Nữ Hoàng La Hét

Chương 31-2




Edit: babynhox

Đời này của Chúc Ương, cho dù khi còn bé trong nhà vẫn chưa giàu có, cũng là cuộc sống được tất cả cưng chiều, quê nhà ở nông thôn không tính là bảo thủ, cũng không có quy củ hỗn tạp, đây gọi là dưới đầu gối có vàng.

Ở quê nhà bọn họ, chỉ có người chết mới quỳ, đời này của Chúc Ương cũng chỉ quỷ một lần duy nhất trước linh vị của ông nội.

Chỉ là một thứ quái quỷ được đám dân làng ngu ngốc cung phụng mà muốn để cô quỷ?

Nó? Xứng sao?

Lúc này tiếng tĩnh bên này cũng làm những người khác chú ý, những người này thấy Bồ Tát bị làm nhục như vậy, vừa hoảng sợ vừa giận dữ, người có tính khí không tốt liền muốn tiến lên ra tay.

Chúc Ương lạnh lùng cười một tiếng, níu lấy một góc cạnh tấm vải đỏ kéo xuống, cả tượng "Bồ Tát" liền bị xốc ra.

Quả nhiên pho tượng này to hơn tượng đá ở cây đa, hơn nữa các chi tiết đường nét cũng tinh tế hơn, điều này cũng càng lộ ra vẻ mặt tà ma giống như người thật hơn, con ngươi trên đỉnh đầu giống như thật sự được khảm mạng sống vào vậy, làm cho da đầu người ta vừa tê dại vừa ghê tởm không ngừng.

Người dân liền mềm nhũn quỳ trên mặt đất, mọi người dập đầu nói lẩm bẩm, nhưng không có một người nào, không có một ai dám ngẩng đầu nhìn.

Chúc Ương cười nhạo nói: "Xem ra Bồ Tát cũng có tự biết mình, biết mình có dáng dấp xấu xí, quanh năm đều che đầu lại, còn không cho phép các người nhìn, Bồ Tát rộng lượng quan tâm như vậy sao có thể giận tôi?"

"cô ——" Thôn trưởng ngẩng đầu nhìn Chúc Ương, ánh mắt oán hận thoáng qua một tia tàn nhẫn.

Chúc Ương cầm ống thẻ đưa tới trước mặt hắn: "Thế nào? không tin lời nói của tôi sao? Vậy hãy để Bồ Tát tự mình trả lời ông, ông hỏi xem có phải tự ngài ấy muốn ăn trứng gà không."

Thôn trưởng nhìn ống thẻ trước mắt, im lặng hồi lâu, lại có thể đè lửa giận xuống nói : "Được rồi, các người đi ra ngoài đi."

"Thôn trưởng?" Những người khác ồn ào bất mãn thôn trưởng dễ dàng bỏ qua, bị thôn trưởng quay đầu lại trừng, mặc dù giận dữ nhưng vẫn đè nén xuống.

Chúc Ương lại cười lớn mấy tiếng: "Tôi cũng biết nếu có lý do rõ ràng, Bồ Tát sẽ không để cho người khác chịu oan, à đúng rồi, mới vừa rồi Bồ Tát nói lại muốn ăn rùa."

nói xong đoạt lấy con rùa mà cả nhà đầu ghẻ bị đuổi ra ngoài còn để lại, nhắm đúng trên đầu "Bồ Tát" mà ném.

"Quả nhiên nhìn rất thuận mắt, Bồ Tát rùa lông xanh, ha ha ha..."

nói xong cười đến khiến cho người trong Từ Đường cực kỳ bứt rứt, khiến cho chị Vương và mấy người chơi đi ra cửa trong hoảng sợ.

Nhưng cho dù là như thế này, thôn trưởng vẫn ngăn cản người dân, mặc cho cô nghênh ngang rời đi.

Chờ đi xa, mấy người chơi bị cô hù sắp chết mới nói: "cô gây hấn với món đồ đó làm gì? Đây rõ ràng chính là có gì đó không đúng, cô xem người trong thôn, bái lạy thứ tà ma đó giống như điên dại."

Dựa theo đường dẫn thì tuyệt đối không khác lạ khi mấu chốt của vòng chơi này là chỗ đó?

"Vẫn còn dư lại bảy ngày, nếu là —— "

Nhìn chị Vương ở một bên, bọn họ cũng không cách nào nói quá nhiều, nhưng tất cả mọi người hiểu ý.

