Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Quyển 6 - Chương 146: Đã hơn tám năm trôi qua




Lúc Triệu Tư quyết định tự mình lãnh binh tấn công Tấn Quốc, đương nhiên không quên bố trí nhãn tuyến ở quốc nội, còn phó thác một loạt sự tình cho tâm phúc, vì chính là tránh cho hắn lúc ở bên ngoài xảy ra nhiễu loạn. Nhưng dù hết thảy hắn đều tính toán tốt, lại vẫn xảy ra vấn đề.

Vội vã trở về thu thập phản quân, kết quả nửa đường lại gặp phục binh giết tới, quả thực là vận khí kém tới cực điểm, Triệu Tư thậm chí cảm thấy thế giới này đang chọc chính mình chơi, mới vừa làm hắn nhìn thấy một chút hy vọng, lại hung hăng cho hắn một cái tát. Cần phải nói hắn vận khí kém, cũng không hẳn vậy, bởi vì lúc này đây, dưới sự bảo vệ của tâm phúc hẵn vẫn chạy thoát ra ngoài, dù bị thương một chân, rốt cuộc cũng vẫn còn sống.

Giống như phiên bản lần trước đánh Lỗ Quốc, hắn bị thương chạy thoát ra ngoài, lại nhanh chóng chạy về đô thành Triệu Quốc.

“Đợi ta trở lại Triệu Quốc, Những…… những kẻ phản loạn đáng chết, còn có tàn binh Tấn Quốc kia, hết thảy đều không có kết cục tốt!” Triệu Tư che cái chân gãy, ngữ khí càng ác độc. Nhưng mà thực nhanh, hắn lại lần nữa bị vả mặt.

Đoàn người bí mật trở lại phụ cận vương thành Triệu Quốc, Triệu Tư ý đồ lặng lẽ liên hệ tâm phúc trong thành. Có thể khiến hắn liên hệ vào loại thời điểm này, đương nhiên là cấp dưới hắn tin tưởng nhất. Từ trước qua vô số lần luân hồi, người này trước nay trung thành và tận tâm với hắn, thậm chí không tiếc giết chết phụ mẫu và thê nhi của mình để tỏ vẻ trung tâm. Nhưng mà lần này, người này thế nhưng đầu phục Dư Thương Quân phản loạn, nhận được tin của hắn liền mang theo người đến tróc nã hắn.

“Triệu Vương, chờ ngươi đã lâu, Dư Thương Quân…… không, là vương mời ngươi gặp mặt.” Văn sĩ trung niên khom người với hắn, rất là kính cẩn.

Triệu Tư trầm khuôn mặt nhìn cấp dưới này, “Những người khác cũng phản bội bổn vương?”

Văn sĩ mỉm cười nói: “không có những người khác.” Dư Thương Quân vừa thượng vị, những người đó đã bị tìm ra, giải quyết hết rồi.

Triệu Tư: “Vì sao ngươi phản bội bổn vương, hay là bổn vương cho ngươi ưu đãi còn chưa đủ?”

Văn sĩ chỉ ý vị không rõ mà cười, cũng không trả lời hắn, làm cái tư thế mời.

Triệu Tư không có cách nào, bị những binh lính từ trước là hộ vệ của hắn áp trở lại cung thành vốn thuộc về hắn. Bởi vì lúc trước mai phục cái chân còn chưa tĩnh dưỡng tốt, hắn chỉ có thể bị người ta nâng, nhưng tới cửa cung điện, lại không cho những người khác đi vào, Triệu Tư chỉ có thể ở trong tiếng quát lớn tự mình kéo cái chân bị thương chậm rãi đi vào.

Dư Thương Quân đã sớm ở đó chờ hắn, nhìn thấy hắn tiến vào, cho người hầu hạ bên cạnh dâng cho hắn một ly trà.

“Yên tâm, không có độc, nói thế nào ta cũng là thúc phụ ngươi, cũng không chuẩn bị muốn tánh mạng của ngươi.” Dư Thương Quân lật các loại sách trên án thư, ngữ khí nhàn nhạt: “Uống xong ly trà này, ngươi nên đi vào lao ngồi, vượt qua nửa đời sau của ngươi đi.”

Triệu Tư cười lạnh một tiếng, “Ngươi không giết ta, nói cũng thật dễ nghe.”

Dư Thương Quân nhìn hắn một cái: “Ít nhất, ta khác với ngươi.”

Triệu Tư: “Đều là vì quyền lợi, có gì khác, nói toàn lời lẽ chính đáng, cũng bất quá giống ta dã tâm bừng bừng thôi.”

