Nữ Chính, Nam Chủ Là Của Ta

Chương 9




Lâm Phương Phương sau khi ngủ dậy, làm vệ sinh rồi dùng đồ ăn sáng xong, liền xách túi xách lên xe kêu tài xế đưa mình đi ra ngoài mua sắm. Đang lang thang trong trung tâm mua sắm, cô chợt nghe tiếng gọi lanh lảnh phía sau, sau đó một bàn tay mềm mại vươn tới nắm lấy tay cô, thân thiết nói.

“Phương Phương, cậu có khỏe không? Sao có chuyện lại không nói cho mình biết? Từ lúc cậu gặp tai nạn cho tới giờ mình cố gắng liên lạc với cậu rất nhiều lần nhưng không được, có phải cậu đổi số điện thoại không?”

Nhìn khuôn mặt lạ lẫm trước mắt, Lâm Phương Phương nghi hoặc hỏi.

“Cô là ai? Có quen biết tôi sao?”

“Cậu làm sao vậy? Mình là Trần Hiểu Lan đây, cậu không nhận ra mình sao?”

Trần Hiểu Lan vừa tự giới thiệu vừa đưa ánh mắt ưu thương nhìn Lâm Phương Phương. Vừa nghe nhắc đến tên, trong đầu cô liền đảo một vòng tình tiết truyện. Đây là bạn học cùng trung học với Lâm Phương Phương trước đây, là thiên kim duy nhất của Trần tổng, công ty gia đình chuyên sản xuất linh kiện xe hơi, tuy so với Lâm gia và Dương gia có một khoảng cách chênh lệch không nhỏ, nhưng so với gia đình bình thường thì cũng được coi như là giàu có. Lúc còn học trong trung học, vào một lần nhìn thấy Lâm Dật Phong đến đón Lâm Phương Phương tan học, chiêm ngưỡng vẻ tuấn mĩ cùng phong thái đĩnh đạc của anh, lại nhìn thấy chiếc siêu xe anh đi, cô nàng liền tự xác định trong lòng đây là người đàn ông sinh ra để dành riêng cho mình. 

Về sau cô ta liền tìm mọi cách thân cận với Lâm Phương Phương. Tuy nhiên sau nhiều năm yêu thầm, vô số lần ra ám hiệu cũng như cố tình đụng chạm da thịt cũng không xoay chuyển được tình cảm của anh trai cô (LPP), lại nhìn thấy anh sủng em gái tới trình độ lật trời, liền từ yêu biến thành hận, chuyển tất cả lên người Lâm Phương Phương, một phần không nhỏ đau khổ cùng thất bại sau này của nữ phụ Lâm Phương Phương cũng do Trần Hiểu Lan tiếp tay với Liễu Thu Thu hãm hại. Vì đã đọc hết truyện, biết rõ bản chất của Trần Hiểu Lan này nên sau khi xuyên qua, Lâm Phương Phương tận lực không tiếp xúc, tránh được bao xa liền tránh. Không nghĩ tới lại đụng mặt cô ta ở đây.

“À, tôi bị tai nạn nên bác sĩ nói tôi sẽ quên một số chuyện. Cô thật sự có quen biết tôi sao?”

“Cậu bị mất trí nhớ? Ôi trời ơi, Phương Phương đáng thương của mình. Từ trước tới nay chúng ta là bạn thân nhất đó, cậu thật sự không nhận ra mình sao?”

Vừa nói, Trần Hiểu Lan vừa lo lắng lắc lắc cánh tay cô, tuy nhiên một tia vui sướng khi người gặp họa trong mắt cô ta vẫn không tài nào che dấu được. Lâm Phương Phương trước kia là đầu heo sao? Loại người như vậy cũng làm bạn được, với tính tình điêu ngoa của cô ấy (LPP), có người thật sự chịu đựng được để vô tư chân thành làm bạn với cô mới là lạ đó.

Trần Hiểu Lan nhìn biểu tình trên mặt Lâm Phương Phương không sót một chút nào, sau khi trong lòng khẳng định cô không nói dối thì mừng thầm trong bụng. Không phải nếu cô ấy mất trí nhớ, mình có thể thừa dịp này thân cận thêm một chút, lấy cớ đến nhà chăm sóc để có cơ hội gần gũi hơn với Lâm tổng hay sao? Có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, cô không tin cô mỗi ngày ăn mặc gợi cảm lượn lờ trước mắt mà anh không động lòng được. Ba cô ở nhà sau khi biết cô có tình cảm với Lâm tổng cũng là bộ dáng cực kì ủng hộ, chỉ hận không thể lập tức đóng gói đem cô nhét vào bên người anh mà thôi. Tâm vừa động, Trần Hiểu Lan đã vội vàng cất tiếng.

“Không bằng mình xin ba cho phép dọn đến nhà cậu ở một thời gian để giúp cậu hồi phục trí nhớ có được không?”

