Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 140: Chương 140





Lúc này nhìn lên màn hình di động Tô Nhiễm nhắn tin qua.Trong lòng Tần Tịch đột nhiên có loại cảm giác nhìn thấy ánh sáng cuối con đường, hòn đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng lăn xuống.“Ừ, em nhớ ra rồi.” Khóe môi cô nhếch lên cao cao.“Em có thấy lạ không?” Rõ ràng là lúc này Tô Nhiễm rất kích động, “Chị lúc nào cũng sợ Lạc Phỉ lắm, chị nói với em rồi đó.

Dù là chả hiểu sao lại sợ anh ta.

Nhưng mà có lẽ là vì ba chị, anh trai chị rồi trưởng bối Tạ gia cứ luôn khen anh ta, nói anh ta mạnh mẽ, tài giỏi, tiền đồ vô hạn.”“Cái này không phải là rất tốt à?” Tần Tịch nói: “Sao lại sợ chứ?”“Vậy mới nói không biết đó.” Tô Nhiễm trả lời, “Mỗi lần nhìn thấy anh ta đều sẽ thấy hơi sợ hãi.


Nhưng mà anh trai nói anh ta thích chị, vì chị mà bắt nạt Tạ Liên Thành tới sắp khóc luôn rồi.

Chị lại thấy, anh ta hơi hơi đáng yêu.”Tần Tịch cười cười, có lẽ chỉ có Tô Nhiễm mới sẽ nói Lạc Phỉ như vậy.“Vậy thì tốt quá, anh ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với chị, cưng chiều chị thành công chúa hạnh phúc nhất trên đời này.” Cô chậm rãi gõ từng chữ từng chữ một.“Sau khi chị đính hôn với anh ta, Lạc thị sẽ không gia tăng áp lực cho Tạ thị nữa.” Lúc này Tô Nhiễm im lặng có hơi lâu.

Lâu sau đó mới gửi cho cô một tin nhắn mới: “Chỉ là đính hôn thôi, không nhất định sẽ kết hôn.

Tiểu Tịch em có lẽ không biết, đính hôn rồi lại hủy hôn, người quanh chị thường như thế nhiều.”Tần Tịch: “Sẽ không.”Cô gái mà Lạc Phỉ thích lâu như vậy, tốn biết bao tâm tư cuối cùng cũng có được.Cho dù hắn phản bội cả thế giới, cũng không bao giờ buông tay Tô Nhiễm.“Chỉ là Tiểu Tịch….” Lần này Tô Nhiễm còn im lặng lâu hơn.Chị ấy gửi một emotion khóc thút thít qua: “Chị không thích anh ta.”Dường như chị ấy muốn kể tội, lại giống như đang lẩm bẩm: “Chị thực sự không thích anh ta.


Chị gặp anh ta nhiều lần rồi, lần nào thấy anh ta, nhiều lắm cũng chỉ cảm thán một câu, đẹp trai thật.

Chắc là giống như mấy nữ sinh nhìn thấy mấy minh tinh đẹp mắt, sẽ thưởng thức, xem như cảnh đẹp ý vui.

Nhưng sẽ không có cảm giác động lòng tim đập thình thịch.”Một tay Tần Tịch chống đầu, nhẩn nha đánh chữ: “Chắc là do ít tiếp xúc thôi, tiếp xúc nhiều sẽ tốt hơn.”“Là do vậy à?”“Vâng ạ, tin em đi!” Tần Tịch vừa mới gửi đi xong thì tin nhắn của Ngô Hi Ngạn nhảy ra.Cô vội trả lời Tô Nhiễm: “À, đàn anh của em kêu em tới phòng thí nghiệm, mình nói chuyện sau nha.”Tần Tịch nhắn xong, cầm lấy balo đi ra khỏi ký túc xá.Đã vài ngày rồi cô không tới phòng thí nghiệm của thầy Chiêm.Tuy là lớp thực hành thì vẫn đi học nhưng mà cô rất nhớ bầu không khí ở đó.Nhớ mùi của thuốc thử, nhớ bộ dáng bận rộn nghiêm túc của mọi người.Cơ hội làm lại từ đầu không dễ mà có.Tần Tịch không hề muốn lãng phí vào những chuyện linh ta linh tinh đó.“Lại đây đi,” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu với Tần Tịch.Mấy đàn anh đàn chị đang bận rộn nhìn thấy cô, ánh mắt vẫn có chút tò mò.Chỉ là bọn họ không nói gì hết, chỉ cười cười chào hỏi với cô.“Em xem cái này đi.” Ngô Hi Ngạn đưa cô tới văn phòng, đưa cho cô một tờ giấy.Đó là thư mời của một hội nghị.“Diễn đàn giao lưu học hỏi của các bác sĩ trẻ trong cả nước.” Tần Tịch hơi tò mò, “Đây là hội nghị học thuật thường niên của các bác sĩ trẻ trong nước ạ?”“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu, “Năm nay hội nghị đặc biệt có sắp xếp lịch trình.”Anh nói, lật đến trang thứ hai: “Để khuyến khích sinh viên đầu tư nghiên cứu khoa học, năm nay sẽ cho sinh viên đại học và nghiên cứu sinh nghỉ nửa ngày, trước tiên sẽ chọn từ nghiên cứu sinh của các trường đại học lớn.

Tần Tịch….”Ngô Hi Ngạn ngẩng đầu nhìn Tần Tịch, “Anh với thầy Chiêm sẽ viết thư đề cử cho em.


Cuối cùng nhà trường sẽ chọn ra ba đề tài của ba nhóm sinh viên chính quy để tham gia.

Nếu có thể cố gắng làm hết sức mình, các em sẽ có cơ hội tham gia hội nghị, trực tiếp báo cáo thành quả nghiên cứu của bọn em.”Anh nhìn Tần Tịch, mặt mày thả lỏng, hiếm khi nở nụ cười cổ vũ: “Cố lên!”Ngô Hi Ngạn dừng một chút, lại nói thêm: “Cho dù có càng nhiều lời đồn vớ vẩn, trước mắt thực lực chân chính, chẳng qua cũng chỉ là hổ giấy thôi.”“Cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch nắm chặt tờ giấy kia: “Em sẽ cố gắng.”Sau khi Tần Tịch rời khỏi phòng thí nghiệm, tâm trạng tốt đến mức không thể tốt hơn.Mây đen ảm đạm mấy ngày nay bỗng chốc hóa thành hư không.Rõ ràng là buổi tối rồi, cô lại cảm thấy ánh mặt trời đang chiếu sáng khắp nơi.Cô đang từng bước từng bước, biến ước mơ của mình thành hiện thực..