Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 257: Mạc Nhĩ Khích đồng ý hôn sự




Bầu không khí trong phòng trong nháy mắt ngột ngạt xuống, mắt Ca Lạp Nhĩ nháy cũng không nháy nhìn Mạc Nhĩ Khích, không có nửa phần thỏa hiệp, Mạc Nhĩ Khích cũng dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn qua Ca Lạp Nhĩ, khuôn mặt kéo căng chặt chẽ.

"Ca Lạp Nhĩ, chẳng lẽ ngươi không muốn giang sơn này sao?" Cuối cùng Mạc Nhĩ Khích nặn ra một câu: "Ngươi nên biết, hiện tại căn cơ ngươi chưa ổn, cần thông qua đám hỏi củng cố sự thống trị của ngươi! Người ta có ý ném cành này ra với ngươi, ngươi còn không mau nhận?"

"Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, nếu như cần dùng chuyện chung thân của con để đổi giang sơn Bắc Địch, con thà rằng không tiếp nhận cái gọi là thiện ý kia, dựa vào phản bội người trong lòng mình mà đạt được vinh hoa phú quý, Ca Lạp Nhĩ con chướng mắt!" Ca Lạp Nhĩ một chút cũng không lùi bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Liên Kiều nằm trên giường: " Đại thù cha mẹ đã báo, ta cũng không có yêu cầu xa vời, chỉ cần nàng tỉnh lại, mỗi ngày có thể nghe tiếng nàng hoan hô cười nói, vậy con thấy đủ rồi." 

"Ca Lạp Nhĩ!" Mạc Nhĩ Khích vừa nóng vừa giận, thật muốn một tay lôi Ca Lạp Nhĩ từ bên giường ra, hắn nhìn thoáng qua Liên Kiều nằm ở nơi đó, đột nhiên tung người nhảy lên, rút bội đao bên hông ra, bổ tới Liên Kiều: "Ca Lạp Nhĩ, nữ nhân chẳng qua là một kiện xiêm y mà thôi, bộ này không có thì mặc bộ khác, ngươi cần gì phải khổ sở chấp nhất!"

Ánh đao sáng loag1 chợt lóe, bảo đao hàn thiết kia xen lẫn tiếng gió, tựa như sẽ phải chạy đến trước mặt, Ca Lạp Nhĩ không kịp xoay người, Phương tẩu bên cạnh lấy một cái nắp chén trà trên bàn, nhắm ngay cổ tay Mạc Nhĩ Khích quăng đi qua. Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, nắp chén trà kia rớt xuống đất, rơi nát, kèm theo nắp chén trà, còn có cây đại đao kia.

Mạc Nhĩ Khích sờ cổ tay một cá, con mắt phẫn hận nhìn qua Phương tẩu: "Đây là chuyện giữa chú cháu chúng ta, không cần ngươi tới quản!"

Phương tẩu lạnh lùng cười một tiếng, chân đạp đại đao, đôi mắt khinh thường nhìn Mạc Nhĩ Khích: "Ta còn tưởng rằng ngươi là hán tử nói tín nghĩa, không nghĩ ngươi cũng ếch ngồi đáy giếng như vậy! Nữ nhân chỉ là xiêm y?" Nàng dùng mũi chân khẽ nâng, cây đại đao kia lập tức bay lên, trong ánh mắt của trợn tròn Mạc Nhĩ Khích, nàng nhoáng đại đao một cái, hung hăng bổ cái bàn bên giường thành hai nửa: "Việc nam nhân có thể làm, nữ nhân cũng có thể làm, dựa vào cái gì mà nói nữ nhân không bằng nam tử? Nếu luận thân thủ, ngươi đi theo ta tỷ thí một phen, nếu ngươi có thể đánh thắng được ta, ngươi lại nói câu nữ nhân là xiêm y này."