Dư Thương Quân không nhiều lời cùng hắn nữa, cho người nhốt hắn vào đông lao.

Triệu Tư trong một đêm từ vương giả trở thành tù nhân, đã không có cung điện hoa phục, món ngon mỹ vị, mỹ nhân cung nga, mới vào đông lao, thực sự đã phát một trận tính tình. Người trông coi thấy dáng vẻ này của hắn, dần dần liền thả lỏng đề phòng, mỗi ngày chỉ mặc kệ nghe hắn mắng to.

Dư Thương Quân dù chưa giết hắn, nhưng cũng sợ hắn còn để lại chuẩn bị ở phía sau, bởi vậy lệnh cho người chặt chẽ chú ý hành vi. Nghe người ta hồi báo nói hắn ở trong lao giống như nổi điên, không phải giả bộ, dáng vẻ là sơn cùng thủy tận, thì cũng lười chú ý nhiều hơn.

Qua mấy tháng, thủ vệ đông lao bắt đầu lơi lỏng, một ngày buổi tối, đoàn người lẻn vào đông lao, đi vào trước cửa nhà giam Triệu Tư.

“Vương! Thuộc hạ đến cứu ngài ra ngoài.” Người cầm đầu mở cửa lao ra, quỳ gối phía trên mảnh đất hỗn độn.

Ngồi ở đó cả người chật vật bản thỉu, tóc rũ xuống đầy mặt, Triệu Tư chậm rãi đứng lên, một đôi ánh mắt hắc trầm đều là lạnh lẽo, “Tới quá muộn.”

“Vâng, là thuộc hạ vô dụng, ủy khuất vương.” Người nọ vội vàng dập đầu, tiến lên nâng Triệu Tư rời đi.

Bọn họ là Triệu Tư vì để ngừa vạn nhất giữ lại đường lui, mấy tháng qua ngủ đông bất động là vì chờ đợi thời cơ, nhân cơ hội cứu Triệu Tư ra. Bởi vì đã chuẩn bị, trên đường bọn họ thoát ra khỏi đông lao cũng không bị lọt vào bất kì ngăn trở nào.

Vương thành không thể ở lại, Triệu Tư thậm chí cũng chưa kịp thay quần áo, liền mang theo một đám người đi theo hắn chạy ra khỏi vương thành Triệu Quốc, miễn cho bị phát hiện rồi khiến vệ binh chặn ở trong thành.

Phi nước đại ra khỏi thành, Triệu Tư chọn cái thành không để ai chú ý, tạm thời dàn xếp xuống. Chân hắn bởi vì lúc trước vết thương không cứu trị kịp thời, đi đường có chút thọt. Triệu Tư sao có thể nhịn, ở trên đường bị người khác nhìn nhiều một cái hắn đã tức giận, nếu không phải hiện tại tình thế không ổn, có ai dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, hắn nhất định phải bắt lại xử tội thị chúng.

“Vương, chân này tất nhiên có thể trị.”

Triệu Tư: “Cút!”

“Vâng vâng.” Người nói chuyện lắp bắp lui ra phía sau, lại không dám nhắc tới việc này.

Rốt cuộc làm vương nhiều năm, Triệu Tư nếu muốn Đông Sơn tái khởi, thì vẫn có cơ hội, hắn cẩn thận tính toán xong, quyết định trước thử xem có thể tìm được minh hữu hay không. hắn muốn tìm chính là những người trong tay có binh, cũng có chút dã tâm, chỉ cần hắn hứa hẹn đoạt lại vương vị rồi, lại cho vàng bạc bảo vật, cho đối phương càng nhiều đất phong, chỉ cần đãi ngộ hậu đãi, không sợ không ai động tâm.

Triệu Tư tìm trước hết chính là Kỳ Dương Vương, trước hết hắn cho người đến thử, kết quả Kỳ Dương Vương đến mặt hẵn cũng không muốn gặp, chỉ mang cho hắn một câu: “Quân cùng Tấn Quốc kết minh, quay đầu còn có thể diệt Tấn, thật không dám tin nữa.”

Trào phúng hắn lúc trước kết minh cùng Tấn Quốc, sau lại lại xé bỏ minh ước diệt Tấn Quốc, hành vi này không có tín nghĩa. Bị người ta nhục nhã một phen, Triệu Tư còn không thể phản bác, chỉ có thể nhanh chóng dẫn người rời đất phong của Kỳ Dương Vương.

hắn lựa chọn chính xác, bọn họ đi không bao lâu, liền có vệ binh tìm được nơi hắn tạm thời đặt chân, muốn tróc nã hắn dâng lên tân vương lấy thưởng.