Ha ha, Lâm Phương Phương cười lớn trong lòng, nhìn lên gương mặt tràn đầy mong chờ của Trần Hiểu Lan. Chăm sóc cô là phụ, quyến rũ anh trai cô là chính đi. Trần Hiểu Lan này đánh giá cô quá thấp rồi, cô không phải loại người dễ dàng để cho người ta lợi dụng, huống hồ đối với việc phát sinh tối qua với Lâm Dật Phong, cô mà đồng ý thì đúng là đầu óc cô bị lừa đá rồi. Tuy trong lòng thập phần khinh thường cái lí do sứt sẹo này, nhưng biểu tình trên mặt Lâm Phương Phương vẫn không mảy may thay đổi, cô nhàn nhạt lên tiếng.

“Tôi quả thật không nhớ ra cô là ai. Từ khi tôi mất trí nhớ đến nay lại cực kì bài xích chung đụng quá thân mật với người lạ. Nhưng dù sao cũng cảm ơn ý tốt của cô. Nếu không có gì nữa, tôi đi trước.”

“Phương Phương, mình thật sự có ý tốt giúp cậu, sao cậu lại có thể đối xử với mình như vậy?”

Vừa nói hai hốc mắt Trần Hiểu Lan rơi xuống hai giọt nước mắt, biểu tình ủy khuất đáng thương. Người đi mua sắm xung quanh phút chốc tụ tập lại vây lấy hai người bên trong, chỉ trỏ thì thầm, ánh mắt đồng loạt nhìn qua Lâm Phương Phương có chút bất mãn, như là cô đang hiếp đáp gì cô ta ghê gớm lắm. Lâm Phương Phương cười lạnh trong lòng, không nghĩ cô ta lại vô sỉ như vậy, cư nhiên muốn biến cô thành kẻ điêu ngoa đanh đá, nếu là nguyên chủ lúc trước, chắc chắn cô ta sẽ đạt được mục đích được về chung nhà với cô. Nhưng không may cho cô ta, hiện nay là cô, Lâm Phương Phương khác với Lâm Phương Phương của quá khứ, dĩ nhiên thau nước bẩn này cô không dễ dàng nhận.

“Này cô, tôi đã nói tôi không biết cô là ai, tự nhiên cô ở đâu chạy tới níu lấy tôi đòi về chung nhà với tôi. Dĩ nhiên tôi không thể đồng ý rồi. Hay là cô thấy tướng tá tôi dễ lừa gạt nên cố bám chặt không buông?”

Trần Hiểu Lan nghe xong cả người liền cứng đờ. Những người xung quanh cũng thay đổi ánh mắt đề phòng nhìn cô ta, thời buổi này lừa đảo đông như quân Nguyên, không biết chừng cô gái này tuy ăn mặc đẹp đẽ nhưng cũng là loại như thế, cẩn thận vẫn tốt nhất. Có người mạnh dạn lên tiếng.

“Này cô ơi, có cần báo cảnh sát một chút không? Dù sao cẩn thận vẫn hơn.”

“Đúng, đúng, không nghĩ đến nơi này cũng đã xuất hiện cả lừa đảo rồi.”

Mọi người xì xào ta một câu, ngươi một câu, tuy âm thanh không lớn nhưng tất cả vẫn lọt vào tai Trần Hiểu Lan làm khuôn mặt cô ta hết chuyển đỏ rồi lại tím rồi trắng, trông hết sức chật vật. Khi nào thì cô ta lại trở thành kẻ lừa đảo rồi? Từ bé đến giờ cô ta chưa từng chịu qua sỉ nhục lớn như vậy, càng nghĩ ánh mắt cô ta càng phát ra phẫn hận nhìn Lâm Phương Phương. Nhìn đến khuôn mặt lạnh như băng của cô, Trần Hiểu Lan giật mình trong lòng, khi nào thì Lâm Phương Phương ngu như heo kia lại biết ăn nói như vậy, còn biểu tình lạnh nhạt kia nữa là sao? Không lẽ cô ấy biết được mục đích thật của mình rồi ư? Quẫn bách, Trần Hiểu Lan hét lớn.

“Tôi không phải lừa đảo, các người đừng ăn nói vô căn cứ!”

“Nếu không sao cô không để cho người ta đi? Cứ lôi lôi kéo kéo làm gì?”

Tiếng người xung quanh chất vấn làm Trần Hiểu Lan càng thêm giận dữ nhưng không làm gì được, cuối cùng đành nuốt giận cầm túi xách bỏ đi, trước khi quay đầu còn không quên trừng mắt oán hận nhìn Lâm Phương Phương một cái, được lắm nỗi nhục ngày hôm nay cô sẽ nhớ kĩ, sau này trở thành Lâm phu nhân rồi cô sẽ hảo hảo báo đáp lại sau, nhất định đuổi cô ta ra khỏi nhà không một xu dính túi, không, không đủ, phải cho cô ta bị người người chà đạp sỉ nhục, như vậy cô mới hả giận được. Lâm Phương Phương quan sát không sót một thay đổi nào trên gương mặt thanh tú kia, biểu tình vặn vẹo, thù ghét đó mới chính là con người thật của Trần Hiểu Lan, không phải vỏ bọc thiện lương tràn đầy quan tâm mà cô ta vẫn cố gắng biểu hiện ra ngoài mới phải.