Cái bàn kia làm bằng đàn gỗ, tương đối chắc chắn, không nghĩ tới Phương tẩu chỉ thuận tay bổ một cái, bàn lập tức thành hai nửa, Mạc Nhĩ Khích mở to mắt nhìn Phương tẩu, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.

Phương tẩu chỉ Liên Kiều trên giường, trong giọng nói tràn đầy thương tiếc: "Liên Kiều và Ca Lạp Nhĩ đều là ta nuôi lớn, ta dạy bọn họ võ công, dạy bọn họ làm người, hai người bọn họ đều là đứa bé ngoan, bây giờ bọn họ có tình, nên cùng một chỗ thật tốt, không cần người khác đến nói vào nói ra!"

Ca Lạp Nhĩ quay mặt lại, nhìn qua Mạc Nhĩ Khích, thật sâu thở dài một hơi: "Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, thúc muốn con làm cái gì cũng được, cho dù là nói muốn con nhường vị Hãn Vương Bắc Địch cho thúc, con cũng bằng lòng, nhưng là, chuyện chung thân của con cũng không cần người khác xen vào, con và Liên Kiều, nhất định phải cùng một chỗ, đến chết cũng không chia lìa."

Từ ngoài của truyền tới vài tiếng vỗ tay, Gia Mậu kéo Tương Nghi đi đến từ bên ngoài: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi nói thật hay! Nếu hai bên tâm ý tương thông, nên ở một chỗ, sao có thể chia lìa?" Hắn cúi đầu nhìn nhìn Tương Nghi, trong mắt tràn đầy vui vẻ: "Ta và Tương Nghi, cả đời này cũng muốn cùng một chỗ."

Mạc Nhĩ Khích nhìn nhìn Gia Mậu và Tương Nghi ở cửa, lại nhìn Ca Lạp Nhĩ và Liên Kiều, sắc mặt âm trầm: "Ngươi và vị tiểu thư kia đều là người Hán, hôn sự này còn dễ nói, nhưng Liên Kiều chỉ là một hán nữ, hơn nữa lại chỉ là thị nữ tiểu thư kia, thân phận của nàng sao có thể xứng đôi Ca Lạp Nhĩ? Việc hôn sự này, lại có ai xem trọng?"

Ca Lạp Nhĩ vẫn bướng bỉnh như cũ: "Ta không cần ai xem trọng, ta chỉ cần Liên Kiều cùng với ta, lời của người khác, ta sẽ không quản, ta ngay cả vị đại hãn cũng có thể không cần, bọn họ còn có thể thương hại tới ta và Liên Kiều sao?"

"Nói thật hay!" Bảo Trụ từ ngoài cửa đi đến bên trong, trên mặt tất cả đều là dáng tươi cười: " Đại vương Mạc Nhĩ Khích, nếu thân phận của Liên Kiều là công chúa Đại Chu, vậy có thể xứng đôi với Ca Lạp Nhĩ không?"

" Công chúa Đại Chu?" Mạc Nhĩ Khích có vài phần ngạc nhiên nghi ngờ: "Làm sao có thể? Nàng rõ ràng chính là thị nữ vị tiểu thư này!"

Gia Mậu nghe lời Bảo Trụ, trong nội tâm đã hiểu ý, ha ha cười một tiếng: "Không sai, Liên Kiều là công chúa Đại Chu, nhưng vì không muốn cho người khác biết được thân phận của nàng, mới cố ý giả trang thành nha hoàn của Tương Nghi, nếu không nhất định sẽ dẫn tới một số người ngấp nghé."

Đầu óc Mạc Nhĩ Khích cũng ít đơn giản, căn bản không biết rõ đây là thủ đoạn của Bảo Trụ và Gia Mậu, hắn ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Liên Kiều trên giường, lúng ta lúng túng nói: "Thật sự là công chúa Đại Chu? Khó trách ta nhìn phảng phất không giống người bình thường."

