Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 54: 54: Triệu Hồn





"Còn có những gì khác không?"
Tầm mắt của Mộ Dung Thanh Y hơi chuyển, lập tức lắc đầu.
Thiên Uyển Ngọc suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Lý Tĩnh, "Lý Tĩnh, thả nàng ra, để nàng đi."
Lý Tĩnh gật nhẹ đầu, kéo Mộ Dung Thanh Y từ dưới đất dậy, sau đó tiễn đến thạch môn, cảnh cáo thêm, "Là thiếu lâu chủ của chúng ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nếu như có bản lĩnh có thể chạy thoát ra khỏi đây an toàn, coi như mạng ngươi lớn."
Nếu như không chạy thoát nổi, thì đừng trách các nàng không giữ lời.
Mộ Dung Thanh Y chạm vào mặt của mình, vết thương vừa nãy tạo thành khó mà chữa trị hết, cô thấy mặt mình đau, cũng đoán bản thân đã bị huỷ dung, cô hung dữ trợn mắt, trong lòng thầm tính lúc trở về làm thế nào để trả thù Thiên Uyển Ngọc và Đông Phương Minh Huệ hai tỷ muội này, làm thế nào để các nàng sống không bằng chết.

Căn bản không nghe thấy câu sau của Lý Tĩnh.
Mộ Dung Thanh Y chạm vào trường tiên của mình, điên cuồng chạy trên đường trước đây của Thiên Uyển Ngọc, nhưng mà cả người đều có vết thương, phần bụng đau nhức khó chịu, cô chạy được một nữa đã không sức nên ngã xuống.
Bước chân không chậm không nhanh từ từ lại gần, là những người trước đây đứng ở thạch môn.
Mộ Dung Thanh Y cố gắng lết về phía trước, có thể lết được một bước thì tiến về một bước.
Đột nhiên, tầm mắt phía trước tối đi, cô phát hiện có người đang đi từng bước đến đây.
Thiên Uyển Ngọc không phải đợi lâu, Lý Tĩnh đẩy thạch môn, sau đó xách theo Mộ Dung Thanh Y hấp hối vào trong.
"Thiếu lâu chủ, thả nàng ta đi sẽ bại lộ tin tức của Mai Côi Lâu, người này không thể giữ." Người đó tuỳ ý quăng Mộ Dung Thanh Y.
Mộ Dung Thanh Y còn có mấy phần ý thức, nghe thấy các nàng nói mới nhận ra bản thân ngu ngốc tin Thiên Uyển Ngọc sẽ thả cô.
"Ngươi —"
Cô muốn ngồi dậy.
Thiên Uyển Ngọc lạnh nhạt liếc cô ta, "Đúng, nàng ta đã biết bí mật ở nơi này, nhất định không thể cứ thế mà thả đi."
Đừng nói tiết lộ tin tức của Mai Côi Lâu, ngay cả thân phận của nàng cũng không thể từ miệng cô ta tiết lộ ra ngoài.
Lời này đồng nghĩa phán tử hình với Mộ Dung Thanh Y.
"Vừa nãy, ngươi ở chỗ này nói dối ta, đây chính là cái giá của việc nói dối."
Thiên Uyển Ngọc vươn bàn tay đẹp đẽ ra, chạm lên trán cô, ôn nhu nói, "Nào, nói những gì mà ngươi biết nói cho ta."
Mộ Dung Thanh Y không ngờ đến, ngay lúc cô chạy đi, Thiên Uyển Ngọc đã hỏi Thanh Mặc về cách triệu hồi tìm kiếm ký ức.
Mặc dù có tổn thất ngầm, nhưng vẫn coi như là có ích, nhất là đối với những người kín miệng chết cũng không chịu nói ra bí mật.
"Ặc- ngươi."
Thiên Uyển Ngọc dồn toàn bộ linh lực trên người vào lòng bàn tay, ngón tay bóp mạnh đầu đối phương, nàng nhắm mắt, nhìn thấy rất rõ những chuyện từ khi Mộ Dung Thanh Y bước vào Học viện Hoàng gia, bao gồm chuyện cô ta đụng phải Cửu muội rồi rút roi ra.
Lục tìm ký ức xong, Thiên Uyển Ngọc cần tĩnh tọa một lúc, tiêu hoá từng ký ức của đối phương vừa nãy đọc được.
Thì ra ngoại trừ lần thứ ba Mộ Dung Thanh Y hận không thể giết chết Cửu muội, còn hai lần khác đều là do người khác ra tay, chẳng trách vì sao nàng thấy đối phương quá nóng vội.
Nàng rất nhanh đã nhớ đến người mặc áo bào đen trong đầu Mộ Dung Thanh Y, nàng bóp cổ đối phương, "Nói, đó là ai?"
Khoé miệng Mộ Dung Thanh Y dính máu, ánh mắt châm chọc cười với nàng, "Muốn biết? Cầu xin ta đi, nếu ta vui còn nói cho ngươi biết."
"Cầu xin ngươi?"
Thiên Uyển Ngọc cười lạnh, hai tay siết chặt cổ cô ta, định lục tìm ký ức lần thứ hai thì bị Thanh Mặc ngăn cản.
"Uyển Ngọc, bình tĩnh, vô ích, tìm kiếm ký ức có liên quan đến linh lực trên người ngươi, linh lực yếu chỉ có thể tìm được những đoạn ký ức gần đây, muốn xem xa hơn, ngươi nhất định phải nâng cao bản thân."
Thiên Uyển Ngọc không can tâm, nàng không dám tưởng tượng ngoại trừ Mộ Dung Thanh Y, còn có ai nhúng tay vào chuyện Cửu muội.
Người đó mặc áo bào đen, đầu đội mũ đen có màng che, chỉ nói mấy câu đã khiến hai nữ nhân ngu ngốc Mộ Dung Thanh Y và Bạch Lộ vào bẫy, đồng thời còn mời ra sát thủ của Huyết Sát Minh, quả không đơn giản.
Lần đầu tiên, là lời cảnh cáo rõ ràng, muốn tuyên chiến.
Nếu như nàng không điều tra rõ chuyện này, nàng rất dễ bị cô ta xáo trộn, hậu quả sau này nàng không dám nghĩ đến.
"Hỏng rồi, nàng ta muốn tự bạo."
Ngay lúc Thanh Mặc nói xong, một luồng sáng phá tung cả thạch môn, mặt đất cũng rung lắc, chứ đừng nói là mật đạo dưới đất.
Thiên Uyển Ngọc gần như cùng lúc lao ra bên ngoài, nhưng mà một Linh Sư tự bạo vẫn tổn thương nàng nhất định, đánh bay nàng ra bên ngoài, sau đó từng miếng đá rơi xuống, vùi lấp nàng.
"Động tĩnh vừa nãy là —"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc lên tiếng, "Là trấn động từ mật đạo truyền ra."
"Thiếu lâu chủ vẫn còn bên trong."
Đợi hai người ồ ạt chạy xuống, mới phát hiện mật đạo dưới đất đã thành bãi hoang phế, hơn nữa một hòn đá đã chặn lối vào duy nhất.
"Thiếu lâu chủ."
"Mau, gọi các tỷ muội tầng trên xuống đây giúp, dọn mấy cục đá này đi."
Lý Tĩnh lập tức gọi tỷ muội ở trên tầng, một đám người chạy đến dời những hòn đá ra ngoài, chuyển được nửa canh giờ, phát hiện có hòn đá cách đó không xa động đậy.
Mọi người đều kinh ngạc đến tròn mắt nhìn, quên mất dời hòn đá đi.
"Bi la la —"
Hòn đá ở trong mật đạo nhất bị người phá thành vụn đá.