Trong lòng chị Vương vẫn còn sợ hãi nói với Chúc Ương: "Nếu không các người lập tức đi ngay đi? Vật kia, không phải là thứ tốt."

Mấy người chơi nghe vậy cười khổ, đi? Nếu có thể đi là tốt rồi.

Hiếm thấy Chúc Ương lại không có làm trái lại với mọi người: "Đúng vậy, lần này phiền toái lớn."

"Các người xem xem tôi đã sắp xốc ngược Từ Đường rồi vậy mà lão rùa thôn trưởng này vẫn im hơi lặng tiếng thả tôi đi, xem ra là toan tính không nhỏ. Ai! Quỷ quái thì có là gì? Nhiều người dân như vậy mới là phiền toái, bọn họ nhiều người."

cô còn biết phiền toái? Vậy thì cô cũng nên lộ chút vẻ sợ hãi hoặc là hối hận để có thành ý chứ? Mấy người chơi oán thầm.

Chị Vương nghe lời này, vẻ mặt phức tạp, cũng không nhịn được lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, quỷ quái có gì phải sợ? Đáng sợ chính là con người."

Sau khi về đến nhà, đã qua buổi trưa, chị Vương vội vàng đi làm cơm, nhưng trải qua một loạt chuyện, đầu tiên là Tề Kỳ gặp quỷ trong lu gạo, tiếp theo là Từ Đường tà ma kia.

Lúc này trò chơi nguy hiểm đã được vén một góc lên, tất cả mọi người không có lòng ăn uống nửa rồi.

Nhưng Chúc Ương thì ngược lại, nói chuyện chọc phiền toái, nhưng tuyệt đối không làm trể nãi cô ăn cơm, cô và hai đứa bé cùng chém giết cả mâm tôm cay.

Nhân tiện bia mua hôm qua đã đông lạnh, hai đứa bé thì uống nước ngọt, ăn uống một trận vui vẻ thoải mái.

Cơm nước xong Chúc Ương thấy những người này vẫn còn dáng vẻ gục đầu ủ rũ sắp chết, cười nhạo nói: "Ê! Tôi nói này, các người cũng không phải là người mới không biết cái gì, tôi nhớ Phương Chí Viễn đã trải qua sáu vòng chơi đúng không?"

"Chẳng lẽ mỗi vòng anh không trêu chọc quỷ quái thì quỷ quái liền sẽ bỏ qua anh sao?" nói xong nhấp một miếng bia: "Hơn nữa muốn tìm cũng là tìm tôi trước, tôi cũng không vội thì các người gấp cái gì?"

Bộ dạng lưu manh này luôn luôn làm cho người ta không thể làm gì, mấy người tự nhiên không thể bởi vì hai ba câu của cô liền dẹp bỏ lo lắng, nhưng Chúc Ương cũng không để ý tới nữa.

Lúc này chị Vương ở phòng bếp rửa chén, hai đứa bé cắt trái cây xong để trước mặt Chúc Ương.

Chúc Ương liền hỏi bọn trẻ: "Nhà cách vách các em cũng có chị gái phải không?"

Hai đứa bé gật đầu một cái.

Chúc Ương lại hỏi: "Cũng là lấy chồng rồi chết?"

Vẫn là gật đầu.

"Vậy bao lâu thì có một chị gái lấy chồng?"

Lần này hai đứa bé liếc nhìn nhau, không nói gì, nhưng đứa lớn đưa tay lấy trái cây trong dĩa.

Dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắn ra ngoài, ba đầu ngón tay khác thì thẳng tắp.

Ba năm!

Vậy cũng không khó đoán ra được sự thật, dù sao ngu dân tin tà thần, đến đến đi đi đều là chiêu thức của trò chơi cũ rích.

Nhưng nói thật, mặc dù logic của vòng chơi này đơn giản, nhưng cũng không thể lơ lỏng, riêng việc trong vòng ba ngày bao gồm quỷ nước thì đã đụng vào bốn con quỷ.

Còn có trò xiếc tà ma xui khiến khó dây dưa hơn so với quỷ, người dân trong thôn đã điên cuồng đến mức coi thường mạng người.

