Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 2 - Chương 32: Có chút thích




Editor: KInh thuế

“Nếu cậu muốn tiếp tục đứng ở đây, vậy tôi đi đây.” Dư Châu cảm thấy chân mình đã mỏi nhừ, tỷ tỷ ta đây chân phải đứng rất mệt mỏi, tôi không phải cậu, cho nên, tôi phải đi.

Cô vẫy tay với Trình Vũ, xoay người rời đi, có điều, đi được mấy bước lại quay người lại, nhìn khuôn mặt ngốc trệ ra, người này, thật ra rất đáng yêu, nhưng, đúng là quá ngốc.

“Có một số việc, cậu nhìn thấy được nhưng chưa chắc đã là sự thật, cũng có một số việc phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của cậu, người cũng vậy.” Lưu lại một câu nói cực kì mơ hồ, cô tiếp tục cất bước đi.

Coi như thù lao cho nửa tiếng nước miếng của cậu ta, mấy câu nói đó là lễ vật cô tặng, bây giờ chưa hiểu rõ nhưng sau này, có lẽ, cậu ta sẽ hiểu.

Con người luôn phải học được cách để lớn lên, có lẽ, cậu ta muốn phát triển phải trải qua một cú ngã thật lớn, đóa hoa không qua mưa gió, thì không thể sống qua cả mùa đông.

Cô, có ý gì, Trình Vũ nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã đi xa của Dư Châu, dường như, đa số thời gian cậu đều nhìn theo bóng lưng cô, mà cô cũng chỉ để lại bóng lưng cho người khác, kiên trì theo đuổi của cậu, lão đại của cậu, thật sự cố ý đi đánh Thẩm Vũ Âm sao?

Cô luôn bình tĩnh, lạnh nhạt, cũng không giống người không có tầm nhìn, càng không ngây thơ đi làm một số chuyện vô bổ như vì một người con trai mà đi đánh ghen, trước kia có lẽ, cô sẽ thường làm loại chuyện như vậy nhưng, cô bây giờ có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, cùng lắm chiếm chút tiện nghi mồm mép thôi, sau đó mới nói cho mấy người bên Dư Dịch, cùng lắm thì nhìn Kính Nguyệt Sâm chảy thêm vài giọt nước miếng nữa, nhưng bây giờ cậu không sao hiểu được, cô vì cái gì, vì cái gì, lại khiến mình lâm vào cục diện khó khăn như vậy.

Cứ như vậy, vất vưởng nửa sống nửa chết trong sóng gió phong ba, cô không phải một người ngốc lại đi làm chuyện ngu xuẩn này, nhưng, cô quả thực đã đánh người, một thân hình đặc biệt như vậy, không lẽ tất cả mọi người đều mù rồi.

Cậu day nhẹ hai mắt, trước mắt vẫn là bóng lưng lớn kia, từ khi biết lão đại, cậu mới quen nhìn những vật to lớn hơn.

“Có lẽ cô ấy có nhiều điều khó nói”, từ phía sau cậu có âm thanh truyền đến, sau đó, đứng cạnh bên tay trái của cậu, giọng nói cũng rõ ràng hơn.

“Từ sau khi cô ấy tỉnh dậy, đã thay đổi rất nhiều, cảm giác như hai người khác nhau trong cùng thân thể, ngay cả tôi là bạn lớn lên từ nhỏ với cô ấy cũng không nhận ra, không còn hiểu cô ấy đang nghĩ gì, muốn làm cái gì, huống chi là các cậu. Có điều, tôi vẫn tin tưởng cô ấy, nhất định có chuyện gì đó mà chúng ta không biết, cậu nói phải không?’

Đan Tương Tư quay đầu, bên môi nở nụ cười cực kì xinh đẹp, còn mang theo nét tươi mát thanh thoát thiếu nữ, đương nhiên còn có sức quyến rũ của riêng bản thân cô ấy, dù không xinh đẹp như Thẩm Vũ Âm, nhưng, tiếp xúc lâu mới phát hiện, cô giống như cô gái nhỏ thân thiết ấm áp đi vào lòng người.

Cô vẫn để xõa tự nhiên mái tóc trước ngực, nhưng tuyệt không có chút nào quê mùa, càng tăng thêm vẻ đáng yêu linh động.

