Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 102: Rời khỏi Yêu giới




Edit: Shirohitsuji

“Ai nha, không ngờ thứ này chính là linh thú Phù Hồn có huyết mạch từ ngàn vạn năm trước! Thảo nào, nó có thể nuốt được cả Quỷ Vương.” Yêu Đế kinh ngạc kêu to một tiếng.

Bùi Mạch Ninh sau khi chuyện này xảy ra đã liên lạc với lão gia tử và kể lại mọi việc. Lão gia tử thế mới nói thân phận của Hồn cho bọn họ biết. Kỳ thực, lão cũng không muốn giấu diếm bọn họ, bất quá chỉ là lỡ quên mất mà thôi. Nhưng cuối cùng, lão rất cao hứng khi Bùi Mạch Ninh có thể kích Hồn phát ra sức mạnh thực sự của nó.

Huyết mạch từ thời thượng cổ này không phải là không lợi hại, mà là không tìm được đúng chủ nhân giúp nó khơi thông nguồn căn sức mạnh trong Hồn. Hồn là một thực thể linh thú hết sức thanh thuần, thậm chí ngay cả sức mạnh khủng khiếp của chính mình nó cũng không hề biết đến, thực khiến người ta không biết nên nói gì cho phải.

Hồn chớp chớp đôi mắt trong sáng, vô tội nhìn Yêu Đế. Yêu Đế hình như cũng không nhịn được mà giựt giựt khóe miệng. Đơn thuần gì chứ? Khụ khụ, nói khó nghe, thì cái này chính là một tiểu linh thú ngu xuẩn kêu be be ~ Đương nhiên, nàng sẽ không nói ra, miễn cho Hồn lại một ngụm nuốt nàng luôn vào bụng.

“Hồn nuốt Quỷ Vương, sẽ không có chuyện gì chứ?” Đối với linh thú Phệ Hồn, nàng không hiểu rõ, đương nhiên cần phải hỏi lão gia tử.

“Không có! Người ăn cơm thì sẽ tiêu hóa, Hồn đương nhiên cũng sẽ tiêu hóa, không cần lo lắng! Allah, tuyệt đối an toàn vô cùng.” Lão gia tử lập tức rung đùi đắc ý nói, hoàn toàn không lo lắng.

“Hừm!” Bùi Mạch Ninh trầm ngâm một tiếng.

“Này, tiểu Ninh nhi, Quỷ Vương cũng giải quyết xong rồi, con cũng nên trở về, đúng không?” Lão gia tử lập tức kháp mị hỏi ngay sau đó, ý kia rất rõ ràng. Lão làm lụng vất vả rất mệt mỏi, còn chiếu cố cả Lục phán quan kia nữa, hu hu, lão thật vất vả thối vị nhượng hiền*, muốn được nghỉ ngơi thật thoải mái, vì cớ gì mà lại thành kết cục như bây giờ?

Bùi Mạch Ninh nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn mắt lão gia tử, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta cũng cần nghỉ ngơi! Lão gia tử, cho đến lúc Lục phán quan hoàn toàn hồi phục, lão đừng có mong chuồn êm đi chỗ khác.” Nàng liếc mắt một cái cũng nhìn ra tâm tư của lão gia tử ~ Lão đừng có mong mà được nhàn nhã nha!

Lão gia tử nghe vậy, lập tức bất mãn bĩu môi, lại cũng không dám nói gì nữa, sau đó chỉ thở dài, dùng ánh mắt ai oán tỏ vẻ bất mãn của bản thân.

“Thế con định khi nào thì trở về?”Ngữ khí bên trong đầy ai oán.

“Đợi lúc ta muốn về thì tự khắc sẽ về!” Bùi Mạch Ninh không mặn không nhạt nói một tiếng.

“…”

“Được rồi, lão gia tử, ta còn phải đến nhân gian một chuyến. Đợi đến lúc đó ta sẽ liên lạc với lão.” Nói xong, dựa theo tác phong lúc trước, “ Tất!” một tiếng, Bùi Mạch Ninh cắt đứt liên lạc.

Chấm dứt liên lạc xong, Bùi Mạch Ninh tinh tế tưởng tượng, cũng cảm thấy hiện tại mọi chuyện tại Yêu Giới đã giải quyết xong, cũng đã đến lúc nên cáo từ. Tư Không Thu Trạm thì sớm đã muốn rời đi. Lúc nàng giúp hắn bôi thuốc, hắn còn cao hứng hỏi khi nào thì bọn họ rời khỏi đây.

“Yêu Đế, chuyện Quỷ Vương đã giải quyết xong, chúng ta cũng đến lúc phải rời khỏi đây.” Bùi Mạch Ninh mỉm cười, nói lời chào tạm biệt với Yêu Đế

Yêu Đế vốn đang trêu đùa với Hồn nghe vậy thì lập tức tròn mắt, chớp chớp con ngươi xinh đẹp, nức nở lên án Bùi Mạch Ninh: “Hư hư hư, muội thật không có lương tâm! Lợi dụng xong người ta là muốn đem người ta đá văng đi một bên! Muội xấu, xấu quá! Muội làm sao có thể đạp hư tấm chân tình ta dành cho muội, hu hu hu….”

Từng tiếng gằn kia, giống như huyết lệ tuôn rơi. Nếu có người không biết chuyện nghe thấy thì chắc chắn sẽ nghĩ các nàng có gì léng phénh với nhau. Có trời mới biết, Bùi Mạch Ninh nàng tuyệt không thích đồng tính!!!

