Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động!

Chương 108: Muốn về thì cùng về!




Edit: Tiểu Nguyệt Lượng

Lúc mặt trời sắp lặn xuống ngọn núi phía tây, phía sau núi Long Võ quân truyền đến tiếng trống.

Tiếng trống mang theo nội lực, rất nhanh đã truyền khắp vùng núi, các học sinh hái thuốc lập tức trở về.

"Đi thôi, chúng ta đều đầy giỏ rồi, không lấy được vị trí thứ hai cũng tuyệt đối là vị trí thứ nhất."

Hôm nay tâm trạng của Mộ Mục vô cùng tốt, không ngờ, cái tên lạnh như băng này lại cũng sẽ nói đùa.

Mỗi người đều cúi đầu nhìn vào giỏ trúc của mình, đến cả Tiểu Anh Đào cuối cùng khá hơn, giỏ trúc cũng gần đầy.

Tâm trạng của mỗi người đều không tệ, bước trên đường trở về.

Mặc dù ngọn núi cách hơi xa, nhưng, lúc trở về vẫn rất dư dả.

Trên đường trở về, mới có tâm trạng để thưởng thức phong cảnh xung quanh, không ngờ rừng cây này, lại đẹp như tranh vẽ vậy.


"Hoa này đẹp quá!"Tiểu Anh Đào nhanh mắt, nhìn thấy mấy bông hoa nhỏ trong rừng rậm, chớp mắt đã chạy tới.

Mọi người cũng không để ý, tiểu nha đầu thích chơi, là chuyện rất bình thường.

"Hình như Cửu Nhi không có hứng thú với những thứ này." Thiện Nhất Đao cười ngây ngô với nàng: "Thứ cô nương người ta yêu thích, tại sao ngươi lại không thích?"

Trên đoạn đường này, Tiểu Anh Đào nhìn thấy hoa cỏ đẹp là thích, nhưng Phượng Cửu Nhi đến cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.

"Ta chỉ thích thảo dược, đương nhiên, còn có đồ ăn nữa." Lúc ở thời hiện đại, nàng chính là một tín đồ ăn uống chính hãng.

Nếu không, thì cũng sẽ không nhìn thấy đồ ăn ngon đã lập tức ăn hết, đến mức bị bẫy kí vào khế ước bán thân của Long Võ viện.

Mặc dù, bị bẫy rất thoải mái.


Đột nhiên, ánh mắt Mộ Mục trầm xuống, làm một động tác tay im lặng với bọn họ, thì ra, là Tiểu Anh Đào đang bảo bọn họ im lặng.

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Anh Đào, lại giống như nhìn thấy chuyện gì đó.

Mọi người liếc mắt coi thường, khó hiểu có chút khẩn trương, cẩn thận đi đến, cùng với Tiểu Anh Đào núp sau bụi cỏ ở sườn núi cao.

Đẩy bụi cỏ sang hai bên nhìn, bên dưới cách đó không xa, hai tên áo đen đang nói gì đó.

Mặc như vậy, hiển nhiên là không có ý tốt, bọn chúng xông vào sau núi Chính Quân viện làm gì? Chẳng lẽ, là gian tế nước địch phái tới thăm dò quân tình?

Chính Quân viện là nơi đào tạo nhân tài quân sự cấp cao của Bắc Mộ quốc, nếu gian tế trà trộn vào đây...

Người bên dưới thương lượng xong, đang định rời đi, ánh mắt của bốn người phía trên, trong nháy mắt đều rơi lên người Mộ Mục.


"Lỡ như là gian tế, đó sẽ là vấn đề liên quan đến an nguy quốc gia." Mặt Thiện Nhất Đao đầy vẻ lo lắng, "Chúng ta có cần đi theo thăm dò một chút không?"

"Nhưng, cứ đi như vậy, không kịp giờ trở về, thì chúng ta sẽ thua trận đấu."

Hình Tử Châu rất do dự, Thiện Nhất Đao nói đúng, nhưng, lỡ như trễ giờ thì sao?

Tiểu Anh Đào nhìn Mộ Mục, hình như chỉ đợi quyết định của hắn.

Mày kiếm của Mộ Mục nhíu lại, mắt thấy tên áo đen đi một hướng khác, càng đi càng xa, bàn tay hắn siết chặt.

"An nguy của học viện quan trọng." Phượng Cửu Nhi nhìn hắn.

Môi Mộ Mục mím chặt, cuối cùng, đứng lên: "Khinh công của ta và Thiện Nhất Đao tương đối tốt, bọn ta đuổi theo, các ngươi trở về phục lệnh, nếu như thật sự trễ giờ, thì ít nhất, còn có các ngươi."

Thiện Nhất Đao không có chút oán hận nào, giống với Mộ Mục cởi giỏ trúc đưa cho bọn họ, hai người lập tức bám theo hướng của tên áo đen.
"Chúng ta làm thế nào?" Tiểu Anh Đào nhìn chằm chằm bóng lưng của Mộ Mục, vẻ mặt lo lắng: "Bọn họ chỉ có hai người, lỡ như bọn họ đấu không lại tên áo đen, sẽ có nguy hiểm!"

Phượng Cửu Nhi cũng đã đứng lên, vừa cầm giỏ trúc buộc chặt vào hông mình, vừa nói: "Người cùng một đội, đã đi thì cùng đi, muốn về thì cùng về." Khinh công của nàng không tốt, cho nên, không đợi Hình Tử Châu và Tiểu Anh Đào, nàng đã đuổi theo trước.