Đôi mắt Trình Vũ mở to, cảm giác giống như vừa nhìn thấy quỷ, cậu vừa phát hiện mình có một cảm giác rất kì quái, quen biết người con gái này đã lâu, trước kai vì muốn bảo vệ người bạn của mình cho nên luôn trong trạng thái đối lập, nhưng, dường như hôm nay, đã thuận mắt hơn rất nhiều, hơn nữa, càng nhìn càng thuận mắt, thậm chí, cậu còn cảm thấy mình đã thay đổi cảm giác về cô.

“Tôi phát hiện một việc.” Cậu khẽ đẩy mắt kính, vẫn là thấu kính dày cũ bởiv ì kính mới đã bị cậu làm vỡ, chỉ có thể đeo tạm cái này.

Cho dù vẫn cảm giác ngốc nghếch như trước, nhưng hành động đã hoạt bát hơn nhiều.

Chuyện gì, Đan Tương Tư hiếu kì hỏi.

“Thật ra, tôi phát hiện, dường như tôi có chút thích cậu rồi?” Cậu nghiêm trang nói, đương nhiên loại thích này không giống loại những người khác vẫn nói khi tỏ tình, không ghét nữa, vậy chính là thích rồi.

Chỉ có điều, hiển nhiên, Đan Tương Tư hiểu không giống cậu, một người con trai nói với một người con gái, mình có chút thích cậu rồi, đối với bọn họ mà nói, kia chẳng khác nào tỏ tình trắng trợn sao.

Tuy cho đến bây giờ cô cũng không thiếu người tỏ tình, nhưng vẫn cảm thấy rất thẹn thùng, tuy người con trai này không phải loại soái ca cô vẫn thích, chỉ là một cây gậy trúc dài nhưng, cô nhìn cậu ta cũng rất thuận mắt.

“Thật ra, tôi…” Cô ngượng ngùng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Không biết vì sao, biểu tình của Trình Vũ lại có chút khẩn trương…

“Thật ra…Ngay từ đầu tôi cũng…kì thật…em…Giống như cậu, tôi cũng thích thích….thích cậu…”

Phịch một tiếng, âm thanh vật nặng về với mẹ đất, sau đó Đan Tương Tư phe phẩy tay, trên mặt đất có một đống lớn, là cái gì vậy.

Cô cúi đầu, kinh ngạc đến mức quên cả khép miệng lại, không biết mở lớn thế mất hình tượng quý tộc đến cỡ nào.

Cho đến khi tiêu hóa nổi đóng miệng lại, cô mới dụi dụi mắt, chú ý nhìn lại, trên thảm cỏ xanh vẫn là người kia.

“Trình Vũ, tôi thật không hiểu, sao cậu luôn thích quỳ rạp trên mặt đất như vậy, trò chơi kì quái vậy, sở thích của cậu lạ thật đấy.” Cô dùng ngón tay đỡ lấy cằm, trên đầu là vô số dấu hỏi.

Trình Vũ ngước mắt, lại nữa rồi. Tại sao trước mặt người con gái này, cậu luôn luôn để lại ấn tượng không tốt trước mặt cô vậy.

Đan Tương Tư khó hiểu lắc đầu, quả nhiên là người kì lạ, có điều, dường như cũng không tệ lắm, rất vui vẻ. Cô ngồi xuống, bàn tay vỗ nhẹ lên vai cậu ta, quả nhiên trái ngược với Dư Châu, Dư Châu mềm, cậu ta thô cứng, bởi vì cả người chỉ có xương là chính, anh trai cô cũng không cứng nhắc như vậy.

“Này.” Cô nở nụ cười, dường như đang vui vẻ vô cùng.

Hai người ngốc nghếch giữ nguyên động tác, không thể ngờ lại mang đến bầu không khí an tĩnh, kì thật, có một người đã choáng váng, mà cười đến ngây người.

Em gái Đan Gia Dật cậu, tiếc hận thở dài, cô em gái luôn tò mò này, lúc này lại mang ai ra làm vật thí nghiệm vậy, có điều, không phải con bé nói đi tìm Dư Châu sao? Vậy, Dư Châu chạy đi nơi nào rồi.

“Đúng là đứa vô trách nhiệm.” Cậu hừ nhẹ một tiếng, xoay người, tự mình đi tìm cô, cảnh cáo con bé, cũng là tự cảnh cáo mình, bước chân chậm chạp không nói, còn ở đó chơi.

Mà người cậu ta vẫn luôn tìm kiếm, Dư Châu lại đang tựa trên một gốc cây không xa, đôi mắt cô nhắm chặt, chỉ có hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ động. Đợi đến khi cô mở mắt ra, đáy mắt hoàn toàn là thất lạc.