Về phần đối phương làm việc cụ thể thế nào còn phải quan sát thêm, nhưng Chúc Ương tương đối để ý đến quỷ nước.

cô đã đoán rất có thể quỷ nước là người chơi trong một vòng, nhưng sau khi chết sẽ bị trói buộc ở trong trò chơi trở thành NPC sao?

Đối với đủ loại kết quả xuất hiện trong trò chơi, Chúc Ương vẫn rất tò mò.

Lúc này chị Vương dọn dẹp phòng bếp xong đi ra, Chúc Ương cũng liền không hỏi chuyện hai đứa bé nửa.

Nhưng không ngờ chị Vương lại chủ động lên tiếng: "Tôi nghĩ kỹ một chút, thật sự các người nên đi đi."

"Gần đây cũng sắp đến lúc rồi, trong thôn không yên ổn, các người ở lại chỗ này không có chỗ tốt —— "

"Đến lúc là khi nào hả?" Đột nhiên Chúc Ương cắt ngang.

Chị Vương không ngờ cô nhạy bén như vậy, mặt liền thay đổi: "không có, không có gì, cô cũng đừng hỏi, nghe chị nói đi."

Chúc Ương cũng hiểu chị ta sống trong thôn này, mỗi tiếng nói hành động không chú ý cũng có thể dẫn đến tai họa.

Liền không dây dưa cái này nửa, đột nhiên vòng vo nói ẩn ý: "nói về chồng của chị đi, mặc dù nhắc tới có chút xúc phạm nhưng tối hôm qua tôi nằm mơ thấy một tên đầu người thân chó, tôi thử miêu tả khuôn mặt kia nhưng không nghĩ tới bọn nhỏ dám nói là ba ba."

"Tên đó thật sự biến thành đầu người thân chó?" Chị Vương hoàn toàn khác với lo lắng lúc nảy, nắm lấy cánh tay Chúc Ương, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng oán hận độc ác hả giận.

Ngay sau đó lại phản ứng kịp là mình quá vô lễ, liền ngượng ngùng buông tay ra, nhưng vẫn là vội vàng nhìn Chúc Ương.

Chúc Ương gật đầu một cái: "Ừ, đầu người, thân là một con chó vàng, à đúng rồi, lúc trước còn nằm mơ thấy một nữ quỷ tóc dài không có mặt."

Ai ngờ nói xong chị Vương liền điên cuồng nở nụ cười, bộ dạng khoa chân múa tay thật sự giống như bị điên.

"Ha ha ha..., tôi liền biết Tú Tú trên trời có linh thiêng, tên súc vật kia biến thành quỷ cũng đừng mong toàn thây, đầu người thân chó ha ha ha đầu người thân chó, thật xứng với người mặt người dạ thú lòng lang dạ sói."

"Ai nha quỷ không mặt à, không biết xấu hổ dĩ nhiên sẽ thành quỷ không mặt, là quả báo, Tú Tú con thấy được không? Con có vui mừng không?"

Mọi người bị dáng vẻ đột nhiên đổi tính của chị Vương làm cho hết hồn, còn chị Vương cứ vui vẻ như thế một hồi lâu, lúc này mới ngồi xuống.

Chúc Ương buông lỏng tay: "Cho nên? Có cái gì có thể nói cho tôi biết không?"

Chị Vương lau nước mắt trên khóe mắt, vui vẻ nói : "không có gì, chính là hai kẻ hèn hạ liên kết muốn dùng con gái của tôi đổi lấy cuộc sống tốt lành, kết quả hai người đều gặp quả báo."

"Tôi nói cho các người nghe, tên súc sinh kia chết trong cối xay ở cửa thôn, cả người bị vặn như vặn hạt đậu, toàn bộ đều biến thành thịt vụn, xương cũng mài nhỏ men theo rãnh máng chảy xuống đất. Chỉ còn dư lại cái đầu dựng thẳng trong cối xay."

"Chờ lúc phát hiện đã bị mấy con chó vàng trong thôn ăn hết thịt rồi ha ha ha"

"Còn có còn có, con đàn bà không biết xấu hổ kia, treo cổ trên nhánh cây, chính là chỗ cây đa, da trên mặt cũng bị lóc sạch sẻ, như vậy biến thành quỷ cũng không có mặt đúng không?"