Tay trái của Thiên Uyển Ngọc toàn là vết máu, nàng dùng sức leo từ đống đá lên, tay phải lại thõng xuống, xem ra bị thương không nhẹ.
"Thiếu lâu chủ."
Thiên Uyển Ngọc đạp lên hòn đá, bật nhảy đến trước mặt mọi người, trên người nàng toàn là vết thương, sắc mặt cực kỳ kém.
"Lý Tĩnh, dọn dẹp nơi này, xem còn tìm thấy gì nữa không."
"Thiếu lâu chủ, người bị thương rồi, chúng ta vẫn là trị thương cho người trước."
Nàng lần đầu tiên nếm thử uy lực của tự bạo, vừa nãy đòn tự sát của đối phương may nhờ Thanh Mặc đỡ cho nàng, nếu không mạng nàng nộp ở đây rồi.
"Thanh Mặc, ngươi không sao chứ?"
Đối phương chỉ là một hồn ma, nhưng trong lòng nàng cũng quan trọng, là thầy là bạn.
"Uyển Ngọc, ta có lẽ phải bế quan một thời gian, Mộ Dung Thanh Y không phải là tự nguyện tự bạo, nàng ta nhất định bị người khác sai khiến, ngươi nhớ khống chế cảm xúc của mình, cẩn thận vạn sự."
Thanh Mặc nói xong liền im lặng.
Thiên Uyển Ngọc chạm cánh tay thõng xuống của mình, cau chặt mày, dặn dò, "Nếu như tìm thấy bất cứ thứ gì của Mộ Dung Thanh Y đều phải đưa cho ta."
"Vâng."
Nàng lần này biến mất là cả hai ngày, Đông Phương Minh Huệ đoán không ra nữ chủ đại nhân đi đâu.

Dù sao có người mất tích trong đám tân sinh chuyện này thu hút sự quan tâm của Học viện Hoàng gia, Nam Nam nghe xong một lượt, hóng hớt nói, "Là học viên trong Hoả điện đường, nghe nói thường ngày nhân duyên không tốt, ương bướng tung hoành, động tí đã rút roi đánh người.

Nàng ta lần này mất tích a, mất tích cả hai ngày bạn cùng phòng mới phát hiện ra."
Đông Phương Minh Huệ hoàn toàn không quan tâm, người kiêu căng bướng bỉnh, dễ dàng đắc tội với người, nhân duyên lại kém, "Nam Nam, ta làm sao nghe ngươi có vẻ thấy nạn còn vui? Nàng ta trước đây gây sự với ngươi sao?"
Mộc Sinh chưa từng nhìn thấy ai chậm tiêu hơn hắn, hắn thấp giọng cười, giải thích, "Đó chính là người trước đây hại ngươi."
Uyển Ngọc tỷ hai ngày này chưa trở về, người kia cũng mất tích hai ngày, nếu như nói hai chuyện này không liên quan, Mộc Sinh hoàn toàn không tin.
"Người hại ta?"
Đông Phương Minh Huệ kinh ngạc, cô vốn còn đang nỗ lực luyện tập kỹ năng, tính sau một đoạn thời gian đi chấm dứt ân oán này, tránh không gây rắc rối cho nữ chủ đại nhân.
"Ngươi nói Mộ Dung Thanh Y?"
Mộc Sinh gật đầu, "Ở trận chung kết lần trước, Uyển Ngọc tỷ đích thân đi thăm dò nàng ta, có thể xác định về cơ bản đối phương là người hại ngươi."
Í, nữ chủ đại nhân đã xác định được rồi? Vì sao chuyện này nàng không nói với mình.
Đông Phương Minh Huệ có chút ngơ, lần trước lúc cô nói nghi ngờ đối phương, rõ ràng thấy Thất tỷ không để tâm, nghĩ đến hai ngày trước Thất tỷ đột nhiên nói có chuyện phải làm, cô mới ngộ ra.
"Vậy kết cục của Mộ Dung Thanh Y thì sao?" Đông Phương Minh Huệ căng thẳng hỏi.
Nam Nam lắc đầu, cười nói, "Từ khi chúng ta đến Nguyệt Bạch Đế Quốc, đầu tiên là ngươi, sau đó là Mộ Dung Thanh Y tiếp tục chuyện mất tích, lão sư phụ trách muốn điên rồi, trách mắng việc bảo hộ của bên Nguyệt Bạch Đế Quốc không tốt, ngay cả học viên cũng không bảo vệ nổi.

