Ốc Đột gãi gãi tóc mình tùy ý cột ở sau đầu, có chút ảo não, nhìn nhìn về phương hướng trướng công chúa, bên kia xác thật sáng lên. hắn đi dạo tại chỗ hai bước, vẫn nhịn không được bước tới.

“Tộc trưởng làm gì đây, ở bên ngoài đổi tới đổi lui, lều lớn của tức phụ mình cũng không dám đi vào sao, nhìn cũng quá lúng túng, đâu giống tộc trưởng chúng ta!” Dũng sĩ mới vừa bị Ốc Đột quăng ngã giống chó ăn phân, che cánh tay bị ngã đau, vui sướng khi người gặp họa mà nói.

Các dũng sĩ khác cũng từng bị quăng ngã một vòng đều phụ họa theo, hứng thú bừng bừng nhìn bên kia, chờ xem tiếp.

“Ai da, đi vào đi vào!”

Bên này Ốc Đột ở ngoài trướng công chúa xoa tay, không biết mình có nên đi vào hay không, vẫn là Ân Như Hứa ở bên trong phát hiện, ra tiếng dò hỏi, mới gọi hắn đi vào.

“Nàng mệt mỏi?” Ốc Đột tiến vào trướng công chúa, Ân Như Hứa liền cảm giác lều lớn vốn rộng rãi hình như chật chội lên.

Ân Như Hứa nhã nhặn lịch sự ngồi ở trên đệm mềm cẩm tú, hơi hơi cúi đầu, “Có một chút.” Buổi chiều nàng đã nghỉ ngơi một chút, nhưng một đường từ Ân quốc tới đây, tàu xe mệt nhọc, không có khả năng đơn giản như vậy đã khôi phục tinh thần.

Ốc Đột: “Vậy nàng cẩn thận nghỉ ngơi.” hắn nói lại không đi ra, cứ như vậy nhìn nàng.

hắn mặc áo choàng và giày da, thắt đai lưng, tóc đen nửa dài hơi quăn buộc ở sau đầu, bởi vì vừa rồi vận động kịch liệt mà hơi xõa ra, hơn nữa một đôi mắt xanh lục, đặc biệt giống dã thú trong đêm tối, ngồi ở đó không nói lời nào, có loại như hổ rình mồi nói không nên lời.

Ân Như Hứa: “Hôm nay ta vẫn nghỉ ngơi ở trướng công chúa, đêm mai lại đi vương trướng được không?” Nàng biết mình là vì cái gì mà tới, cũng biết trách nhiệm trên người mình, nếu thay đổi là người khác, đại khái nàng sẽ không nói lời này, nhưng Ốc Đột làm nàng cảm thấy tự tại lại thư thái, tự nhiên như vậy mà vậy nói ra miệng.

Ốc Đột vừa nghe nàng chủ động nói ngày mai tự mình đi vương trướng cùng nhau ngủ, giống như đào được bảo bối, vui rạo rực mà đi rồi, người đã đi ra ngoài, nửa đường còn lộn trở lại, xốc mành thò một cái đầu vào nói với nàng: “Ngày mai ta mang nàng đi dưới chân núi Mã Cách Kéo xem hoa trên thảo nguyên? Bên kia cỏ mọc tươi tốt, hoa dại đặc biệt nhiều, trên dốc còn thả rất nhiều dê.”

Ân Như Hứa ở dưới đèn cười với hắn, “Được a.”

Nàng dừng một chút bỗng nhiên lại nói: “Là muốn đưa ta đi chăn dê?” lời Ốc Đột lúc trước bị Na Nhật Tùng nói cho thê tử nghe, thê tử lại nói cho Ô Thiên Châu nghe, vừa rồi Ô Thiên Châu coi như chuyện chê cười lại nói cho nàng nghe hết. Ân Như Hứa nghiêm trang mà nói đùa như vậy, Ốc Đột còn không phản ứng lại, theo bản năng nhanh chóng rụt đầu đi ra ngoài.

hắn ở bên ngoài phản ứng một chút, lại chui đầu trở về, “Nàng là đang cùng ta nói đùa?”

Ân Như Hứa: “…… Xin lỗi, ta không quá quen nói thế này, có phải không buồn cười không?”

Đâu chỉ không buồn cười, Ốc Đột đã bị nàng dọa rồi, còn tưởng rằng nàng muốn tính sổ với mình. Là thế này, bộ tộc Ô Đồ bọn họ, nữ nhân và nam nhân giống nhau, có thể đội nửa bầu trời, nếu nam nhân trong nhà thiếu đánh, nữ nhân cho tới bây giờ cũng không nương tay. hắn còn nhớ rõ lúc mẫu thân mình còn sống, chính mình bị đánh không ít. Thể trạng này của hắn, nhưng thật ra không sợ Ân Như Hứa đánh, chỉ lo lắng nàng tức giận.

“Kỳ thật chăn dê thực vui.” Ốc Đột nói: “Khi còn nhỏ ta thường chạy đi chăn dê, còn ngủ ở trên lưng dê, để chúng nó chở ta đi, chúng nó còn có thể tìm được rễ cỏ thực ngọt.”

