Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 2 - Chương 10: Không chạy thoát




Editor: Kinh thuế

Ngoài cửa, Đan Gia Dật nghe âm thanh khác lạ từ trong phòng, bèn xoay người nói: “Dịch, Tiểu Trư đang làm cái gì vậy, không phải con bé lại đi kiểm tra độ cứng sàn nhà của nhà cậu chứ?”

Khóe mắt Dư Dịch co quắt lại, liếc mắt qua, nghe được giọng cười đắc ý của mẹ mình, nói: “Không phải, là do mẹ tôi tới, mẹ tôi không biết từ chỗ nào tìm được phương thuốc, nói có thể giúp thân thể cường tráng khỏe mạnh, cho nên, mỗi ngày đều cho thêm thứ đó vào cho chúng tôi uống.” Bây giờ là Châu Châu, một lát nữa là đến cậu, cho nên, tốt nhất là cậu nên nhanh chóng chạy lấy người, nếu không, để mẹ tìm được rồi, không thể không uống.

Cái thứ bỏ thêm đó, uống vào, thật sự có thể nôn mửa mà chết.

“Tiểu Trư, đã đủ cường tráng rồi, không cần phải bồi bổ thêm nữa, nếu còn thêm nữa, không chừng cả cửa lớn nhà cậu cũng sẽ hỏng.” Tả Tư Viêm vui vẻ nói, một nhà Dư Dịch, có khi, thật khiến người ta không nhịn được vui vẻ.

“Tôi cũng đủ cường tráng rồi.” Dư Dịch chán nản nói, có điều, nhìn Hứa Nhu đang vui vẻ đi vào bếp, trong tay còn bưng một cái bát, cậu vội vàng kéo Đan Gia Dật đi ra khỏi cửa nhà.

Nếu như, cậu không đoán sai, cái kia nhất định là của cậu.

Bây giờ không chạy, còn chờ bị tra tấn sao?

Cửa lớn bị đóng lại sầm một tiếng, Hứa Nhu hiếu kì thò đầu ra nhìn, không thấy một bóng người nào, bà ngạc nhiên nhíu mày: “Tiểu Dịch, như vậy đi, cái này vẫn còn nóng, chờ thằng bé trở về nói xong, vốn cốc nhỏ này muốn cho nó uống, xem ra, buổi tối trở về chỉ còn cốc lớn thôi.”

Hứa Nhu lầm bầm nói, sau đó bưng cốc nhỏ lên, nhìn thứ thuốc đen sì bốc hơi nóng lên, mồ hôi trên mũi lấm tấm, uống một ngụm, sau đó rất nhanh, mặt bà bị nghẹn làm đỏ bừng lên, hương vị kỳ quái, bà nói, sau đó lại uống ngụm còn lại, một cốc nhỏ rất nhanh đã được uống hết, ngoại trừ sắc mặt có chút hồng hồng, còn lại không có phản ứng lớn như Dư Châu.

Hương vị kỳ quái, có lẽ là do hơi ít nguyên liệu, bà nói, sau đó lôi một đống lớn nhỏ gì đó ra, toàn bộ ném vào bên trong cốc lớn, đương nhiên, tất cả đều là cho Dư Dịch.

Dư Dịch đáng thương, có lẽ bây giờ cũng chưa ngờ tới, có một số việc không phải có thể trốn tránh được, nếu không, còn có thứ càng đáng sợ hơn đang đợi cậu.

Dư Châu chậm rãi đóng cửa phòng mình lại, mắt run rẩy nhắm lại, một tiếng than nhẹ vang lên, có điều, cô cũng chỉ có thể đồng tình thôi, cô xoa nhẹ dạ dày của mình, đúng là rất không thoải mái. Ngẩng đầu, cô có thể nhìn toàn thân mình qua chiếc gương lớn trên tường, thân thể hình lập phương như vậy, so với lần đầu mứi gặp đã bẹp đi rất nhiều rồi. Trên mặt, thịt cũng giảm đi không ít, nhìn gương cười nửa ngày, sau đó khóe môi hạ xuống dần, tốt và xấu.

Ngồi trở lại bàn sách của mình, cỡ lớn đặc biệt, có điều, lại rất thích hợp với hình dáng cô hiện tại, dù sao đã thành thói quen với mọi đồ vật nơi này, chuyện đã qua, cũng đã rất lâu rồi, huống chi, trên đời này đã không còn nữ lưu manh tỉnh Thiên Phù, chỉ còn một Bàn Tử nhỏ.

Không đúng, là mập mạp lớn mới đúng.

Lấy một quyển sách ra, mở chiếc đèn nhỏ lên, đây dường như là người bạn mỗi buổi tối của cô, cô không thông minh, nhưng, cô biết rõ người chậm cần bắt đầu sớm, cô rất thích học, cũng rất yêu mến việc có được nhiều tri thức, bởi vì, cô, còn chưa đủ lớn mạnh.

Buổi sáng, Dư Dịch ủ rũ cúi đầu, bộ dáng hoàn toàn không có chút tinh thần nào, cậu quay đầu ai oán nhìn mẹ đại nhân không tim không phổi kia của mình, vốn tưởng rằng có thể tránh được loại thuốc bổ đáng sợ của bà.

Chỉ là không nghĩ đến, khi trở về, vẫn phải uống, hơn nữa, còn lớn hơn bình thường, cậu thực sự không muốn uống, chính là mẹ cậu phát huy toàn bộ những trò bà có thể làm một khóc hai nháo ba thắt cổ, quấn đến khi cậu chịu mới thôi, cậu không còn cách nào đành cắn răng uống, chỉ có điều, sau khi uống xong, cái loại hương vị đó, cậu chỉ hận một điều, không thể nhổ ngay ra toàn bộ.