Bọn họ đã đi điều tra, hình như tìm ra đối phương đi đến một trà lâu, sau đó manh mối bị đứt đoạn."
Đông Phương Minh Huệ vẫn chưa yên tâm, với thủ pháp của nữ chủ đại nhân, dạy dỗ một người không cần đến hai ngày.

Vì sao hai ngày không về, chẳng lẽ gặp phải chuyện khó giải quyết? Trong lòng cô thấp thỏm, ngay cả Mộc Sinh và Lục Tinh nói gì đó cũng không nghe vào.
"Minh Huệ, ngươi gần đây tu luyện có phải quá mệt rồi, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, hay là đi vào phòng nghỉ ngơi đi."
Mấy ngày gần đây, ba người bọn họ luôn bồi cô, Đông Phương Minh Huệ tu luyện kỹ năng, bọn họ sẽ ở trong tiểu viện này làm chuyện của mình, cơ bản làm đến mức nửa bước không rời.
Dù sao làm cô cảm thấy không tự do, vất vả mới tìm được lý do chuồn khỏi, Đông Phương Minh Huệ gật nhẹ đầu.
"Tình Hoa, ngươi nói xem Thất tỷ có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đi."
Tình Hoa đang dạy dỗ Chiêu Tài, nghe thấy Đông Phương Minh Huệ hỏi, từ trong không gian trèo ra ngoài, dùng hoa cọ vào người cô.
"Nàng mạnh hơn ngươi, sẽ không sao."
Được người an ủi, Đông Phương Minh Huệ tạm thời bỏ tâm sự sang một bên, cô cầm lấy nguyên liệu trước đây mua, ở trong phòng làm gậy mài răng cho Vô Nha.
Tình Hoa cũng vào trong tiếp tục giáo dục Chiêu Tài.
Lúc Thiên Uyển Ngọc trở về, sắc trời đã tối, ba người cũng chuẩn bị rời đi.
Lục Tinh là người đầu tiên phát hiện không đúng, hắn đánh giá Thiên Uyển Ngọc một phen, thẳng thắn nói, "Uyển Ngọc, ngươi có phải đã đột phá rồi không?"
Khí thế của đối phương rất khác, so với người bình thường còn sắc bén hơn, Lục Tinh đến từ Tinh linh tộc, cảm nhận khí tức nhạy cảm hơn người.
Hắn nói như thế, Mộc Sinh lập tức vòng quanh Thiên Uyển Ngọc một vòng, chúc mừng cười nói, "Thì ra Uyển Ngọc tỷ đi thăng cấp, chẳng trách chúng ta không tìm được ngươi."
Như thế càng tốt, vừa vặn có thể che giấu chuyện trước đây, nghĩ cũng không có ai đem chuyện Mộ Dung Thanh Y mất tích với Thiên Uyển Ngọc biến mất cùng nhau.
Nếu như đã bị mọi người nhìn ra, Thiên Uyển Ngọc cũng không che giấu, gật đầu thừa nhận, "Đúng, cuộc thi lần này cho ta cảm giác kỳ lạ, vì thế ta tìm một nơi yên tĩnh tu luyện, may mắn đột phá Đại Linh Sư."
Tay của Thiên Uyển Ngọc từ đầu đến cuối đều ở sau lưng, sắc mặt vẫn như cũ nhàn nhạt, ba người Lục Tinh không phát hiện ra điều gì, chào hỏi xong, mỗi người tự trở về phòng mình.
Nam Nam là người đi cuối, nàng thấp giọng nói bên tai Thiên Uyển Ngọc, "Ngươi hai ngày không trở về, Minh Huệ rất lo lắng, sắc mặt hôm nay cũng không quá tốt."
"Đa tạ."
Đông Phương Minh Huệ sớm đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, mở cửa cười hi hi nói, "Thất tỷ, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi."
Đột phá Đại Linh Sư?
Con ngươi của Đông Phương Minh Huệ hơi xoay chuyển, nữ chủ đại nhân không phải lúc được ban phước linh lực mới đột phá sao? Vì sao lại xảy ra trước rồi.
"Cửu muội, hai ngày nay có chăm chỉ tập luyện không?"
"Có, một ngày ta ít nhất phải luyện kỹ năng được năm canh giờ." Đông Phương Minh Huệ rút bớt thời gian ngủ của mình, tu luyện sau vài ngày phát hiện không cần ngủ cũng không có gì lớn lao, ngày thứ hai tinh lực vẫn như thế tràn trề.