“Vương, chúng ta kế tiếp nên làm thế nào cho phải?”

“Tiếp tục đi tìm Mặc Dương Vương.” Triệu Tư cũng không tin mỗi người đều giống Kỳ Dương Vương ngu xuẩn nhát gan như vậy.

Mặc Dương Vương cáo già kia nhưng thật ra gặp hắn, cũng thập phần nhiệt tình mà chiêu đãi hắn, trong miệng nói cái gì đó hy vọng hắn nhanh chóng đoạt lại vương vị linh tinh, nhưng thật sự nói tới muốn phát binh đánh vương thành, lão ta liền không nói nữa, hàm hồ mà bỏ qua.

Triệu Tư tìm hết người có thể tìm, cũng chỉ có một Nghĩa Dương Vương xem trọng hắn, lão gả nữ nhi cho hắn, nghĩ đến ngày sau nữ nhi có thể trở thành vương hậu, hơn nữa công phu sư tử ngoạm yêu cầu rất nhiều đồ vật. Triệu Tư không sợ lão muốn nhiều, nhưng vấn đề là trong tay Nghĩa Dương Vương cũng không nhiều binh, chỉ bằng vào ngần này người, đánh về vương đô thì thật sự là người si nói mộng.

Nhưng hắn cũng không có gì biện pháp khác, hiện giờ không ai nguyện ý che chở hắn, hắn chỉ có thể trước lưu lại chỗ Nghĩa Dương Vương ổn định lão, mượn từ nữ nhi của lão đạt thành liên minh càng sâu, lại chậm rãi chiêu binh mãi mã. Đồng thời hắn cũng không từ bỏ tiếp tục lôi kéo những người cầm binh quyền các nơi khác, thực sự là đào rỗng tâm tư nhảy nhót ở Triệu Quốc.

hắn mai danh ẩn tích, ấn dấu mình rất sâu, Dư Thương Quân tìm hắn hai năm không có kết quả, chỉ có thể mặc kệ. Như thế, Triệu Tư tích tụ mấy năm xong, rốt cuộc tìm được một cơ hội.

Đông Nam đại hạn, Dư Thương Quân muốn đi Yển thành tế trời, Triệu Tư quyết định đến phục kích dư Dư Thương Quân, lấy cái thủ cấp này lại một lần nữa tiếng trống làm tinh thần hăng hái đánh thẳng đến vương thành, đoạt lại vương vị.

một năm này, cách Triệu Tư bị người ta đánh cho từ vương vị ngã xuống, đã qua hơn tám năm.

trên thảo nguyên lại là một năm mùa hạ, hiện giờ bộ tộc Ô Đồ so với mấy năm trước lớn hơn vài lần, nơi này giống như mấy năm trước Ân Như Hứa từng nói, trở thành một cái thành nhỏ náo nhiệt. Ban đầu chỉ có thương đội Ân quốc thường thường tới đây, nhưng mấy năm trước, Ốc Đột dẫn dắt tộc nhân sáng lập đường đi thông đến Tây Lăng, dần dần, cũng có thương đội Tây Lăng bên kia lại đây, bọn họ còn phát hiện một loại quặng đá quý tinh oánh dịch thấu ở Manh sơn, mấy năm nay chỉ người đi Manh sơn lấy quặng mua đá đã nhiều không đếm được, người lui tới, đều phải đi qua bộ tộc Ô Đồ.

Người nhiều lên, bọn họ sinh sống cũng không phải hoàn toàn dựa vào chăn thả dê bò, vẫn có một bộ phận người duy trì thói quen di chuyển mùa đông, nhưng còn có một bộ phận người đã bắt đầu quen định cư.

Bộ tộc Ô Đồ vào mùa này là nhiều người nhất, trên khu phân cách mở chợ rộn ràng nhốn nháo, đất trống bên ngoài sớm đã trở thành sân bóng, là khu vực các thiếu niên choai choai thích chơi đùa nhất. Các nữ nhân lúc này phần lớn ở cái hồ phụ cận, nơi đó có lạch nước, Ân quốc mang đến thợ thủ công tiêu phí đại lực làm ra chỗ cung cấp nước nhanh và tiện này, các nữ nhân sẽ ở bên này giặt quần áo, xử lý nguyên liệu nấu ăn.

“A Diễn, đã chạy đi đâu, công chúa tìm người đó.” Bên lạch nước một nữ nhân trang điểm phụ nhân bưng bồn đứng lên, hô lên với một hài tử cưỡi ngựa cách đó không xa.

