Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 22: Là địch là bạn


Ngôn Âm hiện tại sắp không xong, nàng cảm giác mình sắp ngất đi, nhưng vết thương đau đớn lại khiến nàng không thể ngất được, nàng trọng sinh ở đời này lần đầu tiên phải chịu thương nặng như vậy, đau đến nàng hận không thể chết để quên đi cho rồi, nàng không thể chết được, cũng không muốn chết, đã chết qua một lần thật vất vả trọng sinh, vẫn chưa sống đủ, sao có thể chết được.


"Ngươi cũng đừng vùng vẫy giãy chết nữa, chỉ với tu vi trúc cơ kỳ như ngươi, cho dù là mười kẻ như ngươi cũng không phải đối thủ của ta." Hỗn Độn yêu thú nhìn Ngôn Âm nằm dưới đất liếm liếm đầu lưỡi, phảng phất Ngôn Âm trong mắt nó đã biến thành một bữa ăn ngon.


Hỗn Độn yêu thú ngồi xổm người xuống, vươn tay nắm cằm Ngôn Âm, ép buộc Ngôn Âm ngẩng đầu đối diện với mình, nó cười tàn nhẫn: "chậc chậc, thoạt nhìn bộ dạng lớn lên, cùng nhị tiểu thư Triệu gia Triệu Phi Tuyết như nhau a, là một mỹ nữ, ngươi nói nếu không ta đem ngươi hấp thu rồi hấp thu nhị tiểu thư Triệu gia, sau đó đem cả Triệu gia mọi thanh niên nam nữ hấp thu hết, giết chết hết mọi thứ sẽ thế nào?"


"Phi! ngươi vô liêm sỉ!" nghe vậy, Ngôn Âm trợn mắt, phun một ngụm máu vào mặt Hỗn Độn yêu thú, mắng.


"Ha ha ha ha, chết trên tay người không hơn ngàn cái cũng đã có vài trăm rồi, ta sao quan tâm chút đám người này?" Hỗn Độn yêu thú không quan tâm Ngôn Âm phun máu lên mặt mình, ngược lại càng vui thích cười to, lập tức liếm máu Ngôn Âm dính trên mặt, "không hổ là người tu tiên, máu thật ngọt."


Ngôn Âm cắn răng, dùng hết lực, giơ Thanh Hàn kiếm lên quán chú linh lực toàn thân, chợt một kiếm đâm về Hỗn Độn yêu thú.


Phập!


Hỗn Độn yêu thú làm sao cũng không nghĩ đến Ngôn Âm nằm trên đất hấp hối lại có sức đâm mình bị thương, sơ suất liền bị Thanh Hàn kiếm xuyên qua vai.


"Mẹ kiếp! ngươi dám đả thương ta!" Hỗn Độn yêu thú giận dữ, đánh một chưởng khiến Ngôn Âm bay đi, rút Thanh Hàn kiếm ném qua một bên, ôm vai phải lùi về sau vài bước, còn chưa kịp dùng âm dương khí cầm máu, linh lực băng hệ của Ngôn Âm liền phóng vào thân thể nó, cả người phát lạnh, như nhảy vào vết nứt, ngay cả máu trên vết thương đều bị đông lại, một lớp băng mỏng liền bao trùm toàn bộ vai phải.


Ngôn Âm bị đánh vào ngực lại phun ra một ngụm máu, nàng theo một chưởng Hỗn Độn yêu thú dùng lực đạo xoay người khống chế linh lực lấy Thanh Hàn kiếm bay đến trước người mình, trực tiếp dùng ngự kiếm phi hành đào tẩu, còn trốn đi đâu nàng cũng không biết, nàng chỉ biết trốn càng nhanh càng xa càng tốt!


"A !!!! chết tiệt, ta phải chém ngươi thành ngàn mảnh!" Hỗn Độn yêu thú thấy Ngôn Âm đào tẩu, tức giận hét lớn một tiếng hiện ra nguyên hình, hai cánh trên lưng vỗ một cái bay lên đuổi sát Ngôn Âm.


Thì ra nguyên hình Hỗn Độn yêu thú tựa như sư tử lại tựa như lưng mình hổ, có hai cánh, tứ chi đều có móng vuốt quái vật.



Hỗn Độn yêu thú rống đến chấn động khiến cho Y Mặc và Chung Ly Ngạo ở trong phòng tĩnh tọa cũng bị thức tỉnh, còn có vài người của Triệu gia, đồng thời còn thức vài người khác ở trong Việt thành.


"Hỗn Độn yêu thú?! sao lại xuất hiện bây giờ? là ai?!" Y Mặc lộ vẻ kinh ngạc, nàng biết Hỗn Độn yêu thú ở nơi nào của Triệu gia, chỉ là thời cơ chưa đến nên không có động thủ, mà vừa tiếng gầm giận dữ đó tuyệt đối là Hỗn Độn yêu thú, rốt cuộc là ai kinh động nó?


