Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Quyển 3 - Chương 32: Nguy hiểm trùng trùng




Nguy hiểm trùng trùng

Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch ăn ý nhìn đối phương một cái, đều nhìn thấy sự thấu hiểu và tự tin trong con ngươi đen nhánh của đối phương, khóe miệng đồng thời nở một nụ cười mị hoặc chúng sinh, hai người một đen một trắng, đều phong hoa tuyệt đại giống nhau, cùng ở bên nhau, đó là thâm tình và tín nhiệm dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể thay đổi.

Tuyệt trận. Có thể sẽ chỉ có  đi mà không có về. Nhưng mà bản đồ bố trí quân sự đang ở trước mắt, cả Lê Quốc đang ở trong tay, lấy được Lê Quốc đồng nghĩa với việc lấy được tiên cơ và cơ hội tranh đoạt thiên hạ, bọn họ làm sao có thể dễ dàng buông tha chứ?

Huống chi bọn họ là ai? Là Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn. Trong thiên hạ này còn có thứ gì có thể làm khó bọn họ, làm cho bọn họ sợ hãi chứ.

“Vậy thì đi vào” Tư Đồ Cảnh Diễn hài lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch, đây chính là nữ nhân của hắn, vô cùng tự tin, bất cứ lúc nào cũng không sợ hãi, sẽ không bao giờ vì sợ hãi mà rút lui.

Nắm thật chặt tay của Tư Đồ Cảnh Diễn, hai người cùng sóng vai bước vào bên trong tuyệt trận. Mới vừa bước vào tuyệt trận, cảnh tượng trong trận cũng đã biến hóa.

Không phải là gian Tàng Thư Các nho nhỏ mà Thẩm Thiển Mạch vừa nhìn thấy mà là một vùng đất trống sương mù giăng kín, mênh mông tràn đầy âm trầm và nguy hiểm.

Dõi mắt nhìn lại, bốn phía rồng tuếch, sương mù mênh mông, dường như không thấy được điểm cuối, mà ẩn giấu trong mảnh sương mù mênh mông này là nguy hiểm tùy thời có thể cướp đi tính mạng con người.

Thần sắc của Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn chưa bao giờ ngưng trọng như thế. Tuyệt trận, bọn họ không biết phá giải như thế nào. Cho nên gọi là tuyệt, cũng chính bởi vì Tuyệt trận không tuân theo trận nhãn, không thể dùng phương pháp hóa giải giống như những trận pháp khác.

“Như thế nào?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mi, nhìn cảnh tượng giăng đầy sương  mù trước mắt, nàng biết ở trong tuyệt trận này, mỗi bước đi cũng có thể dẫn đến nguy hiểm trí mạng, vì vậy nếu không nắm chắc, nàng cũng không muốn di chuyển.

Trong con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn lóe ra thứ ánh sáng giống như bảo thạch màu đen, hơi nheo lại, nhìn sương mù mênh mông trước mặt, phảng phất như rơi vào trầm tư, đôi con ngươi cũng trầm như vậy, giống như cả vũ trụ bao la cũng bị hút vào.

Trầm mặc hồi lâu, khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nở một nụ cười, chân trái hướng phần đất bên chân phải điểm một cái, lấy khinh công lướt qua, cách chỗ đặt chân lúc đầu một trượng, Thẩm Thiển Mạch làm theo phương pháp của Tư Đồ Cảnh Diễn ba xuống nơi đó.

Mặc dù Tư Đồ Cảnh Diễn không nói gì, nhưng từ trong tươi cười của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch biết hắn biết phải đi như thế nào. Mặc dù đối với trận pháp nàng cũng hiểu biết nhưng không thể tinh thông bằng Tư Đồ Cảnh Diễn, đối với tuyệt trận lại càng không biết phá giải, vì vậy tốt nhất là đi theo Tư Đồ Cảnh Diễn.

Nếu Tư Đồ Cảnh Diễn mang nàng đi, vậy thì nàng liền đi theo hắn. Đây chính là sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý, đem tính mạng giao cho Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng yên tâm.

Ngước mắt nhìn, cảnh sắc trước mắt lại biến hóa, sương mù mênh mông vừa rồi đã biến mất không thấy thay vào đó là một mảnh non xanh nước biếc.

Núi rất xanh cũng rất nguy nga, nếu không phải là mình ở trong tuyệt trận, Thẩm Thiển Mạch còn tưởng nàng đang đi đến một nơi non xanh nước biếc. Huyễn trận này thật quá giống thật, hơn nữa còn rất cường đại.