Chị Vương càng nói càng vui vẻ, giống như đã đạt được tâm nguyện: "Ôi ~, tôi liền mong ngóng đời đời kiếp kiếp hai kẻ hèn hạ này chẳng phân biệt được nhau, chỉ đáng thương cho Tú Tú của tôi—— "

nói đến đây chị Vương mới vừa còn vui vẻ liền khóc ô ô, lần này điên điên khùng khùng vừa vui vừa buồn, tuy rằng Chúc Ương cũng chưa đoàn được. Nhưng sự thật chủ yếu đã sắp lộ ra, lại tiếp tục nói vài câu với chị Vương.

Đơn giản là ban đầu chồng chị ta bao nuôi phụ nữ phách lối dẫn về để vợ cả phục vụ, chị Vương vì ba đứa bé cũng không thể không nhịn.

Nhưng không lâu sau, chuyện xui xẻo ba năm một lần rơi xuống trên đầu con gái của bọn họ, chỗ buôn bán của chồng cũng có vấn đề.

Chị Vương vốn là muốn lén để cho con gái chạy trốn, nhưng tên kia vừa không quan tâm con cái lại đem hi vọng sống còn việc buôn bán đặt lên người "Bồ Tát", cho là chỉ cần tự mình có lòng thành, tự nhiên biến nguy thành an ——

Dù sao thì nhiều năm nay trong thôn đều trải qua như vậy.

Vì vậy liền tự mình và người thứ ba dẫn theo người dân mau chóng chạy theo bắt con gái trở lại.

Đúng như dự đoán sau khi con gái chết, việc buôn bán của tên đàn ông kia lập tức tốt hơn, chỉ là tên đàn ông đó và người thứ ba còn chưa vui vẻ được hai ngày, liền cùng chết không rõ nguyên nhân, hơn nữa còn chết một cách cực kỳ tàn nhẫn.

Đến nay vẫn không rõ hung thủ, nhưng cũng làm cho lòng người bàng hoàng một trận, cho rằng con gái chạy trốn đã chọc giận Bồ Tát, cho nên cả thôn không quan tâm chị Vương, cũng từ đó mà mọi người không vui vẻ gì

Chị Vương hận hai kẻ hèn hạ kia, người dân trong thôn, còn có cái gọi là Bồ Tát, còn phải dẫn theo hai đứa con trai kiếm sống ở đây, cho nên dù thế nào cũng phải giữ bí mật, lặng lẽ trở thành đồng lõa.

Nhưng bây giờ tâm trạng chị ta vừa vui vừa đau buồn, điên điên khùng khùng cho nên cũng làm cho Chúc Ương moi ra được không ít những điều cần biết.

Những người chơi khác kinh hồn bạt vía nhìn Chúc Ương đã thăm dò đến ranh giới đề tài nguy hiểm, khi dễ lúc này đầu óc người ta không rõ ràng.

Nhưng nhờ phúc của cô, trên căn bản là hiện tại mọi người cũng đã biết rõ tình hình rồi.

Đột nhiên Chúc Ươnghỏi một câu: "Trừ người cô gái trong thôn, còn có những cô gái ở chỗ khác đã từng gả cho người ta không?"

Chị Vương vừa khóc vừa cười liền ngừng lại, sau đó nghĩ đến cái gì đó, hoảng sợ nhìn bọn người Chúc Ương.

Lập tức đứng lên: "Đúng đúng, các người mau đi, các người mau đi, năm nay đến lúc chọn người, chẳng trách lão cẩu kia dẫn các người đến Từ Đường, đi đi!"

"Ồ ~~" Chúc Ương bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó cười lạnh một tiếng, thân thể vẫn không nhúc nhích.

Chị Vương thấy đuổi bọn họ không đi, sắp khóc, đột nhiên Chúc Ương hăng hái nói : "Đúng rồi, vừa rồi không phải nói treo tên ba đầu ghẻ kia lên đánh một trận sao? Tôi đi xem một chút!"

Rồi nói với chị Vương: "một lát tôi giúp chị lấy tiền bồi thường, bảo đảm sau này nhà tên đó nghèo đến mức chỉ có thể mặc chung một cái quần."

Chị Vương thật sự muốn lấy cái gậy đánh cô gái ngu ngốc này.

Buổi chiều đoàn người thật sự nghênh ngang đi tới trước cây đa, quả nhiên quy tắc ở đây vẫn là nói được được làm được.