"A Âm, trước đi tìm A Âm rồi nói" Y Mặc lập tức đứng dậy ra khỏi cửa chạy đến phòng Ngôn Âm, kết quả nửa đường gặp Chung Ly Ngạo, cả hai liền chạy đến phòng Ngôn Âm.


Đến trước phòng Ngôn Âm, mở cửa lại phát hiện Ngôn Âm không ở trong phòng, trong lòng Y Mặc căng thẳng, dự cảm không tốt liền lan toàn thân, A Âm, ngàn vạn lần không thể gặp chuyện không may được.


"Đại sư huynh, chúng ta nhanh đi tìm A Âm!" Y Mặc nói xong, liền hướng chỗ Hỗn Độn yêu thú gầm, chạy đi.


Chung Ly Ngạo không nói nhiều, chạy theo Y Mặc, ánh mắt hắn lóe lên, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.


"A Âm!" Y Mặc nhìn thấy hiện trường thê lương không khỏi kinh hô thất thanh, tim muốn nhảy đến cổ rồi, nơi đây lưu lại hai cổ linh lực khác nhau một là linh lực cực âm cực dương, một là linh lực vô cùng lạnh, cái trước nàng có thể đoán được đó chính là Hỗn Độn yêu thú, còn lại chính là nàng quen thuộc nhất linh lực của Ngôn Âm.


"Nơi đây để lại dấu vết đánh nhau rất lớn, còn lưu lại linh lực của Ngôn sư muội, sợ là Ngôn sư muội bị yêu vật kia hạ độc thủ rồi." Chung Ly Ngạo nhìn tình huống xung quanh cau mày nói.


"Không thể, A Âm nàng không có việc gì đâu! A Âm thiên phú tốt như vậy, nàng chỉ mới ba tháng đến trúc cơ sơ kỳ." Y Mặc không dám tin, A Âm sao có thể có việc gì được? A Âm tuyệt đối không thể có việc được!


"Y sư muội, Ngôn sư muội có thiên phú thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một người tu tiên trúc cơ sơ kỳ, yêu vật kia tu vi có thể cao hơn nàng, sợ là..."


"Ta không tin, chết phải thấy thi thể sống phải thấy người, linh lực A Âm khí tức vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, ta muốn đi theo khí tức linh lực tìm A Âm!" nói xong Y Mặc dùng ngự kiếm phi hành đi tìm Ngôn Âm.


"Y Mặc, ngươi bình tĩnh một chút, Ngôn sư muội gặp chuyện không may chúng ta cũng rất vội, nhưng chúng ta không thể xúc động, càng phải tỉnh táo hành sự." Chung Ly Ngạo kéo Y Mặc lại.


"Nàng chỉ là đồng môn sư muội của ngươi, nhưng nàng không chỉ là đồng môn của ta! xảy ra chuyện như vậy bảo ta làm sao bình tĩnh được!" Y Mặc bỏ qua Chung Ly Ngạo, nàng không thể lãnh tĩnh được, Ngôn Âm xảy ra chuyện, nói nàng làm sao lãnh tĩnh được, một người trong lòng nàng cẩn thận tỉ mỉ để dưới mắt cứ vậy xảy ra chuyện, nói nàng sao có thể không mất khống chế được!


"Ta biết hai người các ngươi tỷ muội tình thâm, nhưng vào lúc này càng cần phải tỉnh táo!" Chung Ly Ngạo kiên trì khuyên nhủ.


Y Mặc không đáp lại, chỉ trầm mặc nhìn dưới đất đầy hỗn độn, trong mắt của nàng tràn đầy phức tạp, ta và A Âm lẽ nào chỉ vì chút tỷ muội tình thâm đơn giản như vậy sao? không đúng, cũng không phải, nhất định còn có thêm nguyên nhân sâu sắc khác, cho nên A Âm tuyệt đối không thể chết được!


"Xin lỗi, đại sư huynh, vừa rồi ta quá xúc động." Y Mặc hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại.


"Không sao, ta biết ngươi tâm sẽ bị loạn." Chung Ly Ngạo vỗ vai Y Mặc an ủi.


"Đại sư huynh, hiện tại khẩn cấp nhất chính là tìm A Âm và Hỗn Độn yêu thú, chúng ta theo linh lực A Âm để lại đi tìm a." Y Mặc gật đầu nói.


"Được." Chung Ly Ngạo vừa nói chữ 'được' ra khỏi miệng, thì có ba cái bóng đen liền phóng về phía bọn họ.


"Đại sư huynh, có ám khí!" Y Mặc kinh hô.


Chung Ly Ngạo rút bội kiếm Ly Dạ của mình ra, xoay thân kiếm đỡ được ba ám khí, ám khí rơi trên mặt đất, vừa nhìn đến là ba cái phi tiêu màu đen sáng bóng rơi trên mặt đất, trên phi tiêu có khắc một chữ Thiên.