Phát hiện ra điểm tốt này cô tự nhiên cũng trở nên chăm chỉ, đêm muộn trở thành thời điểm tốt nhất để luyện kĩ năng.
Thiên Uyển Ngọc muốn nhấc tay, kết quả phát hiện tay phải mình bị thương, dứt khoát đi qua đối phương vào thẳng trong phòng.
Đông Phương Minh Huệ lập tức chân chó đi theo, cẩn thận thăm dò, "Thất tỷ, hai ngày này ngươi đã đi đâu thế?"
Thiên Uyển Ngọc nghi hoặc nhìn cô, "Mấy ngày trước ta cảm thấy linh lực mình không ổn định, tìm một nơi bế quan tu luyện hai ngày."
Nàng nói rất thản nhiên, trông một chút cũng chẳng có che giấu.
Đông Phương Minh Huệ có chút thất vọng, cô thầm nghĩ, nữ chủ đại nhân quả nhiên là bán mạng, đi đến đâu đều không quên tu luyện.
"Thất tỷ, ta thấy sắc mặt của ngươi không quá tốt, ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi."
Đông Phương Minh Huệ thất vọng đóng cửa, xem ra cô coi lời của Mộc Sinh bọn họ là thật rồi.
Mộ Dung Thanh Y cái bát phụ* kia, cho dù mất tích rồi, có lẽ cũng không quá liên quan đến nữ chủ đại nhân.
*Bát phụ: người phụ nữ nói chuyện không có logic.
Cô đá mạnh vào ghế đá, kết quả, đau vẫn là chân của mình.
"Bỏ đi, tiếp tục luyện tập."
Tiểu Sắc trước đây đã nói, chỉ đến khi cô luyện kỹ năng đến cực hạn rồi, mới có thể thăng cấp.
Thiên Uyển Ngọc vươn cánh tay phải ra, hơi cử động, bởi vì linh lực đột nhiên đột phá, những vết thương khác trên người nàng đã lành không ít, chỉ có duy nhất cánh tay này, muốn dùng sức còn có mấy phần gian nan.
Nàng đoán chuyện này có liên hệ rất lớn với việc Mộ Dung Thanh Y tự bạo, Thanh Mặc bắt buộc phải bế quan, nếu không nàng không can tâm chuyện này cứ thế mà kết thúc.
Ở trong ký ức của Mộ Dung Thanh Y, rõ ràng có người mặc áo bào đen thay cô bày ra kế hoạch.
Nếu như không lôi người đó ra đây, những ngày về sau sợ là Cửu muội sống không yên ổn rồi.
Thiên Uyển Ngọc thở dài, rốt cuộc là nàng yếu, nếu không lúc lục tìm ký ức cũng không động đến ám hiệu của người kia để lại cho Mộ Dung Thanh Y, cũng không xảy ra chuyện tiếp theo.
Qua một lúc, Thiên Uyển Ngọc mới miễn cưỡng để mình tĩnh tâm.
Nàng nghe thấy rất rõ tiếng thở của đối phương, còn có số lượng phi châm mà đối phương tung ra.
"Tiến bộ rất lớn."
Nàng từ không gian lấy ra ngân châm ngắn dài, đây là ba ngân châm ở trong thạch thất phát hiện ra, bị đẩy ra lúc Mộ Dung Thanh Y tự bạo.

Mật đạo được dọn dẹp xong, bên trong chẳng thể tìm thấy bất thứ cái gì, chỉ thấy cái này.
Lúc Thiên Uyển Ngọc mở mắt, Đông Phương Minh Huệ đã ngồi ở cái ghế đối diện nhìn nàng.
Nàng hơi mỉm cười.
"Cửu muội."
"Thất tỷ, ta quên không nói với ngươi một chuyện." Nói đến đây, Đông Phương Minh Huệ lập tức hồi thần, kỳ quái, vì sao cô càng nhìn càng thấy nữ chủ đại nhân đẹp, cô xấu hổ gãi đầu.
"Ngươi hai ngày này không ở, Huyền Châu đến tìm ngươi hai lần, hình như là có chuyện khẩn cấp, ta hỏi nàng nàng lại không nói, hay là ngươi đi tìm nàng xem?"
Thiên Uyển Ngọc vừa nghe đã đoán là chuyện đan phương hỗn thiên đan, nàng lập tức đứng dậy, "Đúng, cần phải đi xem xem."
Đông Phương Minh Huệ đi theo ra cửa, mắt tròn xoa nhìn nữ chủ đại nhân rời đi nhanh chóng, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, cô có thể cảm thấy đối phương có chuyện quan trọng.
"Chuyện gì mà gấp như thế?"
Cô một mình lẩm bẩm, kịch bản cũng không viết nữ chủ đại nhân với Huyền Châu công chúa có gian díu.
Cô gãi đầu, cảm thấy bản thân không thể nhìn thấu hai người này.
Càng làm cô bất ngờ là, nữ chủ đại nhân đi cả một ngày, đến tối mới về.
Lúc cô còn đang luyện phi châm, phi châm thành hình nửa vòng cung, cắm vào thân cây.
Cô cùng với đại thụ đã giao dịch, dùng năm bình linh dược đổi lấy những vết thương nó có thể phải chịu trong lúc luyện tập.
Nhưng mà gần đây, có lẽ là cô luyện bắt đầu thành, mấy cây đại thụ này lũ lượt đòi tăng giá, nếu không sẽ không cho luyện.
Đông Phương Minh Huệ có ảo giác bản thân sắp thăng cấp.
"Cửu muội." Thiên Uyển Ngọc không tìm thấy Huyền Châu ở trong hoàng thất, nàng có chút lo chuyện đơn thuốc có vấn đề, vì thế đợi ở trong đình tám góc ở trong vườn linh dược, ai ngờ vừa tu luyện, một ngày đã qua.
"Thất tỷ, ngày mai hình như các ngươi đi hồ Phượng Hoàng nhận ban phước linh lực phải không?"
Nói thế này, nghĩa là chỉ còn lại mình cô.
Từ sau khi Mộ Dung Thanh Y tự bạo, nàng càng lo lắng an nguy của đối phương, nhất là lúc nàng không ở bên.
"Thế này đi, ngày mai ta bảo Huyền Châu đến bồi ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Lại là Huyền Châu.
Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, có chút không tình nguyện, cô vì sao cảm thấy Huyền Châu và Thất tỷ hình như có bí mật, loại quan hệ người khác đừng~ hòng~ xen vào~.
"Sao thế? Ngươi không thích Huyền Châu bồi ngươi?" Thiên Uyển Ngọc nhướn mày, lần trước nàng thấy Cửu muội và Huyền Châu chơi đùa còn rất vui.
Nàng không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đầu cô, "Đợi đến khi ta trở về, chúng ta có thể quay về Học viện Hoàng gia rồi."
Một khi trở về Tuyết đô, có viện trưởng của viện dược tề chống đỡ, Thiên Uyển Ngọc mới tương đối yên tâm.
"Được, Thất tỷ."
Đã biết đối phương làm như thế là vì mình, Đông Phương Minh Huệ mới vui vẻ tiếp nhận.
Ngày hôm sau, Đông Phương Minh Huệ tận mắt chứng kiến ba đội chiến thắng cưỡi thú bay từ hoàng thất đến hồ Phượng Hoàng.
Lưu Kỳ ở bên cạnh cô, "Minh Huệ, lần này phát thưởng có phải chúng ta được trở về Học viện Hoàng gia không."
"Phải."
Tham gia xong ngày hôm đó, cô tự mình trở về.