Gia Mậu gật đầu nhẹ: "Xác thực không phải người bình thường, Ca Lạp Nhĩ muốn kết hôn với nàng, còn cần đội ngũ đón dâu thỉnh tấu với Hoàng thượng Đại Chu chúng ta, xem ông có gật đầu không."

"Hóa ra thật sự là công chúa điện hạ, vậy ta thất kính." Mạc Nhĩ Khích nhìn thoáng qua Ca Lạp Nhĩ, mặt mũi tràn đầy ý cười: "Cháu ngoan, con thật sự là rất có nhãn lực, về sau con có hoàng đế Đại Chu làm chỗ dựa vững chắc, cũng không sợ người khác như hổ rình mồi với vị Hãn Vương này. Cho dù có người có dã tâm, cũng phải suy nghĩ xem có thể đắc tội Đại Chu không. Được được được, ta cũng an tâm, ta lập tức mang binh về bộ lạc của mình."

"Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, thúc không ở lại thêm mấy ngày sao?" Ca Lạp Nhĩ thấy Mạc Nhĩ Khích sửa miệng, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, thấy hắn phải đi, trong nội tâm hết sức không bỏ được, muốn hắn ở lâu mấy ngày.

"Không được không được, Tiết Đại Hàn này sao ta có thể không quay về với thẩm thẩm con? Chuyện trong bộ lạc một đống lớn, vẫn chờ ta đi xử trí. Ca Lạp Nhĩ, tâm địa con nhân thiện, sẽ là một Hãn Vương tốt, con nhất định phải suy nghĩ cho dân chúng đó!" Mạc Nhĩ Khích ân cần dặn dò vài câu, tiếp nhận đại đao Phương tẩu đưa tới, có chút thẹn thùng nhìn Phương tẩu một cái, xoay người bước ra ngoài.

"Dung đại thiếu gia, Dương Nhị thiếu gia!" Ca Lạp Nhĩ nghi hoặc nhìn nhìn qua Gia Mậu và Bảo Trụ: "Các ngươi nói Liên Kiều là công chúa Đại Chu? Việc không phải là thật chứ?"

"Bây giờ không phải là thực, nhưng sau nhất định sẽ là thật!" Gia Mậu cười cười, đi lên phía trước vỗ vỗ bả vai Ca Lạp Nhĩ: "Ta và Bảo Trụ trở về sẽ bẩm báo mọi chuyện với Hoàng thượng, hơn nữa nói chuyện ngươi muốn kết hôn với Liên Kiều cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ phong cho Liên Kiều một thân phận công chúa."

"Vì sao?" Ca Lạp Nhĩ sững sờ đứng ở nơi đó, vẫn như cũ không hiểu.

"Ngươi là Hãn Vương Bắc Địch, dù thế nào cũng không thể cưới một cô nương xuất thân nha hoàn, Hoàng thượng chúng ta tâm địa nhân từ, sẽ không để cho ngươi sa vào hoàn cảnh bị người vây công, tự nhiên sẽ xuất thủ tương trợ." Trong nội tâm Gia Mậu cười hắc hắc không ngừng, việc này không rất đơn giản sao, trước kia công chúa hòa thân, không phải đều có xuất thân cung nữ, Hoàng thượng cho thân phận trước, viết tên vào ngọc điệp hoàng thất mà thôi.

Hoàng thượng đang nghĩ muốn lung lạc Bắc Địch, một cơ hội như vậy đưa đến trước mặt, sao có thể không bắt lấy? Nếu Ca Lạp Nhĩ thành con rể Đại Chu, tự nhiên Đại Chu sẽ cao hơn một bối phận, Bắc Địch phải hành lễ vãn bối với Đại Chu, không nói cẩn thận xem sắc mặt Đại Chu, ít nhất cũng không thể xé rách da mặt khiêu khích tác chiến, thân phận công chúa của Liên Kiều, chắc chắn không chạy được.

