Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 46: Câu Chuyện Thứ Ba (9)




Edit: 1kiss

Beta: Lurcent

--------------------------------------------------

Khi mở to mắt ra nhìn rõ màu sắc bên trong đôi đồng tử của Thẩm Tùng Băng, Từ Trạch vội vàng đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng hắn còn chưa kịp xốc mành lều vải lên, một bức tường gió vô hình đã sinh ra ở trước mặt, ngăn cản đường đi của hắn.

Sở hữu dị năng thuộc hệ Phong vốn nên là của ông đây, mi tưởng mi ngon sao?!

Thần Sáng Thế Từ chỉ kịp gào thét trong lòng một câu, liền bị người phía sau túm lấy đẩy xuống nằm sấp trên nệm, sau đó đối phương lật người hắn lại đè ở dưới thân.

Tiếp đó, chỉ nghe thấy "Xoẹt ——" một tiếng, chiếc quần jean bền chắc của hắn liền bị Thẩm nữ chính chuyển giới tay không xé rách, tất cả quần áo còn lại đang mặc trên người cũng nhanh chóng bị đối phương lột s@ch sành sanh.

Mà vị vừa khiến hắn tr@n truồng này lại đang diện một bộ đồ thể thao rất thoải mái hành động, chỉ cần một giây đã kéo quần và qu@n lót của chính mình xuống thấp một chút, để lộ ra phân thân đã sớm thủ thế chờ đợi.

"Cái quần này rất đắt ..." Từ Trạch vừa mới mở miệng oán trách một câu, căn d**ng vật nóng rực như lửa kia đã tiến đến chống ở ngay miệng hậu đình phía sau của hắn.

Thẩm Tùng Băng hiển nhiên đã rơi vào trạng thái mất khống chế lần thứ hai, im lặng tách rộng hai chân Từ Trạch ra, phần eo hạ thấp xuống phía dưới, liền đâm cả căn d**ng vật đang trương phồng lên tiến vào trong huyệt mật của hắn.

"Đau... Anh nhẹ chút!" Hậu đình đóng chặt bị ép buộc phải mở to ra, tính khí thô dài của đàn ông từng chút một lấp đầy mật đạo chưa được làm màn dạo đầu khuếch trương, mặc dù biết hiện tại không có cách nào giao tiếp với Thẩm cựu nữ chính, nhưng Từ Trạch vẫn không nhịn được giãy giụa kêu lên. 

Mà đối tượng bị hắn oán trách thì phát ra tiếng gầm nhẹ trong cổ họng như đang uy hiếp, chỉ cần dùng một tay liền áp chế thân thể của hắn ở yên lại một chỗ, phân th@n dưới bụng càng không để ý đến huyệt thịt đang co chặt ngăn cản nó tiến vào, mạnh mẽ dùng hết sức đâm cả căn đi vào.

"A... Rách mất ..." Hậu đình khô khốc khít chặt bỗng chốc bị cả căn cự vật dữ tợn như vậy cắm xuyên vào, Từ Trạch đau đến mức nước mắt suýt trào ra, nhưng người đàn ông cao lớn ở trên thân hắn thì chẳng khác nào mãnh thú đang động d*c, bắt đầu đưa đẩy vòng eo rút ra thọc vào ở trong cơ thể hắn.

D**ng vật to dài như máy đóng cọc liên tục tiến vào đâm đ ến nơi sâu nhất trong bí động non mềm, banh mỗi nếp nhăn trên miệng của hậu đình đều gần như phẳng ra, mài sát từng tấc thịt mềm mại run rẩy bên trong u động. Khóe mắt Từ Trạch đã chảy ra vài giọt nước mắt, trong miệng càng không ngừng khàn giọng cầu xin: "Chậm một chút... A... Chậm một chút..."

Nhìn thấy hắn như vậy, Thẩm Tùng Băng hiếu kỳ cúi thấp đầu xuống, lè lưỡi ra li3m những giọt nước mắt của hắn vào trong miệng, thế nhưng chuyển động côn th1t dưới bụng lại không hề giảm bớt hung mãnh một chút nào.

Từ Trạch bị hắn đè lên thao mấy chục lần như vậy, hậu huyệt vốn dĩ đau đến mức như sắp rách ra, tựa hồ lại dần dần thích ứng được với việc bị đàn ông xâm phạm, qua một thời gian liền không cảm thấy đau đớn nữa. Thậm chí bí động bị d**ng vật liên tục mạnh mẽ xỏ xuyên, lấp kín nhồi đầy kia còn bắt đầu sản sinh ra một loại kh0ái cảm không nói nên lời.