Lưu Kỳ thay cô hoàn thành mấy chuyện đằng sau, bao gồm đại lễ của giám khảo dược tề, đó là một nhánh linh dược cao cấp.
"Lưu Kỳ, đợi khi trở về ta sẽ nói công lao của ngươi với viện trưởng đại nhân, hắn nên ban thưởng ngươi mới đúng, ngươi cứ yên tâm."
Một nhánh linh dược cao cấp quả thật không thể khiến cô vui vẻ, nhưng mà đối với dược tề sư lại là món quà lớn, mong mà không được.
Trong thâm tâm, cô tin rằng Lưu Kỳ và Bạch Lộ không cùng một kiểu người.

Nhưng, về khách quan, có một số chuyện nên nói sớm, mới có thể tránh những rắc rối không nên có.
Lưu Kỳ cười, "Minh Huệ, lúc trở về ta sẽ tự nói rõ mọi chuyện với viện trưởng đại nhân, bao gồm ta suýt làm ngươi rơi vào nguy hiểm, ta tin viện trưởng sẽ có phán đoán chính xác, khảo hạch lần này ta còn muốn tạ ngươi đã thay ta cầu tình với phụ trách lão sư."
Đông Phương Minh Huệ nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó cô bị con thú một sừng doạ sợ, tiểu cô nương tay không trói gà lại che chắn cho cô.
"Lưu Kỳ."
"Thiên Minh Huệ."
Cô từ xa nhìn thấy Huyền Châu công chúa không quản hình tượng nhảy nhót chạy đến đây, Lưu Kỳ thấy thế, "Minh Huệ, hình như bằng hữu của ngươi đến đây, ta đi trước đây."
Nữ chủ đại nhân quả nhiên lôi đối phương đến bồi cô, đúng là đã nói là làm.

Đông Phương Minh Huệ nhăn nhó.
"Này, Thiên Minh Huệ, ta có lòng tốt đến bồi ngươi, ngươi nhìn thấy bản công chúa là thái độ gì?" Huyền Châu hơi trừng mắt, biểu thị không hài lòng.
"Ta làm sao dám a?" Đông Phương Minh Huệ xoay người liền đi.
Huyền Châu không dám tin tưởng đuổi theo, vỗ mạnh vào người cô, "Này, ngươi và Thất tỷ của ngươi không đủ trượng nghĩa, lần trước các ngươi từ hoàng thất của ta chọn một cây linh dược, thế là ta bị phụ hoàng trách mắng một trận.

Ngươi có biết, lớn như thế này rồi, nhưng hắn chưa từng nỡ mắng ta một câu, lần đó lại nổi giận rất lớn, giận ta suốt mấy ngày liền."
Nghe Huyền Châu oán trách lải nhải bên cạnh, Đông Phương Minh Huệ có mấy phần chột dạ, nói không chừng Chiêu Tài thật có gì đó đặc biệt, nếu không Tình Hoa cũng sẽ không chọn nó làm tiểu hoả bàn a, tầm mắt của Tình Hoa rất cao.
Nhưng mà dựa vào quan sát gần đây của cô, Chiêu Tài vẫn trong bộ dạng giả chết, trạng thái bệnh nặng ốm yếu.
Chiêu giả chết này, nó hình như còn có nhập thần.
"Huyền Châu công chúa, cá cược là do ngươi bày ra, ngươi không phải là muốn —" Đông Phương Minh Huệ lộ ra biểu tình xấu xa.
Nếu như đối phương dám gật đầu, cô sẽ dùng ngôn ngữ dìm chết nàng.
"Làm sao có thể, bản công chúa là kim khẩu ngọc ngôn, làm sao đã nói lại rút lời, nhưng mà phụ hoàng ta muốn gặp ngươi."
Câu cuối cùng, giọng của Huyền Châu có chút nhỏ, giống như kiến.
Đông Phương Minh Huệ giả vờ không nghe thấy, mặt không đổi sắc, ý thức lại nói chuyện cùng Tình Hoa, "Tình Hoa, ngươi không phải là đã đem báu vật của hoàng thất về đấy chứ?"
"Chiêu Tài không phải."