Một loại Huyễn trận cũng chỉ có thể biến hóa ra cây cối, hơn nữa muốn lấy điều kiện thực tế mà chế tạo, chính là trận pháp giống như Huyền Thiên trận pháp, cũng không thể ngờ ở trong Huyễn trận thay đổi thành một tòa núi nguy nga.

Con ngươi Thẩm Thiển Mạch nhíu lại thật chặt, tuyệt trận này đúng là không đơn giản.

“Mạch nhi không sợ sao?” Tư Đồ Cảnh Diễn vừa nhíu lại chân mày nhìn trận pháp trước mắt, vừa cười hỏi.

Thẩm Thiển Mạch nhíu mi, khóe miệng nở một nụ cười, mang theo tín nhiệm nói:” Có Cảnh Diễn ở đây, có cái gì đáng sợ”

Tư Đồ Cảnh Diễn không nói gì, có điều cầm thật chặt tay của Thẩm Thiển Mạch, cỗ khí tức ấm áp mà có lực theo bàn tay khớp xương rõ ràng của Tư Đồ Cảnh Diễn truyền vào trong lòng bàn tay Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nở một nụ cười.

“Hừ! Xem ra kẻ bày trận này cũng không quá cao minh!” Con ngươi đen như mực của hắn lộ ra một tia ánh sáng rực rỡ, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng mà cuồng ngạo, cây quạt trong tay giống như có linh tính, thật nhanh dao động, hướng cái bóng của tòa núi nguy nga ở trong nước đánh tới.

Không có tiếng vang cũng không hề lay động. Hết thảy trước mắt đều biến mất hết. Chiết phiến của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng đã quay trở lại tay hắn. Xuất hiện trước mắt Thẩm Thiển Mạch là cảnh tượng nàng nhìn thấy lúc đầu tiên tiến vào: tàng thư các nhỏ xuất hiện.

Trong lòng vui vẻ, không ngờ Tư Đồ Cảnh Diễn lại dễ dàng phá giải được tuyệt trận lồng trong huyễn trận. Huyễn trận sẽ không đả thương người, nhưng nếu đặt trong tuyệt trận, không nghi ngờ gì sẽ làm rối loạn tầm mắt, đưa con người vào chỗ chết.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhướng mi nhìn Thẩm Thiển Mạch, thấy sự tán thưởng trong mắt Thẩm Thiển Mạch cùng ý cười vui vẻ nơi khóe miệng, trong lòng ấm áp, cười nói:” Huyễn trận đã phá. Nhưng mà tuyệt trận hung hiểm, nhất định phải cẩn thận”

“Ừ. Ta sẽ tự cẩn thận” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch xẹt qua một tia ngưng trọng, khóe miệng có ý cười ấm áp, ngước mắt cẩn thận quan sát căn phòng.

Bản đồ bố trí quân sự sẽ ở đâu? Tuyệt trận hung hiểm dị thường, bọn họ không thể tùy tiện đi lại trong phòng, cũng không thể lật từng ngóc ngách để tìm bản đồ.

Bọn họ chỉ có một cơ hội. Tìm đúng vị trí của bản đồ bố trí quân sự, bằng tốc độ nhanh nhất bắt được nó, sau đó rời khỏi tuyệt trận. Nếu không bị vây hãm lâu ở trong tuyệt trận, lành ít dữ nhiều. 

“Tuyệt trận mặc dù cao tuyệt nhưng mà gian phòng kia lại quá nhỏ, không thể nghi ngờ làm giảm lực lượng của tuyệt trận xuống rất nhiều” Tư Đồ Cảnh Diễn nở một nụ cười tự tin.

Tuyệt trận hung hiểm dị thường, chỉ cần bước nhầm một bước cũng có thể chết không toàn thây, hơn nữa cơ quan trong tuyệt trận một vòng lại một vòng, một khi tiến vào tuyệt trận thì rất khó chạy thoát. Nhưng gian Tàng thư các này rất nhỏ, phạm vi tuyệt trận cũng liền có hạn, lấy khinh công cao cường của bọn họ, sau khi cơ quan khởi động, có thể vừa né tránh vừa nhảy ra khỏi phạm vị của Tuyệt trận, mặc dù cũng tương đối nguy hiểm, nhưng sẽ không phải chống đỡ với sự tấn công của các cơ quan liên hoàn.

“Chàng đoán Nạp Lan Dung sẽ để nó ở nơi nào?” Thẩm Thiển Mạch nhìn chằm chằm căn phòng một vòng, nhàn nhạt hỏi.  Mỗi chỗ bài bố trong gian phòng này đều có vẻ như có chút trọng yếu gì đó, chỗ nào cũng có thể, rốt cục là chỗ nào đây?