"Mạnh thật... A a..." Khi côn th1t tráng kiện kia đang thọc vào thì vô tình sượt qua một điểm nào đó trong hậu đình, khiến cả cơ thể Từ Trạch bất giác duỗi thẳng ra, miệng thốt lên những r3n rỉ ngọt ngào, nhưng giây tiếp theo hắn lại đỏ mặt cắn chặt môi.

Từ Trạch tự nhận rằng chính mình vẫn còn là một thẳng nam vô cùng chất lượng, bị nữ chính chuyển giới thành đàn ông trong tiểu thuyết của bản thân đè ra thao là đã chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn. Bây giờ đối phương chỉ vì sử dụng dị năng quá độ mà mất khống chế, còn hắn lại vì phía sau bị đâm thọc thao làm mà sinh ra kh0ái cảm, việc này nói thế nào thì hắn cũng không thể chấp nhận được.

Nhưng phân thân thô to kia của Thẩm Tùng Băng vẫn liên tục va chạm vào mật huyệt của hắn, thỉnh thoảng còn đâm vào điểm mẫn cảm nhất trong huyệt đạo, cho dù hắn không muốn thẳng thắn thừa nhận bản thân đã hưởng thụ được bao nhiêu sung sướng, thì thịt vật lặng lẽ giương cao dưới bụng của hắn vẫn không thể lừa được chính mình.

Khuôn miệng vốn dĩ cắn chặt Từ Trạch dần dần buông lỏng, đợi đến khi Thẩm Tùng Băng cầm lấy hai chân của hắn gác lên vai y, càng thêm dùng sức đâm thọc ra vào thì hắn rốt cuộc không nhịn nổi nữa kêu lên: "Sướng quá... Ưm a... Còn muốn nữa..."

Người trên thân hắn tuy rằng không nghe hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng hơi thở dâm mỹ ngọt ngào lẫn trong thanh âm kia vẫn k1ch thích đối phương càng thêm bạo phát hung tính, hạ th@n càng thêm dùng sức thao làm, mỗi một lần đâm vào đều khiến thân thể của hắn bị đụng đến mức liên tục nhích lên phía trước, thế nhưng đối phương cũng không kéo hắn lại, mà tiếp tục di chuyển với hắn về phía trước theo từng cú th úc mạnh mẽ.

Trong chiếc lều rộng rãi có thể chứa đủ bốn người này, một người đàn ông cao lớn, bắp thịt rắn chắc nhưng lại không phô trương giơ cao hai chân của một người đàn ông khác thân hình gầy trắng mảnh khảnh đâm rút không ngừng, từng cú thúc liên tiếp hung ác nhằm vào trong huyệt mật như đang muốn đẩy vật nặng dưới thân tiến lên phía trước, giã mạnh đối phương di chuyển một mạch từ cửa vào đến một góc khác trong lều, sau đó lại xoay người đổi góc độ tiếp tục đâm về hướng khác.

Từ Trạch nhanh chóng đạt đến cao trào trong đợt cắm thọc dữ dội này, b ắn ra t1nh dịch trắng đục làm ướt nhẹp nơi liên kết hạ th@n của hai người, nhưng ngay sau đó hắn lại bị những cú nện hung mãnh liên tục của Thẩm Tùng Băng kéo vào vực sâu d*c vọng một lần nữa.

"Lại sắp... Lại sắp bắn nữa... Ưm..." Sau lưng ma sát với chiếc nệm trơn nhẵn bằng phẳng, mật huyệt được d**ng vật nóng hừng hực ra vào nhồi đầy không ngừng, Từ Trạch bị thao đến mức rên khàn cả giọng, lần thứ hai b ắn ra ngoài.

Hắn đã cao trào hai lần, nhưng thịt vật đang cắm ở trong hậu huyệt của hắn mặc dù gân xanh đã nổi lên cuồn cuộn, liên tục quát cọ xát thịt mềm trên vách động, nhưng vẫn kiên định chưa chịu b ắn ra, còn đang đâm thọc ra vào không biết mệt mỏi.