Nghe Tình Hoa nói thế, Đông Phương Minh Huệ thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà sau đó có chút thất vọng.
Đã nói là tầm mắt cao, đã nói là lựa chọn tiểu hoả bàn đâu?
Kết quả chọn một cây linh dược giả chết?
"A, Huyền Châu công chúa, vừa nãy ngươi nói cái gì, ta hình như không nghe rõ." Đông Phương Minh Huệ giả ngốc, chớp mắt với đối phương.
Huyền Châu thở dài, gặp phụ hoàng chuyện này quá làm khó nàng rồi, hơn nữa, đã đưa đồ thì làm gì có đạo lý đòi lại.
"Đi thôi, chúng ta tiếp tục ném đá."
Huyền Châu hào phóng kéo Đông Phương Minh Huệ đến tiểu viện, lại ở vị trí trước đây cách đó một mét kẻ đường thẳng.
"Minh Huệ, mặc dù lần trước ta thua, nhưng bản công chúa không phục, vì thế hôm nay tăng độ khó, ở khoảng cách này, nếu như ngươi ném từng viên đá vào trúng đường kẻ, ta sẽ tặng ngươi một đại lễ."
Đông Phương Minh Huệ đảo tròng trắng, đại lễ gì cô không thèm, chỉ cần đối phương đừng hòng đem Chiêu Tài của cô đi.
Dựa vào tính cách của Tình Hoa, có lẽ thứ nắm trong tay nó chết cũng sẽ không nhổ ra.
"Được, lần này muốn cược cái gì?"
Cô đều quen với bẫy của Huyền Châu công chúa rồi, ném đá, trúng, nhận thưởng.
Đông Phương Minh Huệ cảm thấy Huyền Châu công chúa là một đứa ngốc, cá cược chuyện đơn giản thế này, cô có chút áy náy.
"Lần này là ta ném trước, ngươi nếu như có thể ném hòn đá của ta ra ngoài, còn có thể trúng vạch kẻ, thì ta sẽ tặng một đại lễ, không cần cược của ngươi." Huyền Châu hào khí nói.
"Được."
Đông Phương Minh Huệ đã tính toán, dù thắng hay thua, cô đều không cần đại lễ của đối phương, coi như là bản thân bồi nàng chơi.
Xa thêm một mét, khoảng chừng ba mét.
May mà thời gian gần đây cô chăm chỉ luyện tập, nếu không sẽ không quá tự tin.
Huyền Châu nhanh chóng ném mười viên đá, mỗi viên gần như đều trúng vạch, Đông Phương Minh Huệ không kìm được dựng ngón tay cái với nàng.
Cô ước lượng trọng lượng của mỗi viên đá, mười viên đều không giống nhau, cô tính toán một chút, nhẹ nhàng ném cục đá đi, mỗi viên đều trúng mấy viên đá của Huyền Châu, đá bị bắn nhẹ ra ngoài, toàn bộ đá của Huyền Châu đều bị văng ra.
Đá của Đông Phương Minh Huệ hơi rung lắc, lại vững vàng nằm trên vạch kẻ.
"Tốt."
Cô phủi tay, quay đầu lại thấy Huyền Châu cười quỷ dị với mình.
Mắt của Huyền Châu phát sáng, chỉ thiếu chút nữa không nhảy lên người cô.
"Minh Huệ, ta muốn tặng ngươi một lễ vật cực kỳ lớn."
Đông Phương Minh Huệ xua tay, "Bỏ đi, mỗi lần đều để ngươi tặng quà, ngại lắm, lần này ta không cần nữa đâu."
"Muốn, nhất định phải muốn!"
Huyền Châu nghiêm túc nắm lấy vai cô, "Ta nói cho ngươi, lễ vật này ngươi nhất định cần."
"Không cần không được?" Đông Phương Minh Huệ cười khổ, cô cảm thấy đối phương có chút thần kinh, không quá đúng đắn.
"Đúng."
Kết quả là, Đông Phương Minh Huệ bị Huyền Châu kéo ra ngoài, sau đó xuất hiện ở trên phố của Vân đô thành.
"Huyền Châu, ngươi, ta, mặc như thế này là để làm gì?"
Cô kéo nam trang trên người ra, có mấy phần không thoải mái, nếu như bị Thanh Lam giáo ở trong Vân đô thành nhìn thấy, thì cô toi đời rồi.
"Này, tự nhiên chút, nên không sẽ bị người khác nhận ra đấy." Huyền Châu bình tĩnh nói, nháy mắt với cô.
Đông Phương Minh Huệ dở khóc dở cười, chuyện này cần cô nói sao? Cô ít nhiều cũng từng mặc qua nam trang, chính là nam trang này qua bắt mắt rồi.
"Ngươi rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu?"
Chuyện của Mộ Dung Thanh Y còn chưa giải quyết, mặc dù đối phương hiện tại mất tích, nhưng nhỡ như không cẩn thận gặp phải.
Chỉ dựa vào thế võ mèo của cô, thêm cả vị công chúa còn phế hơn cô?
"Đừng lo, nếu đã hứa với Thất tỷ ngươi sẽ bảo vệ ngươi, ta nhất định sẽ giữ lời." Huyền Châu vỗ ngực đảm bảo.
Đông Phương Minh Huệ ngờ vực, lúc đó xảy ra chuyện thật rồi không biết là ai bảo vệ ai.
Huyền Châu dẫn cô quanh co tám lối rẽ, đi qua ba con phố, Đông Phương Minh Huệ đã mù mờ còn mù mờ hơn, nàng đưa cô đến một con ngõ tối.
"Này, ta thấy lễ vật ngươi vẫn tự mình giữ đi."
Ngõ tối cái gì, nhỡ như Huyền Châu bán đứng cô cô vẫn chưa biết đâu, Đông Phương Minh Huệ nhìn thấy con ngõ tối đã nảy sinh ý rút lui.
Cô từng bước lùi về sau.
"Này, ngươi chạy cái gì, còn lo ta ăn thịt ngươi chắc?" Mắt Huyền Châu sắc lên, tóm lấy người lôi về.
Đông Phương Minh Huệ bị nắm vạt áo, nhẹ nhàng xoay người, thoát khỏi Huyền Châu.
"Này, ta đã xem nhẹ ngươi a." Tay của Huyền Châu trống không, ngây ra, nhìn thấy bộ dạng kiêng kị của đối phương với mình.
Nàng vốn cho rằng đối phương chỉ là một tân dược tề sư, sức yếu tay mềm, bị người bắt một lần, lại thêm một lần bị hại, người như thế này chắc chắn là người có linh lực yếu ớt.
Nhưng mà không ngờ đến, đối phương thân thủ linh hoạt, nằm ngoài suy nghĩ của nàng.
"Ngươi nếu như không nói, ta chắc chắn sẽ không đi theo ngươi." Trải qua nhiều lần bị mưu sát, Đông Phương Minh Huệ đã trở nên cảnh giác.

