Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 218




Edit: rinnina

Đèn lưu ly tú cầu hơi xoay tròn, bên trong phát ra một vầng sáng màu vàng ấm áp, phảng phất soi sáng ra một gương mặt mang vẻ lo lắng.

Gia Mậu say mê nhìn ngọn đèn lồng kia, hoa khắc trên lưu ly chiếu ngược trên mặt đất, không ngừng chuyển động, một đoàn bóng dáng đen thui. Trong tay hắn xách ngọn đèn kia, trái tim vòng tới vòng lui giống như kia đèn lồng, không có lúc nào được ngừng nghỉ, cảm giác giãy giụa giày vò này, không phải đơn giản dùng mấy câu nói thì có thể nói rõ.

Bóng dáng Tương Nghi đứng trên bến tàu đó, một mực hiện trong đầu hắn, chưa bao giờ biến mất, một vệt khẩn trương trong mắt nàng tỏ rõ nàng cũng bận tâm chuyện chiếc đèn lồng này. Gia Mậu thở dài một cái, bỗng nhiên mềm lòng, ngồi bên cạnh bàn, ngưng mắt nhìn đèn lồng vàng ấm kia, trong lòng nghĩ ngợi lung tung.

Lúc ấy tại sao nàng phải đưa đèn lồng cho Lâm Mậu Dung? Là không quý trọng đồ hắn tặng sao?

Không, không phải. Gia Mậu lắc đầu liên tục, chắc chắn là Lâm Mậu Dung cưỡng ép đòi, nàng chống đỡ không được, lúc này mới đưa đèn lưu ly tú cầu cho nàng ta —— Lâm Mậu Dung là thiên kim Lâm tri phủ, lúc ấy căn cơ Tương Nghi ở Hoa Dương chưa ổn, chỉ có thể dựa vào Lâm tri phủ chăm sóc mới có thể từng bước một đi trên con đường thênh thang kia, nàng không thể chối từ lời thỉnh cầu của Lâm Mậu Dung cũng là lẽ thường.

Nghĩ đến đây, Gia Mậu đau trong lòng một hồi lâu, sống lại một đời, hắn vẫn không thể bảo vệ nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị người ta khi dễ, quả thực mình quá bất lực rồi! Cả đời trước hắn tỉnh tỉnh mê mê, một mực hóng mát dưới bóng Dung gia, cuối cùng lúc ra quyết định, bỏ trốn với Tương Nghi, cũng bị bắt về, đến cuối cùng vẫn không bảo vệ được Tương Nghi, còn chưa gặp nàng lần cuối, nàng đã buông tay đi về phía Tây.

Cả đời này, hắn vẫn đi con đường cũ, Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng, được cưng chiều, chỉ là quan tâm nàng nhiều hơn về mặt vật chất, đưa đủ loại đồ cho nàng, áo choàng, đồ trang sức, bạc, giúp nàng vơ vét tất cả những thứ nàng cần, nhưng lại không nghĩ tới đây là căn nguyên khiến nàng chịu khổ.

Kiếp trước Tương Nghi bị Lạc Đại phu nhân ngược đãi, gả rất không vừa ý, hắn chỉ biết là mẹ kế ác độc, lại không nghĩ đến tột cùng là ai tùy ý cho Lạc Đại phu nhân này khắt khe nàng. Mặc dù Lạc gia sa sút, nhưng khi đó cũng là đại tộc Nghiễm Lăng, chính thứ vẫn phải phân rõ, Lạc Đại phu nhân có thể không chút kiêng kỵ ngược đãi Tương Nghi, đó không phải có người Dung túng sao? Người Dung túng này, là Lạc đại gia, còn có chủ quản nội viện vị Lạc lão phu nhân kia. 

Mình đã sống một đời, lại không ngẫm nghĩ nguyên do trong đó, cho đến lúc Tương Nghi được bà ngoại giúp đỡ vặn ngã Lạc lão phu nhân, hắn mới hiểu được, hóa ra căn nguyên cực khổ đời trước của Tương Nghi không phải là Lạc Đại phu nhân, mà là Lạc lão phu nhân.

Lạc lão phu nhân chết, Lạc Đại phu nhân cũng đã qua đời, Tương Nghi và cha nàng vạch mặt ra Phủ, mình đối với những chuyện này cũng không có năng lực làm, chỉ có thể là chờ nàng đến Hoa Dương mới tới ra tay ủng hộ nàng —— hắn chỉ điểm nàng mở cửa hàng, âm thầm ra sức vì nàng, hắn cho là mình đã trợ giúp nàng, nhưng đến bây giờ hắn mới hiểu được, thật ra thì hắn căn bản không có cảm nhận được chỗ đau sâu trong nội tâm nàng.