Tên đầu ghẻ này đã bị treo ngược, hiện mọi người cũng đã ăn cơm trưa xong, nên tới cũng tới.

Chúc Ương mắt lạnh đếm một vòng, thôn này nhìn nhà cửa thưa thớt nhưng bởi vì thôn rất lớn, người cũng không ít, tới chỗ này cũng có vài trăm người.

một khi người chơi chống lại Tà Thần, nói không chừng khó chơi nhất không phải là bản thân Tà Thần, mà là tay chân những người dân này.

Trùng trùng điệp điệp người vây xem một màn trừng phạt roi, 3 đầu ghẻ bị đánh đến gào khóc kêu thảm thiết, mẹ của hắn ta ngồi dưới đất ôm chân khóc lớn, vừa mắng vừa khóc.

Vậy còn chưa căng, Chúc Ương còn rắc muối lên vết thương tới đòi tiền bồi thường.

cô trực tiếp gọi thôn trưởng tới, ỷ vào hiện tại lão cẩu này định tính toán bọn họ, có thể ra sức chèn ép, cuối cùng giúp chị Vương lấy được 3000 đồng tiền bồi thường.

Tiền này ở bên ngoài còn chưa đủ để Chúc Ương mua một đôi giày, nhưng lại có thể so tương đương với phân nửa tài sản của cả nhà đầu ghẻ bây giờ.

Mẹ đầu ghẻ cũng không phải muốn cho, nhưng phải xem một số người dân trong lòng có quỷ biết rõ sự thật có đồng ý hay không.

Bởi vì buổi chiều xem cảnh náo nhiệt, chị Vương cũng không ra đồng làm việc, lấy được tiền về nhà cũng nên chuẩn bị cơm tối.

Chúc Ương thấy trước kia hai đứa bé đem cơm trưa theo chính là khoai lang bánh bột ngô và dưa muối, nghe bọn nhỏ nói có đôi khi là khoai lang hoặc là bắp luộc, tóm lại đến đến đi đi đều là những thứ này.

Ngày hôm qua đi họp chợ đã mua cho mỗi đứa một cái hộp đựng cơm, hộp nhựa một xanh một xám, ngày mai bọn họ lại bắt đầu đi học, sau khi làm xong bữa tối, chị Vương liền múc cho bọn nhỏ hai phần đầy thịnh soạn.

Cái hộp hai tầng, một tầng là cơm, một tầng là món ăn, món ăn là buổi tối làm cánh gà kho tàu, thịt chiên sen trắng, còn có gà xé phay tiêu cay và cà tím hương cá.

Hai đứa bé chưa từng đem bữa trưa thịnh soạn tuyệt vời như vậy đến trường học, vô cùng hiếm lạ, lúc ăn cơm tối cũng ôm hộp cơm này không buông, trước khi ngủ lại cẩn thận để vào trong tủ lạnh, cẩn thận đến mức Chúc Ương cũng cho rằng cái hộp kia dễ vỡ giống như vỏ trứng gà vậy.

Đến buổi tối, chị Vương còn muốn khuyên bọn họ, Chúc Ương ngáp một cái liền cứ thế trở về đi ngủ.

Tối hôm qua ném một cái chăn, buổi sáng chị Vương lấy một túi chăn mới ra giặt sạch, dưới ánh mặt trời buổi trưa liền khô rồi.

Buổi tối Chúc Ương đắp tấm chăn có mùi xà phòng dễ chịu, điều này làm cho tâm trạng của cô không tệ.

Dần dần ngủ say, Chúc Ương cảm giác được đột nhiên mình xuất hiện ở một chỗ, thoạt nhìn có chút quen mắt, hình như là lúc ban ngày đã thấy ở đâu đó rồi.

Nhưng vào lúc này cô không cảm thấy là mình đang nằm mơ, có chút mơ mơ màng màng.

Lúc này liền gặp được một đội rước dâu đội ngũ bước ra từ rừng trúc, bước chân quỷ dị, không có thổi sáo và trống, hơn nữa cả mọi người cũng xếp thành một đội ngay ngắn.

Tiếp đón, rung cờ, nâng kiệu, tất cả đều là mấy cô bé có dáng người mảnh mai, mỗi người đều mặc quần áo cô dâu, trên đầu đang phủ khăn voan đỏ, giống như mỗi người đều là cô dâu mới vừa có thể điều khiển trách nhiệm kia.