Đầu tiên là không đi cùng Huyền Châu không đáng tin này, nàng dẫn mình đến nơi này không hề bình thường.
Các nàng cùng lắm chỉ gặp mặt vài lần, hai lần cá cược, không tính như bạn tốt, đến lúc đó người ta muốn bán đứng ngươi không phải là chuyện dễ sao?
Huyền Châu bĩu môi, nàng thật lòng kết tri kỷ, kết quả người ta nhìn nàng như kẻ xấu, nhưng mà nghĩ đến đối phương phải trải qua nhiều chuyện lộn xộn, nàng cũng có thể bỏ qua, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
"Ta nếu muốn hại ngươi, ở hoàng thất nhiều cơ hội thế ta không ra tay, còn phải đợi đến lúc này sao?"
Đông Phương Minh Huệ chạm vào ngọc đái.
Huyền Châu nhìn thấy động tác của cô lập tức kêu, "Dừng, ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi đừng động, nếu không ta không bảo đảm ta sẽ không làm gì ngươi đâu."
Mắt của Huyền Châu nhìn chằm chằm vào Đông Phương Minh Huệ, sợ đối phương sẽ dùng ám khí với mình.
Nàng hiểu quá rõ công năng của Tình Triền, ám khí giấu ở trong ngọc đái này.
"Nếu đã như thế, ngươi thành thật nói ngươi đưa ta đến đây làm gì, rốt cuộc là muốn làm gì?" Đông Phương Minh Huệ thực sự tính nếu đối phương làm gì bất lợi cho cô, cô sẽ cho nàng vài châm.
Huyền Châu bị làm khó, mắt vẫn không quên dính chặt vào tay Đông Phương Minh Huệ, nàng cắn ngón tay nói, "Thực ra —"
"Nếu đã đến rồi vì sao không vào?"
Một giọng nói cao vang từ trong căn phòng ở ngõ tối truyền ra, khiến tai nghe muốn điếc, xuyên qua màng nhĩ các nàng.
Đông Phương Minh Huệ lao lên, lấy ngân châm đặt lên cổ Huyền Châu, chỉ cần cô nhẹ nhàng đẩy vào trong, cổ họng của Huyền Châu sẽ có thêm một cây ngân châm này.
Huyền Châu lập tức giơ tay, nuốt nước bọt, thấp giọng nói, "Minh Huệ, ta thật lòng đối đãi ngươi, ngươi vì sao lại đối xử với ta thế này."
Thật lòng?
Nếu như vừa nãy cô không nhầm, tu vi của người bên trong ít nhất đã là Linh Hoàng trở lên, trời, cô lại rơi vào miệng cọp rồi?
"Nói cho ta biết làm thế nào để rời đi?"
"Bên trong là sư phụ của ta, ngươi nghĩ xem, ta đường đường là công chúa muốn lừa ngươi làm gì?"
Đông Phương Minh Huệ nghĩ kỹ, hình như là thật, đối phương cược là linh dược, truyền tay tặng một nhánh linh dược.
"Mục đích ngươi dẫn ta đến đây là gì?"
Đã đến mức này, Huyền Châu cũng chỉ có thể nói thật, "Điều kiện của ngươi rất tốt, ta đưa ngươi tới đây để bái sư."
"A?"
Đông Phương Minh Huệ ngây ra, một phút lơ là, Huyền Châu nhân lúc đó nhả một làn khói xám.
"Ngươi —"

Huyền Châu đỡ lấy Đông Phương Minh Huệ trong chớp mắt rơi vào hôn mê, hít sâu một hơi, "Vẫn là nên ngủ cho bớt chuyện."
Nàng chỉ biết Thiên Uyển Ngọc rất khó đối phó, nhưng không ngờ Thiên Minh Huệ cũng rất khó để xử lý.
Hai tỷ muội này giống nhau, đều không thể xem nhẹ.
"Các tiểu sư đệ, mau giúp sư tỷ."
Huyền Châu thử bế người này lên, kết quả phát hiện một chuyện đau thương, nàng không bế nổi.
Rất nhanh đám trẻ con đã xông ra từ cánh cửa đó, tay chân luống cuống đem người vào trong.
Trong phòng có một người đang ngồi trên ghế, mặc y phục xanh dương, dưới chân lại trống không, hắn híp mắt cười với Huyền Châu, "Huyền tiểu tử, là ngọn gió nào đưa ngươi đến chỗ ta? Còn có nàng ta, là ai thế?"
Huyền Châu cười hi hi lại gần, "Sư phụ, ta nói với ngươi, người này chính là người thiên phú dị bẩm mà ngươi đang tìm."
Nam tử được gọi là sư phụ lập tức ngồi dậy, nghiêm túc nói, "Thật sao?"
"Ta thăm dò nàng hai lần, tay chân và mắt nàng rất linh hoạt, hơn nữa độ chuẩn xác cũng rất cao." Huyền Châu nói ra từng quan sát của mình, "Nếu như không tin, lát nữa đợi nàng tỉnh lại thì có thể thử nàng xem."
"Được."
Lúc Đông Phương Minh Huệ tỉnh lại, cảm thấy không đúng, cô xoa trán mình.
"Đối phương là Ám hệ Linh Sư, khói vừa nãy chỉ là loại bình thường.

Người hít phải cũng không có ảnh hưởng gì lớn."
Cô vừa tỉnh lại, Tình Hoa đã kể lại âm mưu vừa nãy của ông già kia và Huyền Châu.
"Í, bọn họ đều coi ta là kẻ ngốc sao?"
Đông Phương Minh Huệ nghi hoặc, cô chẳng lẽ trông rất ngốc?
"Đúng."
"A, ngươi tỉnh rồi? Sư phụ ta nói muốn gặp ngươi." Một tiểu gia hoả thấp hơn cô nửa người cực kỳ khoa trương nói với cô.
Đông Phương Minh Huệ dứt khoát bỏ qua, cô không tính toán với một đứa nhóc.
"Đi thôi."
Cô đi theo đối phương, đi qua đại sảnh, đến một căn phòng nhỏ phía trước, "Đây là phòng của sư phụ ta, ngươi có thể vào rồi."
Đã biết mưu kế của đối phương xong, Đông Phương Minh Huệ ngược lại không sợ nữa.