Ân Như Hứa cong cong môi. Vừa rồi nàng ngồi ở đó ăn thịt dê, Ô Thiên Châu nói với nàng không ít chuyện khi Ốc Đột còn nhỏ, nói khi còn nhỏ hắn cầm cung gỗ tự chế đi bắn dê, bị đàn dê lăn loạn trên mặt đất; còn nói hắn ở trên thảo nguyên đào lỗ đi bắt chuột đất, bị cắn vào ngón tay; biết học sói kêu, nhân lúc người lớn không chú ý đi bắt sói hoang, thật sự hắn đã bắt về một con vân vân.

Nàng nghe, trong đầu liền hiện ra một tiểu nam hài chắc nịch dơ hề hề, tóc quăn màu đen, đôi mắt màu xanh lục, giống ngọn gió du đãng trên mặt đất, tự do lại vui vẻ.

Trong tưởng tượng, tiểu nam hài mắt xanh lục kia biến thành người cao to, mắt xanh tràn đầy chờ mong mà nhìn nàng. Ân Như Hứa lắc lắc tay với hắn, “Ngày mai, ta chờ chàng.”

Nàng cho rằng ở dị quốc tha hương, ở địa phương này hoàn toàn bất đồng với cố quốc, mình sẽ không ngủ được, nhưng ngoài dự đoán, nàng ngủ rất ngon, một giấc ngủ đến hừng đông, còn làm giấc mộng rất thú vị.

Nàng mơ thấy mình khi còn bé, ở trong cung điện chơi trốn tìm cùng nhóm tiểu cung nữ, những người khác đều không tìm thấy, nàng một mình ở trong cung điện to như vậy bồi hồi khắp nơi, nghe không thấy thanh âm khác, chỉ có thể nghe được tiếng lục lạc ngọc bội trên người va chạm leng keng. đang cảm thấy sợ hãi, liền có tiểu nam hài mắt xanh lục xuất hiện, nói muốn mang nàng đi chăn dê, hai người đi ra phía trước vài bước, nàng nhìn thấy chung quanh cung điện bỗng nhiên biến thành trời xanh thẳm cùng với đồng cỏ trống trải, còn có đàn dê màu trắng.

Tiểu nam hài cao hơn nàng, để chân trần, một cái áo choàng buộc lung tung rối loạn. Nàng rõ ràng không quen biết hắn, hắn lại dường như rất quen thuộc, hỏi nàng muốn đi cưỡi dê hay không, không đợi nàng trả lời đã dắt nàng tới bên một con dê đang ăn cỏ. Sức lực của hắn còn không phải rất lớn, ôm chân nàng, dùng bả vai đẩy nàng lên lưng dê, dê bắt đầu chạy, sợ tới mức nàng thét ầm lên, tiểu nam hài liền đuổi theo ở phía sau.

Ân Như Hứa vui vẻ mà tỉnh dậy.

Gia hỏa trong mộng đã ở trong đại trướng của nàng, đưa lưng về phía nàng đang ngồi ở một bên ăn bánh.

Ốc Đột cắn bánh quay đầu lại, “Nàng tỉnh rồi, có muốn ăn bánh không, bánh này cho rất nhiều thịt, ăn ngon.”

Ân Như Hứa ngửi thấy mùi bánh tiêu, cảm thấy có chút đói bụng, nhưng vì sao sáng sớm hắn đã chạy vào trong đại trướng của nàng ăn bánh?

Thấy nàng trầm mặc, Ốc Đột kinh ngạc, “Nàng không thích ăn bánh?”

Ân Như Hứa: “…… Ta chưa từng ăn loại bánh này, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ta thử xem.”

……

Lúc này, xa ở Triệu Quốc, Triệu Vương Triệu Tư đang mở tiệc chiêu đãi sứ giả Tấn Quốc.

“Triệu Vương? Triệu Vương?” Sứ giả nói nói, phát hiện Triệu Vương bỗng nhiên nhắm mắt lại dựa vào ghế không hé răng, trong lòng liền có chút bất mãn, nghĩ thầm, đã nói hai nước liên hôn, đang tử tế lại ra sức khước từ, rốt cuộc là tính toán cái gì cũng không chịu nói rõ ra, đơn giản chính là thấy Tấn Quốc bọn họ hiện tại ở thế yếu, muốn nhân cơ hội đòi thêm chỗ tốt.

hắn bất mãn trong lòng, nào biết đâu rằng trong chốc lát ở đây, trong đầu Triệu Vương đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đã không phải Triệu Vương trước kia.

Thức tỉnh nhân cách, Triệu Vương mở to mắt, biểu tình không quá tốt. hắn có được ký ức của biểu nhân cách, vừa rồi trong nháy mắt, hắn đã phát hiện cốt truyện có chỗ bất đồng, nữ chính Ân Như Hứa vốn nên tới Triệu Quốc liên hôn, hiện tại đã đi bộ tộc Ô Đồ.

Nữ chính vốn dĩ nên thuộc về hắn, nhất định lại thay đổi người. không biết vì sao, giờ phút này hắn liền có dự cảm về điềm xấu nhất định sẽ thất bại.