Nữ nhân diện mạo là tiêu chuẩn người nước Ân, nàng là cung nữ lúc trước đi theo Ân Như Hứa cùng tới hòa thân, sau đó gả cho một dũng sĩ lang kỵ. Mà A Diễn trong miệng nàng chính là hài tử của Ân Như Hứa cùng Ốc Đột, ‘tiểu tộc trường’ bộ tộc Ô Đồ mỗi người đều yêu thích.

A Diễn bất quá mới chín tuổi, vóc dáng đã rất cao, ngồi trên lưng ngựa mơ hồ có vài phần dáng vẻ thiếu niên, diện mạo hắn càng giống như mẫu thân, thanh lệ tuấn dật, chỉ là mũi cao thẳng, một đôi mắt xanh càng giống phụ thân.

“Đinh Hương, a mỗ tìm ta làm gì?” A Diễn ở trên ngựa vung cung tiễn trong tay. hắn còn treo một chuỗi thỏ cùng một loại động vật nhỏ khác, xem ra là chạy đi săn thú.

“Hình như là tìm người thử bộ đồ mới.”

“Được, ta đã biết.” A Diễn lên tiếng, hô với một con sói to uy vũ chạy ở phía sau ngựa: “Nhị bảo, nhanh lên!” Con sói ngao ô một tiếng tựa như đáp lại, đuổi kịp một người một ngựa đằng trước, thực nhanh đã chạy vào nơi tụ cư cách đó không xa.

“A mỗ!” A Diễn cầm theo một chuỗi mồi, gọi lớn a mỗ, cộp cộp cộp vào vương trướng.

Ân Như Hứa từ sau bình phong đi ra, “đã trở lại, đi đâu đào thỏ, sao lại mang theo nhiều như vậy trở về.”

A Diễn chạy đến trước mặt nàng, giống như hiến vật quý nâng con mồi, trong miệng trả lời: “Là chỗ lúc trước phụ thân mang con đi, nơi đó thật nhiều thỏ!”

Ân Như Hứa cười lau mồ hôi trên trán cho hắn, đứa nhỏ này giống phụ thân hắn, phi thường am hiểu hướng đào động bắt thỏ và chuột lười, nơi nơi đều là chỗ bọn họ gây tai họa, quả thực là song sát trên thảo nguyên.

“Chạy vội như vậy, trên người tất cả đều là mồ hôi, tới, cởi áo khoác lau lau cho con. trên giá có bộ đồ mới làm cho con, gần đây thời tiết nóng, mặc mỏng một chút càng thoải mái hơn.”

“Vâng.” A Diễn ngửa khuôn mặt nhỏ để mẫu thân lau mồ hôi. Lúc hắn cởi quần áo, vạt áo trong tay áo sột sột soạt soạt rớt xuống bụi đất cùng đá nhỏ, còn có hai thanh chủy thủ nhỏ. Ân Như Hứa thậm chí ở trong ngực hắn móc ra tới một con chuột lười to bằng bàn tay.

Ân Như Hứa: “…… Con chui vào trong động chuột lười?”

A Diễn nhặt chủy thủ nhỏ rơi trên mặt đất, sờ sờ đầu, “Con quên mất còn có nó! A mỗ, cái này tặng cho người, cho người chơi.”

Thay bộ đồ mới xong, lại uống mấy chén nước, A Diễn lau miệng, cầm cung nhỏ: “A mỗ, phụ thân hai ngày này không ở đây, người khẳng định nhàm chán, con mang người đi chơi!”

Bọn họ hai cha con đều thích mang nàng đi ra ngoài chơi.

Ân Như Hứa cười, “Con muốn mang ta đi đâu chơi? Con có biết nơi nào chơi vui?”

A Diễn: “Lúc con trở về nhìn thấy bọn họ đang bắn lụa màu, chúng ta cũng có thể đi a!”

Ân Như Hứa nghĩ nghĩ, “Được rồi, đi cùng con.”

Nàng cũng thay đổi bộ quần áo, mang lên bộ bọc ngón Ốc Đột làm cho nàng, đeo cung tiễn cùng con trai đi lên sườn núi chơi bắn tên. A Diễn không quên đón hai con sói to trước trướng.

“Đại bảo, nhị bảo, đi thôi, đi chơi!”

Hai con sói này là hai con năm đó bên hồ nước ấm, đi theo A Diễn từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Đại bảo thích đi theo Ân Như Hứa, Nhị bảo lại càng thích đi theo A Diễn, A Diễn đi đâu chơi điên, nhị bảo đều phải theo cùng.

“A mỗ, hiện giờ con bắn tên có thể vượt qua người.”

“A, phải không? Nhưng mà, vượt qua ta không tính, phải vượt qua phụ thân con mới lợi hại.”