Từ Trạch vẫn đang trong dư vị cao trào, bên trong bí động không tự chủ được giật giật co rút lại, nuốt ngậm tính khí đàn ông xâm nhập chặt chẽ không rời, sau đó tiếp tục bị một lực đâm càng mạnh hơn nữa giã vào, miệng hắn vốn dĩ đã quay về với những tiếng th ở dốc trong câm lặng, bây giờ lại dần dần phát ra những âm thanh r3n rỉ vui sướng khe khẽ.

Chính vào lúc này, bỗng có một giọng nói từ bên ngoài lều vải truyền vào: "Sáng nay em hơi mệt nên dậy trễ, vừa mới nghe bọn họ nói rằng Thẩm ca bị ốm rồi."

Đó là người nữ sinh trong đôi bạn nam nữ cùng bọn họ đi đến đại học T, cô tiếp tục nói với đầy vẻ thiết tha quan tâm: "Thẩm ca hiện tại thế nào rồi, hết sốt chưa? Em vừa tìm được thuốc hạ sốt, các anh có cần không?"

Cơ thể Từ Trạch trong nháy mắt liền cứng ngắc lại, hậu huyệt vốn đang co rút càng khít chặt hơn bao giờ hết, nhưng đối tượng được quan tâm kia thì giống như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục gắng sức cày cấy thao làm ở trên người hắn.

"Đàm ca?" Cô gái kia không nghe thấy hắn trả lời, liền hơi lo lắng hỏi: "Đàm ca, Thẩm ca không sao chứ?"

Chỉ có một tấm lều vải bố ngăn cách, người bên ngoài vô cùng nhiệt tình quan tâm, giọng điệu thân thiết thăm hỏi, mà hai người ở bên trong lại làm chuyện gi@o hợp đồng tính ngay giữa ban ngày.

Từ Trạch giãy giụa muốn Thẩm Tùng Băng trước tiên dừng lại đã, nhưng y bị đ è xuống đâm càng hung ác hơn. Tiếng thân thể va chạm bên trong lều vải cũng không phải là rất vang, nhưng cái cảm giác xấu hổ vì sắp bị người ta phát hiện ra hai người bọn họ đang làm gì vẫn khiến cho toàn bộ lông tơ trên người hắn đều dựng đứng lên.

Hắn hít sâu một hơi, vừa chịu đựng những cú đâm thọc sau lưng, vừa cắn răng thử dùng giọng điệu bình tĩnh nhất trả lời: "Không có chuyện gì... Anh có thuốc... Thẩm ca đã... Đã ngủ rồi..."

"Vậy thì tốt rồi, em không làm phiền các anh nữa."

Nghe thấy câu trả lời của người bên ngoài lều, Từ Trạch đang định thở phào một hơi, côn th1t trong cơ thể hắn đột nhiên càng thêm dùng sức va chạm hai cái, sau đó bắ n ra một luồng t1nh dịch nóng rực vào huy3t động.

"A!" Hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc đưa tay lên che miệng mình thì đã muộn.

"Đàm ca? Anh làm sao vậy Đàm ca?" Người em gái ở bên ngoài lo lắng hỏi.

Cả người Từ Trạch run rẩy, cảm thụ kh0ái cảm khi thành ruột mẫn cảm được dòng t1nh dịch nóng hổi tưới rót ướt đẫm, yếu ớt th ở dốc hồi lâu, ngay khi cô gái kia định mở miệng lần nữa thì đáp lại: "Anh vừa nãy... Anh vừa nãy lấy điện thoại di động kiểm tra xem tín hiệu... Tín hiệu đã có hay chưa... Lỡ tay làm rơi nó xuống nước... Không có chuyện gì... A... Không có chuyện gì cả."

"Ra vậy, thế em đi đây." Cô gái kia nói xong thì cũng rời đi.

Trái tim đang đập thình thịch loạn nhịp của Từ Trạch rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh lại, hắn thoát ra khỏi th@n dưới của Thẩm Tùng Băng đang ra vẻ vô tội, hai chân nhất thời mềm nhũn đến mức không đứng lên được, chỉ đành bò đến bên cửa lều vải kéo khóa bên trong lên thật chặt, để cho bất kỳ người nào ở bên ngoài cũng không thể mở tấm mành cửa bước vào.

Hắn vừa làm xong những việc này, còn chưa kịp thở phào, liền bị người mất lý trí kia đè lên lần thứ hai, để hắn bày ra tư thế quỳ sấp trên mặt đất, cắm phân thân đã thức tỉnh vào trong cơ thể hắn một lần nữa.