Nữ Hiệp Chậm Đã

Chương 65: 65: Thu Hoạch Đồ Vật





Dạ Kinh Đường chỉ là không muốn người bên cạnh bị thương vì hắn, trong lòng vẫn rất cảm động, hắn không cãi lại, chỉ là nhanh chóng tìm tòi thi thể.Kết quả không tìm được thuốc giải độc, ngược lại là ở truớc ngực của thi thể, phát hiện một đồ vật vàng óng ánh.Dạ Kinh Đường lấy giấy vàng ra, vừa đi vừa dò xét, biết là một bảo bối có thể đao thương bất nhập, nhưng không biết cách dùng cụ thể, liền đặt ở bên cạnh thân, tiếp tục tìm.Lạc Ngưng đi vào phía sau, vốn muốn nói thứ gì, ánh mắt dừng lại để ở tấm giấy vàng đặt bên cạnh, toàn thân hơi chấn động một chút.Dạ Kinh Đường vùi đầu tìm đồ, phát giác được hô hấp của Lạc Ngưng ngưng lại, quay đầu, nhìn về phía giấy vàng:"Ngươi biết thứ này?"Sắc mặt của Lạc Ngưng trắng bệch, che giấu sự kinh ngạc đi, nội tâm rõ ràng có chút hoảng —— nàng biết tờ giấy vàng này là cái gì, Bình Thiên Giáo chủ cũng đang sưu tập « Minh Long Đồ », trong tay cũng có một tờ.Theo Bình Thiên Giáo chủ nói, « Minh Long Đồ » là chín loại kỳ môn bí thuật, có một cái liền có thể hơn xa thường nhân, học được toàn bộ có thể vũ hóa phi thăng hay không thì Lạc Ngưng không rõ ràng, nhưng nàng vững tin có thể ‘Dung nhan vĩnh trú’ .Bởi vì từ lúc mới gặp Bình Thiên Giáo chủ đến bây giờ, bên ngoài của Bình Thiên Giáo chủ ngoại trừ có thêm khí chất trưởng thành, dung nhan cùng năm đó không có gì khác nhau, nàng cũng được lợi học chút da lông, đến bây giờ vẫn rất trẻ đẹp nõn nà.

.

.Cho dù không có thần hiệu là vũ hóa thành tiên, chỉ là một điểm phản lão hoàn đồng, thanh xuân mãi mãi, cũng đủ để cho vô số Tông Sư giang hồ đến tuổi già trở nên điên cuồng.Thời điểm Tiền triều diệt quốc, các Tông Sư thừa dịp loạn vượt lên trước giết vào kinh thành, vì tranh đoạt « Minh Long Đồ », tiết mục huynh đệ đâm sau lưng, sư đồ chém giết nhìn mãi thành quen mắt, náo ra nhiều vô số những thảm kịch trong lịch sử.Có thể nói vật này chính là một cái tai họa, ai có được trong tay, trên cơ bản sẽ bị người diệt khẩu, để tránh tin tức truyền đi, bị người giang hồ truy sát.Nếu như nói với Dạ Kinh Đường, nhỡ tiểu tặc này ham chí bảo, quyết tâm trong lòng.

.

.Lấy tính cách của tiểu tặc này, cũng không phải.


.

.Lạc Ngưng chần chừ một lúc, vẫn là uyển chuyển nói:"Thứ này ngươi phải cất kỹ, rất trọng yếu, tuyệt đối đừng để ngoại nhân trông thấy.

.

.

Không thì sẽ có họa sát thân."Dạ Kinh Đường nháy mắt, lại nhìn về bức hoạ Long khiếu Tam Sơn bên trên giấy vàng, hơi suy nghĩ:"Cái này không phải là « Minh Long Đồ » chứ?"".

.

."Lạc Ngưng không nói gì, lui về sau mấy bước, đề phòng nhìn Dạ Kinh Đường.Dạ Kinh Đường thấy vẻ mặt Lạc Ngưng không đúng, âm thầm đoán ra nàng lo lắng, lắc đầu, tiếp tục tìm bình thuốc:"Vừa rồi không muốn sống vì ta cản ám khí, hiện tại lại phòng bị, tinh thần ngươi phân liệt à?"Lạc Ngưng cũng cảm thấy hành động của mình có chút lạ lùng, trầm giọng nói:"Ta nhìn ngươi không giống người hiểm ác, mới nói cho ngươi.

