Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 72




Eri thở phì phì khoanh hai tay để trước ngực, không thèm nhìn vào trong nữa. Shouta cùng Ari không quan tâm tới hai kẻ kia, lại tiếp tục:

- Ý của nữ quan Ari là…

- Vâng, nữ hoàng chú ý đến hoàng tử.

- Ô, hoàng tử lớn lên đẹp trai như thế, ai mà không để ý? – Nabi phẩy phẩy tay, sau đó lại đưa tay lên ngoáy mũi ==”

- Nhưng nữ hoàng không phải loại người như thế, ngươi mà dám hỗn xược nữa không khéo ta cho người nhốt ngươi vào ngục.

- Tự nhiên

Eri nhào lên xù lông cào cấu Nabi, Ari đau đầu lôi nàng ta về, vẫn không quên quay đầu lại nói tiếng cảm ơn với tướng Shouta.

- Eri, đám người đó hỗn xược như thế sao cô…

- Bọn họ trước giờ đã vậy, nữ hoàng không để ý, chúng ta để ý làm gì?

Eri hậm hực bỏ đi về tẩm cung của Asisư trước, mặc cho Ari muốn làm gì thì làm. Khi cả hai về đến nơi thì thấy Asisư đã tỉnh dậy, đầu dựa vào vai của một thị nữ:

- Ari, Eri, các người vừa đi đâu đấy?

- Lệnh bà, bọn em đi tìm tướng quân Shouta để bàn luận tí chuyện ạ

- Ừ, Carol ở Tê Bê có tin tức gì không?

- Cô ta vẫn đang hôn mê, chưa tỉnh lại.

Ta gật gù, tranh thủ uống thêm tí thuốc. Đầu thật đau,… Cơ thể yếu ớt thế này cũng thật phiền phức, cả ngày nằm ở trên giường thì không sao chứ vận động mạnh lại hoa mắt chóng mặt. May mắn khi trước ta còn chịu khó tập luyện bắn cung cùng Minưê nên sức khỏe cũng được cải thiện chút ít, chứ cứ như trước kia mà thả ta vào ngục thì chắc bỏ mạng trong đó rồi.

Đang không được khỏe trong người nên ta cũng không làm việc nhiều, uống thuốc xong lại nằm nghiêng xuống giường, ngồi nghe Ari cùng Eri trò chuyện. Ari thấy ta tỉnh lại thì thở phào ra, tay bắt đầu lấy kim chỉ ra thêu thêu vá vá, Eri thì ngồi bên cạnh huyên thuyên:

- Trời ơi, lệnh bà không biết khi thấy lệnh bà mê sảng chúng em lo lắng thế nào đâu!

- Lo lắng gì? Ta thấy cô vui tươi thế kia?

Eri nịnh nọt bò đến bên giường, nâng tay ta lên xoa xoa lấy, trân trọng như trong tay đang cầm kho báu quý giá nhất trên thế gian. Ari cười, tay vẫn may vá. Ta tò mò vươn cổ nhìn xuống dưới, trước đây thấy Ari may cũng không để ý ắm, giờ mới quan sát kĩ. Trong tay nàng ấy là một tấm áo choàng đen tuyền, phần cổ áo được viền ít vải nhung màu trắng, trên thân áo là bông hoa sen màu hồng nhạt, bên cạnh là nụ hoa Ari đang thêu lở dở. Bức thêu rất sống động, bông hoa nhẹ nhàng e ấp ngập ngừng nửa muốn nở bung ra, nửa lại không dám. Trên cổ áo là hai sợi dây để buộc lại, bên dưới đính hai món trang sức rất dễ thương. Ta hào hứng nhìn cái áo, hỏi:

- Ari, ngươi khéo tay thế?

- Ari này, Ai Cập nóng như thế, cô may áo choàng dày cộm để làm gì?

Ari ra dáng người vợ đảm đang, ân cần giải thích:

- Em thấy thời tiết buổi tối rất lạnh, vả lại lệnh bà chịu lạnh không nổi nên trong lúc rảnh rỗi mới làm mấy thứ!

- Ôi, Ari của ta, hai món trang sức đó đâu mà đẹp thế?

- Đây là đôi hoa tay lệnh bà chê, đem tặng cho người khác đi lúc trước đấy ạ! Em thấy dùng được nên giữ lại!