Không nói gì chỉ giựt giựt khóe miệng, Tư Không Thu Trạm càng trực tiếp hừ lạnh thêm vài tiếng, Viên Nguyệt Loan Đao lập tức vung lên. ‘Phanh’, chiếc bàn kia đã trở thành một đống phế vụn. Bùi Mạch Ninh càng lúc càng thấy đau đầu, hai người này mới đúng là không có lương tâm!!!

Trước khi hai người bọn họ lại nổ ra “ chiến tranh”, Bùi Mạch Ninh kịp thời mở miệng: “Hữu duyên thiên lý năng tương hội, chúng ta đương nhiên còn có thể gặp nhau mà! Lần này, chúng ta còn có chuyện, lần sau tất nhiên sẽ lại đến Yêu Giới gặp tỷ.” Nàng đối với Yêu Đế không phải không có hảo cảm, tự nhiên có một người bằng hữu như vậy, mặc dù có hơi kinh hồn táng đảm, nhưng thật ra nàng ta cũng cũng không tệ lắm.

Yêu Đế chớp chớp mắt đẹp, chu mỏ hỏi: “Thật sao?” Hoài nghi lắm đấy!

“Đúng vậy!! Đúng vậy.” Bùi Mạch Ninh không nói gì nhiều, chỉ đáp lại như thế.

Yêu Đế nghe vậy, mới coi như là hài lòng mà gật gật đầu.

Phu phụ Kim Giáp Trùng ôm hài tử đến vừa vặn nghe được tin Bùi Mạch Ninh sẽ rời khỏi đây liền lập tức tiến lên hỏi. Sau đó hai nữ nhân đồng thời ôm chầm lấy Bùi Mạch Ninh, Tư Không Thu Trạm tức đến gân xanh nổi đầy trên trán. Một đôi tay thiếu chút nữa không khống chế định đem hai nữ nhân đang ôm thê tử của hắn quăng ra xa.

Bùi Mạch Ninh bất đắc dĩ lại một lần nữ lên tiếng trấn an. Hai nữ nhân lúc này không muốn buông tay cũng phải buông. Các nàng cũng sợ bị tên nam nhân mặt lạnh đang gen tức kia ném mình ra chỗ khác.

“Nếu muội sắp lên đường thì ta cùng muội đồng hành đi! Nơi này ta cũng chán ngán rồi!” Kim Giáp Trùng phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn biểu muội nhà mình, hừ lạnh nói.

“Ồ? Biểu tỷ, tỷ cũng đi ư ?” Ngữ khí vui mừng này hoàn toàn tương phản với điệu bộ ủy khuất lúc vừa rồi. Kim Giáp Trùng phu nhân nghe thấy mà nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn Yêu Đế. Nàng đưa tay cốc một cái thật mạnh vào đầu Yêu Đến. Yêu Đế kêu rên lên một tiếng đau đớn, những người xung quanh nhìn vào cũng cảm thấy đau.

“Còn dám nói? Ta mỗi lần đến đây không phải chỉ vì một chuyện hay sao? Cũng không phải là lần đầu tiên mới nói với muội, kêu muội sớm thàn thân đi, hãy để trái tim mình được có nói có chốn, đừng có mà lại dao động trước mỹ nam này mỹ nam nọ, muội có nghe lọt không? Ah, nếu muội không muốn thành hôn, nhưng nhiều nam nhân như vậy, tại sao đến giờ vẫn chưa nghe tin vui gì? Chẳng lẽ đều là những tên không có khả năng? Ta đây còn đã sinh con rồi, muội như vậy mà lại còn chưa sinh được đứa nào….” Kim Giáp Trùng phu nhân hừ hừ thẳng thắn một lời nói ra. Lời nói kia làm mọi người ở đây đều sửng sốt, Yêu Đế càng lúc càng đỏ mặt. Đương nhiên, đây chính là tức quá mà biểu hiện ra bên ngoài.

“Ai nha, biểu tỷ, tỷ chớ nói nữa, mỗi lần tới đều lấy việc này nói, ta nghe đến phiền! Hơn nữa, sinh hài tử vất vả lắm, nếu nam nhân có thể sinh con, ta nhất định sẽ để bọn họ sinh liền một lúc mườn tám đứa.” Yêu Đế không kiên nhẫn nói, mấy lời kia nghe đã ngán, nhưng biểu tỷ cũng đừng nên ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra chứ? Thể diện của nàng đều bị mang xuống lót chăn bông rồi, hu hu….

Ngay cả Bùi Mạch Ninh cũng không khỏi buồn cười. Nguyên lai Kim Giáp Trùng phu nhân vì chuyện này mà đến Yêu Giới, khó trách Yêu Đế mỗi lần thấy nàng ta thì sắc mặt không tốt chút nào, hóa ra không phải không hoan nghênh biểu tỷ nhà mình, mà là không muốn chào đón những lời này.

Kết quả cuối cùng của hai biểu tỷ muội chính là Kim Giáp Trùng phu nhân thở dài ngán ngẩn. Xem ra nàng cũng đã hiểu ra, mỗi lần tới đây nói chuyện cũng chỉ là vô ích, thất bại mà trở về. Yêu đế không muốn thành gia lập thất, nàng thật không biết liệu tương lai có nam nhân nào sẽ hợp tuệ nhãn của Yêu Đế nữa hay không?

Phu phụ Kim Giáp Trùng cuối cùng vẫn quyết định rời đi trước. Nguyên nhân cũng không có gì, chẳng qua Yêu Đế dùng Truyền Tông Trận đưa bọn họ ra khỏi Yêu Giới trước. Mà cũng nhờ việc này mà bọn họ tiết kiệm được khá nhiều sức lực và thời gian.

*thối vị nhượng hiền: lui xuống nhường chỗ lại cho người có tài.