Ví dụ như, đèn lưu ly tú cầu này.

Khi đó nàng nói, đèn lồng không cẩn thận phá vỡ, chỉ là không muốn để cho tự mình biết nàng tặng đèn lồng cho người mà thôi, nàng lúc đó, chắc chắn trong lòng kinh hoảng bất an lại cảm thấy khổ sở không chịu nổi, mà mình một chút cũng không cảm nhận được.

Khi nàng bị cuộc sống ép tới khốn cảnh, hắn không thể kịp thời chạy tới bên người nàng, ngược lại vào lúc này dùng ánh mắt trách cứ nhìn nàng —— Gia Mậu nắm chặt tay, có vài phần hối tiếc, mình không phải nên thương tiếc nàng, phải tha thứ mỉm cười với nàng sao? Vì sao còn mặt nặng mày nhẹ với nàng?

Tương Nghi, Gia Mậu thật dài thở ra một hơi, thật sự là ta quá không cẩn thận, không có quan tâm nàng, đời này kiếp này, bất kể thế nào ta cũng sẽ cùng với nàng, đi cùng nàng, không để cho nàng chịu một chút uất ức... Dù là... Gia Mậu lòng của dần dần nóng lên, sôi trào mãnh liệt một trận, hắn nghĩ tới một cách, đó là một cái phao cứu mạng khi đã bị bức đường cùng.

Tương Nghi có thể tự mời ra Tộc, hắn cũng được, hắn không cần lấy tên Dung Gia Mậu, không phải con cháu Dung gia, đó cũng không ai có thể đến bức bách hắn. Ra khỏi Dung gia Giang Lăng, hắn là một người bình thường, hắn muốn kết hôn với ai thì kết hôn với người đó, không cần nhìn sắc mặt người khác.

Dù thế nào, hắn cũng không buông tay, Gia Mậu thở phào nhẹ nhỏm, không thể, thì là không thể.

Tâm trạng thiếu niên lang luôn nhiều thay đổi như vậy, một luồng tình ý để cho hắn đêm không thể ngủ, nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là nàng, nụ cười dịu dàng kia, trong hai mắt đen bóng tất cả đều là thần sắc ái mộ.

Tuyên chỉ sử dùng giọng của hắn bên xuống bên tai, Gia Mậu lòng của cũng đang phập phồng không chừng, oán khí mới nãy Dung lão phu nhân gây ra đang ứ đọng trong lòng của hắn không thể ức chế mà phát tiết đi ra. Hắn đã nhịn cả đời, chẳng lẽ đời này còn phải nhịn xuống như vậy? Hắn đã quyết định kiếp này phải tự mình làm chủ, không bao giờ bị người nắm mũi dẫn đi nữa. 

Tuyên chỉ sử cười híp mắt giao thánh chỉ cho Dung lão thái gia trong tay: "Trường Ninh Hầu, chúc mừng, chúc mừng."

Dung lão thái gia vẫy tay, một người tùy tùng bưng một mâm vàng đi tới: "Đại nhân cực khổ, một chút lòng thành, xin đại nhân đừng chê."

Tuyên chỉ sử cười ánh mắt tìm khắp cũng không thấy, để cho tiểu Nội thị nhận: "Trường Ninh Hầu thật là rộng lượng, cũng khó trách, Kim Ngọc Phường này nhưng là gà mái đẻ trứng vàng của Hầu gia."

Dung lão thái gia nói mấy câu nói với hắn, quay đầu nhìn lại, không thấy Gia Mậu.

Gia Mậu đi thật nhanh, Xuân Hoa Thu Hoa phía sau chạy theo thật nhanh: "Ca ca, ca ca, huynh đi nhanh như vậy làm chi? Chờ chúng ta một chút!"

Thở hồng hộc đuổi kịp hắn, mặt Xuân Hoa ửng đỏ cả lên: "Ca ca, huynh thích Nghi muội muội không?"

Gãi đúng chỗ ngứa, không cho phép Gia Mậu tránh vấn đề này, hắn đơn giản gật đầu một cái: " Ừ."