"Đây là phi tiêu Thiên Ma giáo trong tứ đại giáo phái, Y sư muội cẩn thận, có ma tu để mắt đến chúng ta!" Chung Ly Ngạo đưa tay bắt Y Mặc hộ tống sau người.


"Ma tu? bọn họ sao lại xuất hiện ở đây?!" Y Mặc nhìn thấy phi tiêu nhãn thần lóe lên, sau đó giả vờ giật mình nhìn Chung Ly Ngạo. Ah, Thiên Ma giáo xuất hiện ở nơi này là vì Hỗn Độn yêu thú không phải sao, đúng là tính hay thật.


"Thiên Ma giáo này sợ là lai giả bất thiện, chúng ta cần cẩn thận ứng phó!" Chung Ly Ngạo ngưng trọng nói.


Xoạt!


Đang lúc Y Mặc cùng Chung Ly Ngạo nói chuyện, một bóng người màu xanh từ trong bóng tối lóe ra đánh úp về phía hai người.


"Y sư muội ngươi đi trước, tìm Ngôn sư muội, chỗ này để ta đối phó!" Chung Ly Ngạo nâng kiếm đỡ đòn.


"Đại sư huynh, ngươi nhớ cẩn thận." Y Mặc không nói nhiều, xoay người liền ngự kiếm phi hành đi tìm linh lực Ngôn Âm lưu lại, nếu Chung Ly Ngạo muốn cản ma tu, thì đúng như mình muốn rồi.


"Ngươi là ma tu Thiên Ma giáo! các ngươi từ Thiên Ma giáo đến đây làm gì?!" Chung Ly Ngạo vận khởi linh lực, một kiếm chém về phía ma tu.


"Tất nhiên là đến đây làm chính sự." ma tu buồn bực nói, nếu Ngôn Âm không ở nơi này nàng nhất định kinh ngạc mà gọi ra, ma tu này không phải ai khác chính là xa phu đánh xe cho Mặc Liên trên đường!


"Ở đây cũng không cho phép ngươi làm chuyện thương thiên hại lý, Chung Ly Ngạo ta hôm nay sẽ tiêu diệt ngươi!" Chung Ly Ngạo quang minh chính đại nói.


Bên kia Ngôn Âm cũng liều mạng chạy ra khỏi Việt thành, nàng lúc này vừa chạy đến nơi lúc trước bọn họ từng hạ kiếm dưới rừng cây ngoài Việt thành.


"A aaaaa ~, ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát sao?" Hỗn Độn yêu thú truy đuổi Ngôn Âm phía sau càng lúc càng gần, nó mở miệng tụ âm dương khí rồi đánh về phía Ngôn Âm.


Ngôn Âm trên Thanh Hàn kiếm căn bản né không kịp, trực tiếp bị đánh tới phun ra một ngụm máu rơi xuống rừng cây, Hỗn Độn yêu thú thấy vậy cười tà ác một tiếng, cánh mở ra lao xuống hướng Ngôn Âm, mở cái miệng to như chậu máu, hàm răng sắc nhọn, tư thế muốn cắn đứt cổ Ngôn Âm.


Ngôn Âm bị thương quá nặng toàn thân vô lực, đã không còn cách nào né tránh Hỗn Độn yêu thú công kích, chỉ lát nữa mang mất trong miệng yêu.


Keng ~


Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một trường kiếm màu tím từ trên trời giáng xuống cắm xuống mặt đất trước người Ngôn Âm, Hỗn Độn yêu thú không kịp dừng thế liền cắn lên thân kiếm, đau đến vừa gào lên lùi lại ba bốn bước.


"Là ai?! có bản lĩnh đi ra cho lão tử!" Hỗn Độn yêu thú phun một miệng máu giận dữ quát.


"Ta sẽ đi ra, cũng không ngại gì." kèm theo âm thanh ôn uyển một bóng người màu tím từ trên trời giáng xuống đứng một chân, trên chuôi bảo kiếm màu tím, từ trên cao nhìn xuống Hỗn Độn yêu thú.



"Ngươi là ai?!" Hỗn Độn yêu thú chưa từng thấy qua người này, hơn nữa nó dĩ nhiên không nhìn thấy được tu vi của người này, điều này khiến lòng nó có chút lo lắng, từ khi nào Việt thành này lại có thêm một cao thủ?


"Ngươi không có tư cách biết ta là ai." người đến lạnh lùng liếc mắt nhìn Hỗn Độn yêu thú một cái.


Ngôn Âm ở phía sau mở to mắt nhìn người phía trước này, Hỗn Độn yêu thú không biết người kia là ai, nhưng Ngôn Âm biết người này.


Tử y phiêu phiêu hắc phát đến eo, khuôn mặt xinh đẹp ôn uyển đến tuyệt trần, đây không phải Mặc Liên ban ngày Ngôn Âm gặp trên đường sao.