Tư Đồ Cảnh Diễn nghiêng mặt, ánh sáng mờ tối của Tàng thư các chiếu lên mặt hắn, quấn quanh gò má mê người của hắn.  Tròng mắt của hắn đen như mực, thâm thúy như động đen không thấy đáy, thu hút hết tất cả mọi thứ. Hắn hơi ngẩng đầu, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề, đột nhiên con ngươi đen như mực đó xẹt qua một đạo ánh sáng, giống như sao băng lướt qua phía chân trời, vô cùng lóng lánh.

“Chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất” Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ vào bức tranh đối diện hắn cùng Thẩm Thiển Mạch, mím môi nói.

Thẩm Thiển Mạch giương mi, không phải là nàng không nghĩ qua đến chỗ đó, vị trí này là dẽ thấy nhất, cũng là chỗ mà mọi người không nghĩ đến nhất. Nhưng mà chưa chắc Nạp Lan Dung chưa chắc đã làm như vậy. Tư Đồ Cảnh Diễn tại sao lại khẳng định như vậy? Phải biết, ở trong tuyệt trận này bọn họ không thể mạo hiểm thử nghiệm.

Nếu như tuyệt trận khởi động, bọn họ phải tìm mọi cách thoát khỏi tuyệt trận, muốn tiến vào tuyệt trận một lần nữa thì khó khăn càng thêm khó khăn, chỉ đành phải đợi sau này thăm dò tiếp, nhưng trải qua chuyện này, Nạp Lan Dung chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, bọn họ muốn đắc thủ một lần nữa thì càng thêm khó khăn.

“Nơi này là chỗ hung hiểm nhất trong trận thế, cũng là nơi cách bên ngoài trận pháp xa nhất. Cho dù lấy được bức họa cũng chưa chắc có thể ra khỏi tuyệt trận” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua một tia ngưng trọng, hắn đã biết sơ trận pháp của tuyệt trận, mặc dù không có cách phá giải, nhưng nơi nào nguy hiểm hắn vẫn có thể nhận ra được, đây cũng chính là nguyên nhân hắn khẳng định bức họa kia chính là bản đồ bố trí quân sự.

Thẩm Thiển Mạch giương mày, nghi hoặc nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, không trốn thoát được? Nơi này cùng lắm chỉ cách bên ngoài mấy trượng, muốn rời khỏi thì chỉ trong nháy mắt mà thôi, tuyệt trận có thể lợi hại như vậy sao?.

Tư Đồ Cảnh Diễn thấy được sự nghi hoặc trong mắt Thẩm Thiển Mạch, ở một nụ cười tà mị:” Người khác không trốn thoát được không có nghĩa là ta không trốn thoát được. Lát nữa ta đi lấy bức họa, Mạch nhi nàng trực tiếp xuất trận”.

Thảm Thiển Mạch bình tĩnh nhìn con ngươi của Tư Đồ Cảnh Diễn, trên mặt xẹt qua tươi cười, ngược lại càng kéo chặt tay Tư Đồ Cảnh Diễn, nói từng chữ:” Đi thì cùng đi”.

Tư Đồ Cảnh Diễn thấy sự kiên định trong con ngươi của Thẩm Thiển Mạch, bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nhéo mũi của Thẩm Thiển Mạch, bất đắc dĩ lại cưng chiều nói:” Thật đúng là không có cách nào lừa gạt được đôi mắt của nàng”.

Tuyệt trận chính là đệ nhất trận, đâu chỉ là hư danh.  Thoạt nhìn khoảng cách chỉ có mấy trượng, nhưng một khi tuyệt trận khởi động, muốn rời khỏi, cũng giống như từ giữa thiên quân vạn mã mà thoát ra” Người khác thì chưa chắc. Nhưng Cảnh Diễn, chàng chắc chắn không lừa được ta” Thẩm Thiển Mạch giương môi nở một nụ cười, chác chắn nói. Bởi vì bây giờ nàng đã quá quen thuộc Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng quá rõ hắn, một động tác, mỉm cười của Tư Đô Cảnh Diễn, nàng cũng có thể nhìn ra sơ hở.

Mới vừa rồi khi Tư Đồ Cảnh Diễn nói lời kia, thần sắc có một tia mất tự nhiên, tuy chỉ là một tia mất tự nhiên nhưng không thoát khỏi mắt của Thẩm Thiển Mạch.