"Hoàng hậu nương nương có thể gả Nghi muội muội cho huynh không?" Xuân Hoa trợn mắt nhìn Gia Mậu, trên mặt là vẻ chất vấn: "Nghi muội muội bái kiến Hoàng hậu nương nương chưa? Nàng có biết phần tình giữa hai người các ngươi không?"

Ánh mắt của Gia Mậu dần dần sáng: "Muội nói... Muốn ta mang Tương Nghi vào cung, để cho Hoàng hậu nương nương hạ chỉ gả?"

Xuân Hoa gật đầu liên tục: "Có thể không phải như vậy? Nếu Hoàng hậu nương nương có thể gả Nghi muội muội cho huynh, bà nội cũng sẽ không phản đối, trong nhà cũng không có gì để nói."

"Nghi tỷ tỷ thông minh như vậy, Hoàng hậu nương nương thấy nhất định sẽ thích." Thu Hoa nhàn nhạt cười một tiếng, trong mắt tất cả đều là khích lệ: "Gia Mậu ca ca sao huynh không thử một chút?"

"Thử một chút?" Trong lòng Gia Mậu vừa có một tí hướng tới, lại có một phần do dự, Tương Nghi ở trong mắt bọn họ quả thật vô cùng tốt, nhưng Hoàng hậu nương nương có thể để ý không lại là một chuyện khác. Hoàng hậu nương nương có lẽ cũng sẽ giống bà nội mình chỉ nhận môn đệ gia thế, vậy không phải biến khéo thành vụng?

"Ca ca, huynh không đi thử, làm sao mà biết? Vạn nhất Hoàng hậu nương nương không đồng ý, huynh còn nghĩ biện pháp khác, người là sống, luôn có thể nghĩ kế phải không?" Xuân Hoa đẩy Gia Mậu một cái, cười hì hì nói: "Ngay mấy năm trước muội đã nhìn ra tình ý của huynh với Nghi muội muội rồi, nghẹn lâu như vậy, còn chưa giải quyết chuyện này?"

Gia Mậu bị Xuân Hoa nói nhiệt huyết sôi trào, hắn gật đầu một cái: "Xuân Hoa, muội nói không sai, ta không muốn làm kẻ hèn nhát, ta đây trở lại kinh thành đi tìm bà ngoại, để cho bà mang Tương Nghi vào cung!"

"Ồ, ca ca, vì sao huynh bối rối như vậy? Huynh không phải đi cùng tuyên chỉ sử trở về Giang Lăng sao? Chẳng lẽ không cùng hắn trở về?" Xuân Hoa thấy kỳ lạ, không yên lòng nhìn chủ viện, nhẹ giọng nói: "Huynh ném người hoàng thượng phái tới tuyên chỉ qua một bên, như vậy không tốt lắm đâu?"

"Hoàng thượng không có Phong ta làm tuyên chỉ sứ, chẳng qua là để cho ta nhân cơ hội trở về Giang Lăng thăm người thân thôi, ta đi sớm với hắn không một tia quan hệ." Gia Mậu không cần thiết chút nào, theo đức hạnh tuyên chỉ sử kia, trên đường trở về chỉ sợ lại phải chịu đựng gần một tháng, hắn một khắc cũng không kịp đợi, hận không thể chắp cánh bay về kinh thành, kéo tay Tương Nghi chạy vào hoàng cung, nói cho Hoàng hậu nương nương, người hắn thích là Lạc Tương Nghi, xin nàng ban hôn cho hai người bọn họ.

"Gia Mậu đại ca, ta đây sẽ để cho nha hoàn đi nói bảo phu xe dắt Đào Yêu ra, huynh mau mau trở lại kinh thành tìm Nghi tỷ tỷ." Thu Hoa dặn bên người nha hoàn một tiếng, ân cần nhìn Gia Mậu: "Mang theo bạc sao? Có đủ không?"

Xuân Hoa vội vội vàng vàng mở hà bao ra, lấy hai thỏi bạc và một tấm ngân phiếu bên trong ra: "Ca ca, huynh cầm."

Thu Hoa cũng lấy ra một tấm ngân phiếu: "Gia Mậu đại ca đừng chê ít."

Trong lòng Gia Mậu cảm kích, cười một tiếng với hai người: "Sem thường đại ca các ngươi như vậy hả? Ta có mang theo ngân phiếu."

