Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 131: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (59)




Có lẽ anh không ngờ Trà Trà lại nói ra những lời như vậy.

Chu Kình Hoán sững sờ nửa phút, sau đó mới phản ứng lại trước những gì mình vừa nghe.

Có một niềm vui không thể diễn tả trêи gương mặt của anh.

"Trà Trà, em.............."

Lời nói tới bên miệng rồi, nhưng lại không biết phải tiếp tục như thế nào.

Bây giờ nói cho rõ ràng?

Dường như có chút nóng nảy.

Hơn nữa nhìn Trà Trà bộ dáng có chút bối rối, anh liền biết rằng, cô lúc này đối với chuyện tình cảm vẫn là không hiểu nhiều lắm.

Cũng không thể nói là hoàn toàn không hiểu, nhưng ít nhất, nghe lời cô ấy nói, anh có thể cảm thấy rằng cô ấy có thể cảm giác được, nhưng lại không biết..........

Sau đó, Chu Kình Hoán nhanh chóng làm rõ tình trạng hiện tại của Trà Trà, mỉm cười bóc vỏ cây kẹo để trước mặt anh, sau đó anh đưa nó cho cô, "Có Trà Trà ở bên cạnh anh, liền một chút cũng không cảm thấy không vui."

Làm sao anh có thể đoạt kẹo của Trà bảo nhà mình?

Tất cả kẹo phải được để lại cho cô ấy.

Trà Trà nhìn anh và chớp chớp mắt.

Có một sự khó hiểu trong đôi mắt ướt át kia.

Một lúc sau, cô ấy cầm lấy cây kẹo, nghiêng đầu hỏi.

"Chẳng lẽ trong mắt Chu ca ca, em còn ngọt hơn cả kẹo sao?"

"Đúng vậy, em so với kẹo ngọt hơn!"

Chu Kình Hoán dứt khoát trả lời câu hỏi này của cô.

Cô thật ngọt ngào để anh có thể bỏ những thứ phiền phức đó ra sau đầu và đối với thế giới một lần nữa tràn ngập yêu thương.

Cô ấy là kẹo ngọt của cuộc đời anh.

Trà Trà mở miệng, "................" Ô, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.

Cô chút ngốc.

"Thất Thất, ta nên trả lời thế nào?"

Giống như Thất Thất như một người cha già, [................] tôi xin lỗi, tôi muốn tự bế.

Tôi không muốn nói chuyện.

Tôi không muốn trở thành trợ công.

Tôi cũng không muốn chứng kiến

cảnh Trà Trà của mình bị một cẩu nam nhân bắt cóc.

Trà Trà ngoan của tôi............Oa oa khóc lớn.

Để nó buồn một lúc, rồi tự kỷ một lúc, rồi nó sẽ cố gắng trở lại bình thường,

Đợi câu trả lời của Thất Thất,Trà Trà thở dài và quyết định chuyển chủ đề, "Chu ca ca, chúng ta nói chuyện khác đi!"

Chủ đề được thay đổi, cực kỳ thẳng thắn.

Chu Kình Hoán không nói gì về điều này, nhưng nhìn cô lại mang theo ý cười.

Biết rằng mình không thể quá mức hấp tấp, anh phải từ từ.

Do dự một lúc, anh ấy dường như nghĩ đến chuyện gì đó, "Trà Trà, em có muốn nghe chuyện xưa của Chu ca ca không?"

"Hả? Chuyện xưa của Chu ca ca? Được nha!" Cô còn chưa hiểu rõ về Chu ca ca.

Bây giờ Chu ca ca chủ động đề cập đến, tự nhiên sẽ tốt hơn.

Truyện khá cẩu huyết.

Chẳng qua là nhiều năm trước, mẹ của Chu Kình Hoán đã yêu cha Chu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hai người thật mau liền đến giai đoạn tình yêu nồng nhiệt.

Vào thời điểm đó, công ty của cha Chu mới thành lập, còn chưa có nhân mạch và tài nguyên.

Ngược lại, tài nguyên và nhân mạch của mẹ Chu vô cùng dồi dào.

Nhìn thấy người yêu ngày càng sa sút, cuộc sống ngày càng khó khăn.

Bất chấp sự phản đối của gia đình, mẹ Chu đã sử dụng mối quan hệ của gia đình để giúp đỡ cha Chu, và đưa tất cả đồ trang sức tiết kiệm được của mình cho cha Chu, sau đó, cha Chu đã vượt qua được hoàn cảnh khó khăn và công việc kinh doanh bắt đầu khởi sắc.

Mối quan hệ của cả hai cũng nhanh chóng nóng lên, đến lúc phải bàn đến chuyện cưới xin.

Người nhà mẹ Chu luôn không đồng ý, cho rằng cha Chu không xứng với bà, nhưng lúc đó, mẹ Chu, người vì tình yêu mà đầu óc mê mụi, làm sao có thể nghe theo ý kiến

của gia đình bà?

Cuối cùng, rắc rối xảy ra, bà cắt đứt quan hệ với gia đình và rời đi với cha Chu.

Sau đó, cả hai kết hôn và công việc kinh doanh ngày càng tốt hơn.

Một năm sau, người nhà mẹ Chu cảm thấy bất lực, thương con gái nên đã chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Cuộc sống của cha Chu và mẹ Chu dần ổn định, tuy nhiên, đôi khi phía trước gió êm biển lặng, nhưng phía sau lại che giấu một con sóng mãnh liệt.