“Đi lấy bức họa đúng là vô cùng nguy hiểm, nhưng mà Mạch nhi, nàng phải tin tưởng ta” Tư Đồ Cảnh Diễn dùng sức đè lại bả vai của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo vẻ cưng chiều cùng khí phách, nói:” Cho nên, nghe lời”

“Cảnh Diễn, ta không phải là gánh nặng” Thẩm Thiển Mạch cố chấp nâng hai tròng mắt lên, nàng dĩ nhiên biết đi lấy bức họa hung hiểm dị thường, cũng biết một khi tuyệt trận khởi động sẽ rất khó đi ra ngoài, nhưng mà nàng cũng không phải là gánh nặng, nàng cũng có một thân công phu tuyệt thế, nàng có thể tự bảo vệ ḿnh, cũng có thể che chở cho Tư Đồ Cảnh Diễn.

Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn vào Thẩm Thiển Mạch, cuối cùng hóa thành bất đắc dĩ mà vui vẻ cưng chiều:” Mạch nhi của ta, ta thật là không có cách nào với nàng”

“Chàng đi lấy bức họa, ta che chở cho chàng” Thẩm Thiển Mạch nghe thấy lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, biết Tư Đồ Cảnh Diễn đồng ý để nàng ở lại cùng hắn, lập tức không chút khách khí nói.

Tư Đồ Cảnh Diễn gật đầu, hai người nhìn nhau một cái, không cần nhiều lời, hai người rất ăn ý, đồng thời động thủ.

Tư Đồ Cảnh Diễn bay trên không trung, giống như một đạo sấm chớp, lập tức lấy bức họa kia. Thẩm Thiển Mạch bạch y bay bay, dải lụa từ ống tay áo bay ra, giúp Tư Đồ Cảnh Diễn chắn hết những mũi tên do khởi động tuyệt trận gây ra.

Các mũi tên từ bốn phương tám hướng đều bay hướng đến chỗ Tư Đồ Cảnh Diễn. Dải lụa trong tay Thẩm Thiển Mạch bay tán loạn, không ngừng chặn lại các mũi tên,  Tư Đồ Cảnh Diễn vừa lấy được bức họa liền lập tức lui thân, cùng Thẩm Thiển Mạch bay ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, từ chỗ bọn họ vừa mới đứng đến chỗ bức họa đã chằng chịt tiễn vũ, nếu như vừa rồi Tư Đồ Cảnh Diễn né tránh chậm một chút, hoặc là Thẩm Thiển Mạch thoáng chậm một nhịp thì giờ phút này Tư Đồ Cảnh Diễn đã biến thành một cái cây gai.

Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch vừa muốn đạp xuống đất để mượn lực bay ra ngoài thì dưới đất đột nhiên lại xuất hiện kiếm sắt. Kiếm sắt trắng lóa chằng chịt từ dưới đất nhô lên, vốn Tàng Thư Các mờ tối cũng bị kiếm sắt làm sáng loáng một mảnh.

Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn thoáng qua một tia ngưng trọng, chân vốn muốn diểm xuống đất lập tức thu hồi, ép buộc dùng nội lực lui về phía sau, đồng thời Thẩm Thiển Mạch ở trên không trung cũng xoay người, lui về phía sau từng bước.

Vừa lui về, không chỉ mất đi cơ hội tuyệt hảo để rời khỏi tuyệt trận mà còn khởi động cơ quan liên hoàn của tuyệt trận.

Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn thật nhanh nhìn lại, lập tức tránh ra bởi vì vừa rồi lui nhầm mà khởi động cơ quan làm cho ám khí phóng ra, trong mắt cũng thoáng qua một tia ngưng trọng

Tuyệt trận này quả nhiên là danh bất hư truyền, giống như có thể tính toán bọn họ chạy trốn như thế nào, kìm chân bọn họ, chẳng những làm bọn họ không thể rời đi, ngược lại bị vây hãm trong trận.

Thẩm Thiển Mạch vừa nhanh chóng tránh khỏi ám khí, vùa nhíu lại chân mày, con ngươi vẫn bình tĩnh thong dong giờ phút này có mấy phần nóng nảy. Ám khí kia cuồn cuộn không ngừng, không ngừng đánh về phía nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn, ngay cả khi bọn họ có công phu vô song cũng có lúc có sơ hở.

Thiết kiếm trắng lóa càng làm nổi bật quang mang màu xanh biếc của ám khí, vừa nhìn đã biết là có kịch độc, một khi ám khí chạm vào người, chỉ sợ sẽ chết mà không có chỗ chôn.