"Mang nhiều nhiều chút trên người thì không sai đâu." Xuân Hoa hì hì cười một tiếng: " Chờ đến đến lúc đó huynh còn bao nhiêu bạc cho muội và Thu Hoa! Lúc đến kinh thành, chúng ta ước chừng phải đổ thừa huynh, gom hết bổng lộc của huynh luôn!"

Gia Mậu cười ha ha một tiếng: "Muội nghĩ rằng bổng lộc của huynh có rất nhiều hay sao?" Hắn đưa tay sờ đầu Xuân Hoa một cái: "Đến kinh thành ca ca mang muội đi chơi khắp nơi, ăn chợ đêm tốt nhất kinh thành."

Trưa nay Dung phủ bày tiện ở thiên thính, hôm nay là tiệc nghênh đón tuyên chỉ sứ, cho nên người không nhiều, ngày mai ước chừng phải đặt diên tịch, mời tộc nhân Dung thị và Giang Lăng Tri phủ, các quan lại tới dùng cơm, đến ngày sau là sắp xếp tiệc cơ động, mời khắp hàng xóm láng giềng bạn tốt, tới dính dính phúc Hầu phủ.

Tuyên chỉ sử cùng Dung lão thái gia ngồi ở chủ vị nói chuyện, trong miệng đều là nịnh nọt: "Trường Ninh Hầu tài cán như vậy, đã sớm nên rời núi đi ra sức vì triều đình, cần gì phải tị cư Giang Lăng, để cho mỹ ngọc không thể thấy ánh sáng. Trong kinh thành người người thán phục Dung Đại thiếu gia tuổi còn trẻ đã cao đậu Trạng nguyên, phần thông minh này, là truyền tới từ trên người Trường Ninh Hầu."

Dung lão thái gia cười đắc ý: "Đi kêu Đại thiếu gia tới, thế nào không thấy hắn tới tiếp đại nhân?"

Người làm vội vàng đi tìm khắp nơi, lại không thấy đến Gia Mậu, chạy về tới với Dung lão thái gia: "Đại thiếu gia không thấy, đầy tớ kia cũng không thấy bóng dáng."

Dung lão thái gia trợn mắt hốc mồm: "Đi nơi nào? Nhanh đi tìm tới!"

Nhất thời Dung Phủ náo loạn, bọn hạ nhân rối rít đi tìm Đại thiếu gia Dung Gia Mậu. Xuân Hoa và Thu Hoa ngồi ở chỗ đó, hai người cúi đầu hơi cười, ai cũng không nói chuyện, Dung đại phu nhân thấy nụ cười trên mặt con gái, đưa tay véo nàng một cái, thấp giọng hỏi: "Con đã biết đại ca đi nơi nào?"

Xuân Hoa nằm trên bả vai Dung đại phu nhân, cười rất là vui vẻ: "Mẹ, đại ca về kinh thành rồi."

“Về kinh thành?" Dung đại phu nhân trợn mắt hốc mồm: "Hắn ở nhà ngây người bao lâu? Đi về?"

Nhất định là vì Lạc Tương Nghi, trong lòng Dung đại phu nhân có một phần không thoải mái, đều là cưới vợ quên mẹ, giờ com mình còn chưa cưới vợ, quăng mẹ đến phương nào! Còn chưa tâm sự với hắn mấy câu, người này đã không kịp đợi chạy mất, hắn liền ném cha mẹ ở sau ót như vậy, căn bản cũng không đi suy nghĩ một chút, Hoàng thượng để cho hắn về Giang Lăng, nhng hắn phải ở nhà tẫn hiếu, dưới gối thừa hoan đấy!

Đúng là con lớn không nghe mẹ, Dung đại phu nhân bi ai nhìn Xuân Hoa, thấy con gái mặt đầy ý cười, không khỏi ngớ ngẩn: "Xuân Hoa, sao con không khuyên hắn?"

"Mẹ, Nghi muội muội là một người tốt, các ngươi cần gì phải bất mãn với nàng?" Xuân Hoa ôm bả vai Dung đại phu nhân, thấp giọng nói: "Cuộc sống là của ca ca, vì sao các ngươi muốn sai biểu hắn? Để cho hắn vui vui vẻ vẻ, chẳng lẽ không tốt? Giữa mẹ con cần gì phải giống như gà chọi vậy?"

Dung đại phu nhân phiền muộn thở dài một cái: "Mẹ cũng không muốn như vậy, nhưng hôn sự ca ca con cũng cũng không phải mẹ quyến dịnh, bên trên còn có người ép hắn."