Đội ngũ đón dâu liền đi thẳng tới trước mặt Chúc Ương, buông hai thanh gánh kiệu hoa xuống, mọi người chỉ vào hướng kiệu hoa, mời cô lên kiệu.

Tay của mỗi một cô dâu đều cùng chỉ về một chỗ, cứng ngắc giống như đá.

Nhưng đột nhiên có một trận gió thổi qua, nhấc khăn voan của một cô dâu đứng trước mặt Chúc Ương, trong hình dáng thoáng lộ ra một chút của đối phương Chúc Ương lại phát hiện tóc của cô dâu này là màu vàng.

Màu vàng nổi trội lộ ra phối hợp với làn da trắng nõn rất dễ nhìn, nhưng tuyệt đối không thể nào là người trong thôn.

Trong lòng Chúc Ương nghi ngờ, nhưng vào lúc này đầu óc cứng ngắc, cho dù khó hiểu nhưng cũng bắt không được chỗ quan trọng.

cô giống như bị thôi miên, từng bước một đi tới chỗ kiệu hoa, giống như là cỗ kiệu này có sức hút vậy?

Mà lúc còn cách kiệu hai ba thước, đột nhiên một người cô dâu bên cạnh vén màn kiệu lên.

Chúc Ương thấy đã có một người ngồi trong kiệu đôi rồi, chính là Bồ Tát mà người dân trong thôn cúng bái, nhưng so với pho tượng trong Từ Đường, thì mười phần đây chính là người thật rồi.

không còn là tảng đá cứng nhắc, hình dáng hoàn toàn là nguyên bản, lớn lên bình thường, khóe miệng treo nụ cười ác độc, trên đầu chính là một con ngươi đen, nháy nháy mắt giống như có sinh mạng của chính mình.

Đột nhiên da đầu Chúc Ương liền tê rần, trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại.

Lúc này giọng nói thúc giục của đội ngũ cô dâu càng ngày càng vang, càng ngày càng gấp, làm cho trong lòng người ta sợ hãi phiền não.

Chúc Ương lại cười châm chọc một tiếng, khoát tay áo làm ra một động tác tay từ chối ——

"Chà, ngại quá, thúc giục cũng vô dụng, sao tôi có thể miễn cưỡng gả cho người xấu bẩn thỉu như vậy chứ?"

Lời này vừa ra, cả rừng trúc đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, đám cô dâu quỷ cứng đờ, vẻ mặt của người đàn ông bên trong kiệu này cũng là chìm sâu vào âm tàn.

Bộ dáng Chúc Ương chính là lưu manh dùng gậy gỗ đánh người khác cũng không tự biết, còn nghiêm túc nói,: "Có không vui cũng là sự thật mà, cũng không thể vì tao nói sự thật liền tức giận vậy chứ?"

"À sai rồi, không phải là vấn đề có lấy chồng hay không, loại người xấu xí cướp đoạt như mày, lỡ liếc mắt nhìn tao cũng phải rửa mắt, đừng đừng đừng, đừng dùng ánh mắt không biết suy nghĩ để nhìn tao, mày không xứng, Ờ! Đọc theo tao một lần —— "

"Mày —— không —— xứng!"

"Còn không tin? Vậy có muốn tao lấy hình bạn trai cũ ra cho mày xem không, tiêu chuẩn vượt xa loại cấp độ như mày, mà đó cũng không phải là vượt xa, vậy đơn giản là sự chênh lệch từ ngoài không gian rơi vào đáy biển, chẳng lẽ xấu như vậy không nên tránh trong hang động tự giận mình sao? Tại sao phải đến đây khoe khoang vẻ mặt xấu xí chứ?"

"Ấy chà! Nhiều... cô gái như thế này, liền một tên lang thang đầu trâu mặt ngựa như mày cũng xứng với cô gái nhỏ người ta sao?"

nói xong chà xát cánh tay của mình: "Má ơi, xấu xí đến mức chỉ cần liếc nhìn một cái liền làm người ta tỉnh lại."

Chúc Ương còn muốn mắng, chỉ nghe xung quanh truyền đến một tiếng chuông, con mắt trên đỉnh đầu xấu xí kia không cam lòng hận hận trợn mắt nhìn cô một cái, cùng liếc mắt thì bóng dáng đám người cô dâu dần dần biến mất rồi.