"A, thật không ngờ Hoàng thượng Đại Chu nhân hậu như vậy, xin thay ta cám ơn ông!" Ca Lạp Nhĩ cảm động hết sức, chắp tay với Bảo Trụ và Gia Mậu: "Các ngươi ở Bắc Địch thêm mấy ngày, chờ cục diện chính trị Bắc Địch an định lại, các ngươi lại đi cũng không muộn."

Mạc Nhĩ Khích đi, mất đi một người trung thành và tận tâm suy nghĩ bình định cục diện chính trị cho Ca Lạp Nhĩ, Ca Lạp Nhĩ cảm thấy Gia Mậu và Bảo Trụ đều là nhân trung long phượng, lưu lại giúp hắn ổn định Bắc Địch vẫn rất cần thiết.

Gia Mậu và Bảo Trụ nhìn nhau, hai người hảo nửa ngày mới gật đầu nhẹ: "Lúc này dù ra roi thúc ngựa cũng không kịp về kinh thành qua tết, không bằng tạm thời ở lại, Liên Kiều đều còn chưa tỉnh, chúng ta cũng không đi được." Lần này trở về phải mang theo Liên Kiều, tấu thỉnh Hoàng thượng gia phong cho nàng, chờ Ca Lạp Nhĩ đến đón dâu, tổng phải đợi thân thể Liên Kiều tốt mới được.

Ca Lạp Nhĩ thấy hai người đồng ý, hết sức vui vẻ: "Ta cũng biết là tâm địa Dung đại thiếu gia và Dơng Nhị thiếu gia nhân thiện, nhất định sẽ ở lại giúp."

"Liên Kiều!" Đột nhiên Tương Nghi kinh ngạc hô một tiếng, Phương tẩu đứng bên giường vội vàng quay mặt lại nhìn, thì thấy tay Liên Kiều khẽ động hai cái.

Mọi người lập tức chạy vội đến bên giường Liên Kiều, thì thấy Liên Kiều trên giường mặc dù nhắm mắt lại, nhưng ngón tay lại hơi hơi run động, tựa như muốn đưa tay bắt lấy vật gì đó. Trong lòng Ca Lạp Nhĩ mừng rỡ, nắm chặt tay Liên Kiều: "Liên Kiều, ta ở chỗ này, ở chỗ này!"

Lông mi Liên Kiều nhẹ nhàng động động, một đường sóng mắt màu đen lưu chuyển dưới lông mi, nàng chậm rãi mở mắt, thấy thần sắc Ca Lạp Nhĩ lo lắng, khẽ mỉm cười: "Ca Lạp Nhĩ!"

"Liên Kiều!"

"Liên Kiều!"

Tiếng gọi vui sướng ầm ĩ tràn ngập cả căn phòng, tựa như muốn ném cả đỉnh phòng lên, hai thị nữ canh giữ ngoài phòng bị dọa lui về phía sau một bước, liếc nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Là còn sống, hay là chết?"

Một thị vệ mang đao đi tới cửa, sau lưng đi theo một nam nhân trung niên mặc áo choàng da: "Đại hãn ở bên trong?"

"Đều ở đây." Thị nữ chỉ chỉ cửa mở rộng: "Ngươi tốt nhất lặng lẽ xem một chút trước, vị cô nương Liên Kiều kia không biết rõ thế nào."

Thị vệ đeo đao thăm dò nhìn nhìn, thấy người bên trong vẻ mặt tươi cười, lúc này mới ở cửa hô một tiếng: "Đại Hãn, vị đại nhân này muốn tìm một vị gọi Phương tẩu."

Mọi người nghe nói có người tìm Phương tẩu, đều cảm thấy kỳ lạ, lúc này thấy Lư Thế Phi cất bước đi đến từ bên ngoài, nhìn thấy một phòng người, cũng hơi lúng túng, nhưng hắn trấn định lại rất nhanh, hai mắt nhìn thẳng Phương tẩu: "Phương tẩu, ta muốn cưới nàng."