Cô đẩy cửa đi vào trong.
Trong phòng bừa bộn hỗn loạn, còn có mùi nồng nặc, suýt nữa làm cô ngất đi.
Đây là gian phòng thối nhất mà cô từng thấy.
Trong phòng, Huyền Châu quỳ ở dưới đất, cúi thấp đầu, không nhìn rõ biểu tình.

Ở trước mặt Huyền Châu còn có người im lặng ngồi.
"Các ngươi bắt ta đến chỗ này, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Đông Phương Minh Huệ là người đầu tiên lên tiếng, thực ra là để xem kịch, vừa nãy Tình Hoa đã kể lại chuyện hai người nói cho cô nghe.
Người đó lấy quải trượng đánh Huyền Châu, "Tự ý đưa người đến, làm bại lộ bí mật của chúng ta, ngươi nói xem, nên phạt ngươi thế nào?"
Huyền Châu lập tức lao đến đối phương, khóc lóc kể lể, "Sư phụ tha mạng, ta chỉ là muốn giúp ngươi giải sầu, không phải cố ý đưa ngươi đến đây."
Đông Phương Minh Huệ đứng ở một bên, nhướn mày nhìn hai người kia diễn kịch, biểu cảm còn có mấy phần bứt rứt.
Chủ yếu là bởi vì đối phương diễn quá tệ rồi, khóc lóc nửa ngày, nước mắt cũng không rơi ra.
"Ai da, Huyền Châu ngươi đừng khóc, ngươi đã nghe câu, thương cho roi cho vọt chưa.

Hắn vừa nãy quá nhẹ rồi, để ta nói cho ngươi, phải như thế này này." Đông Phương Minh Huệ đi đến, cướp lấy quải trượng của đối phương.
Ngay lúc đó, cô nhận ra không đúng.
Cây gậy này sao lại nặng thế.
"Bỏ đi, ta thị phạm cho ngươi xem." Đông Phương Minh Huệ lại nhét cây gậy vào tay đối phương, nhanh chóng chạy ra ngoài, thương lượng với đại thụ một chút, bẻ một cành cây nhỏ của nó.
"Huyền Châu, ta nói với ngươi, thương cho roi cho vọt là như thế này nè."
Đông Phương Minh Huệ nói xong, lập tức quất lên người Huyền Châu, cánh cây thon nhỏ đánh cực kỳ đau.
"A, ngươi thật sự đánh?" Huyền Châu bị đánh đến nhảy cẫng lên, nàng đường đường là công chúa, cũng chưa từng bị người khác đối xử thế này.
"Đúng a, chẳng lẽ các ngươi vừa nãy là diễn sao?"
Đông Phương Minh Huệ cắn răng, vừa đuổi theo nàng vừa đánh, "Huyền Châu, ngươi đừng chạy, đây mới là yêu thương, đã biết chưa?"
"A, đừng đánh, đừng đánh nữa, ta sai rồi đã được chưa?" Mặt Huyền Châu đầy nước mắt, nàng thấy nơi bị đánh vừa nãy rất đau, có lẽ sưng đỏ lên rồi.
"Biết là tốt."
Đông Phương Minh Huệ ném cành cây đi, lạnh mặt nói, "Nếu đã như thế, tiễn ta đi."
Huyền Châu cắn môi, "Thiên Minh Huệ, sư phụ ta đường đường là cao thủ trộm cắp của Thất Sắc đại lục.

Ngươi nếu như đã bái bọn hắn, sau này còn có thứ gì không trộm được?"
Cao thủ trộm cắp.
Kỳ quái, vì sao cô cảm thấy có chút quen.
"Chậc chậc, thì ra là ăn trộm." Đông Phương Minh Huệ lúc này phát hiện ra thân phận của Huyền Châu.
"Đúng, là ta." Huyền Châu lớn tiếng thừa nhận, "Thất tỷ ngươi cũng sớm đã biết rồi."
Đông Phương Minh Huệ: "..."
Đang yên đang lành nhắc đến Thất tỷ làm gì?
"Bái sư cái gì, đừng hòng mơ, chúng ta không phải là người của Nguyệt Bạch Đế Quốc, đợi Thất tỷ trở về, chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Cô thậm chí cảm thấy Nguyệt Bạch Đế Quốc là vùng đất tai hoạ của cô, vừa bị bắt cóc, suýt nữa bị thú một sừng đè chết, lại bị người suýt nữa dìm chết.
"Ta thấy tay chân tiểu cô nương ngươi linh hoạt, động tác lấy cành cây đánh người cũng cực kỳ chuẩn, hay là chúng ta thử tỉ thí." Người kia đẩy xe lăn tới, bình tĩnh nhìn cô.
Vừa nãy lúc xe lăn xuống đây, gió thổi nhẹ cái thảm trên chân đối phương, Đông Phương Minh Huệ mới phát hiện tên siêu trộm này không có chân.
Chẳng trách đối phương dùng quải trượng, nhưng mà hình như quải trượng cũng không cần dùng đến.
"Tỉ thí cái gì?"
Đông Phương Minh Huệ nhìn vào mắt đối phương, muốn từ chối nhưng lại nói không ra.
Tự dưng muốn tỉ thí, đến lúc đó thua cô cũng không can hệ gì.
"Huyền Châu, đưa bằng hữu của ngươi đến đây."
Ăn trộm quái thủ đẩy ghế lăn của mình, đi về phía đại sảnh vừa nãy Đông Phương Minh Huệ đi qua.
Lúc đi qua đại sảnh, lại rẽ sang góc phải trống không kia.
Đông Phương Minh Huệ đi theo sau Huyền Châu, không hiểu nhìn đám nhóc kéo nhiều thứ từ trong phòng ra.
"Này, các ngươi muốn làm gì?".