Nếu trong lòng ngươi thật không có chút đạo nghĩa, ngày đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi đã chết rồi."Dạ Kinh Đường không có đáp trả lại lời nói mạnh miệng này, tiếp tục tìm kiếm, phát hiện tên phi tặc này có rất nhiều gia sản, không chỉ có giấy vàng, bên hông còn có khối ngọc bội,và một quyển sách nhỏ.Sách nhỏ thì bình thường, thậm chí có chút cũ kỹ, nhìn thoáng qua nội dung viết bên trên thì giống như nhật ký, tất cả đều là tiện tay viết ra tâm đắc cảm ngộ, nhưng đầu bút lông cứng cáp hữu lực, vừa nhìn liền biết chủ nhân của nó là người võ công cao cường, không có gì bất ngờ xảy ra thì nó chính là tâm đắc tập võ của Lục Tiệt Vân trong truyền thuyết.Lạc Ngưng đứng ở phía sau, ánh mắt nhìn qua hộp gỗ nhỏ ném ở một bên.Hộp gỗ rất tinh mỹ, mở ra tìm kiếm bình thuốc, thì thấy bên trong có một viên ngọc bội màu xanh biếc." Là Long Đàm Bích Tỳ, bảo vật gia truyền Thủy Vân Kiếm Đàm-- Chu gia.


.

.

Ta nghe nói Vô Sí Hào đã đi qua Thủy Vân Kiếm Đàm, nhưng Chu gia không có động tĩnh, thì ra là bị mất đi thứ này."Dạ Kinh Đường gói kĩ lại sách nhỏ quý giá vô cùng tránh cho bị nước mưa thấm ướt, dò hỏi:"Ngọc bội kia rất trân quý?""Chính là khối ngọc bội phổ thông, do tổ tiên Chu gia nhặt được, được Chu gia xem như bảo vật gia truyền.

Mất đi thứ này, không khác nào đánh vào mặt Thủy Vân Kiếm Đàm, trách không được Chu gia không có nói ra ngoài."Dạ Kinh Đường đối với mấy cái cố sự này cũng không có hứng thú, cũng không nói tiếp, cẩn thận sờ soạng nửa ngày ở bên hông thi thể, trừ một chút tạp vật, cũng không phát hiện những vật khác."Hình như không có giải dược.""Phi tặc muốn thoát thân, đa số đều sẽ đem giải dược đặt ở nơi khác, để truy binh bị trúng độc đi lấy, lúc đó tùy thời chạy thoát.

Ngươi giết người quá nhanh, quên hỏi.""Ây.

.


."Vẻ mặt của Dạ Kinh Đường cứng đờ, đứng dậy, nhìn về phía Lạc Ngưng sắc mặt càng ngày càng kém:"Vậy làm sao bây giờ?"Lạc Ngưng cũng không phải quá lo lắng:"Độc không chết , ta phong bế huyệt đạo, đem độc ép ra là tốt rồi.

Nhanh thu thập tàn cuộc đi, đưa ta về hẻm song quế."Dạ Kinh Đường cũng không phải tội phạm, giết người xong không có khả năng vất thi thể trên đường cái, sau khi cất kỹ chiến lợi phẩm, đang muốn đem thi thể không đầu giấu đi, mặt đường nơi xa liền vang lên tiếng móng ngựa dày đặc.Đạp đạp đạp.

.

.Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, có lẽ chính là giặc cướp ở trong kinh sư, người trong quan phủ xông lại đây không hiếm lạ.Dạ Kinh Đường thấy vậy, vội vàng để Lạc Ngưng trốn đi trước, sau đó chờ đợi trên đường, chỉ một lát sau, hơn mười con người liền từ đằng xa lao vùn vụt tới, thân mang áo choàng màu xanh đen, là bộ khoái Hắc Nha..