Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 279




Bóng đêm dần dần đậm, Tương Nghi từ một đường khe cửa nhìn ra, có thể thấy trong sân điểm một ánh sáng. Bắt đầu còn chỉ một hai ngọn, nhưng mới như vậy vừa khép mi, ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài đã là đèn đuốc sáng trưng, giống như ngàn vạn chấm nhỏ từ ngân hà rơi xuống.

Tương Nghi nhìn chằm chằm đồng hồ cát ở góc phòng, lưu sa tinh tế từ từ từ chảy xuống, một chóng thành đống, tâm nàng cũng chầm chậm trầm xuống, theo mỗi một hạt cát lưu động, nàng càng ngày càng thấp thỏm lo âu, rất nhanh, vị Lưu công tử kia sẽ đến mở khăn voan ra, nàng không biết nên đối mặt hắn thế nào.

Một trận huyên náo từ xa đến gần, Tương Nghi thẳng sống lưng, đôi mắt nhìn thẳng móng tay mình, toàn thân kéo căng chặt chẽ, nàng bất an ngồi ở chỗ kia, nhiều lần muốn kéo khăn voan xuống xông ra ngoài, nhưng một loại lực lượng không hiểu lại vững vàng cố định nàng trên giường, nửa bước cũng không thể động đậy.

"Chú rể mau mau mở khăn voan ra, chúng ta muốn xem tân nương tử!" Một phòng người ầm ầm hét to, Gia Mậu quay đầu lại nhìn nhìn, bà ngoại Dương lão phu nhân mang theo Bảo Trụ, Bảo Thanh, Bảo Lâm, còn có vị Lâm đại tiểu thư kia, tất cả mọi người mặt mày hớn hở nhìn hắn.

Gia Mậu cảm kích nhìn Dương lão phu nhân một cái, không có bà, mình và Tương Nghi sao có thể sẽ thành thân? Hắn tiếp nhận đòn cân người săn sóc nàng dâu đưa tới, run run đưa tới dưới khăn voan đỏ kia.

Tương Nghi thấy được một cái đòn cân màu đen duỗi tới, trong lòng căng thẳng bang bang nhảy lên, nàng sẽ phải thấy vị Lưu công tử kia, cũng không biết hắn dẫn theo những người nào đến nháo động phòng, nàng tuyệt không muốn phối hợp hắn, nhưng tình hình này không phải do nàng giãy giụa.

Đúng là vô cùng ân hận, nếu biết giờ phút này dày vò như thế, mình dù thế nào cũng sẽ không đồng ý Lưu công tử kia cầu hôn, trái tim Tương Nghi treo cổ họng, nhắm mắt lại không dám mở ra, đột nhiên cảm thấy trước mắt mình sáng lên, trong lòng rõ ràng, khăn voan đỏ đã bị vạch trần.

"Tân nương tử đẹp quá!" Một trận tiếng kinh hô vang lên, bên tai có người dịu dàng nói: "Tương Nghi!"

Giọng nói này quá quen thuộc! Là giọng của Gia Mậu! Là mình nghe nhầm sao? Tương Nghi quả thực không thể tin được tai của mình, nàng mạnh mẽ mở mắt: "Gia Mậu? Sao lại là ngươi?"

Là hắn, Gia Mậu đứng trước mặt mình, người mặc cát phục đỏ thẫm, mặt mỉm cười nhìn nàng.

Gia Mậu, Gia Mậu.

Hốc mắt Tương Nghi đột nhiên ẩm ướt, nội tâm sợ run, cơ hồ cầm giữ không được

"Sao lại không phải là ta?" Gia Mậu ha ha cười một tiếng, một tay kéo Tương Nghi lên, đôi mắt rơi vào trên người nàng, đắm đuối đưa tình lại dẫn chút áy náy: "Tương Nghi, những ngày này nàng chịu khổ."

Tương Nghi há to miệng, sững sờ nhìn Gia Mậu, trong đầu mơ mơ màng màng, có chút nhớ nhung không rõ ràng. Không phải mình phải gả cho Lưu công tử sao? Vì sao người mặc cát phục màu đỏ kéo tay mình lại đổi thành Gia Mậu? Nàng đảo mắt nhìn nhìn sau lưng Gia Mậu, thấy một đám người cười hì hì ngay trước mắt nàng.

"Nghi tỷ tỷ, ngạc nhiên mừng rỡ sợ hãi hả?" Bảo Thanh cười tủm tỉm, đôi mắt giống như trăng lưỡi liềm chân trời: "Bà nội liên tục để cho chúng ta buồn bực đừng nói, ta cũng sắp buồn chết a! Nhiều lần ta thiếu chút nữa nói ra tình hình thực tế, liều mạng bóp tay của mình mới không lên tiếng! Ha ha ha, hiện nhi thấy bộ dáng kinh hãi này của ngươi, cũng là đáng giá!"

Trên mặt Dương lão phu nhân có một tia thẹn thùng: "Tương Nghi, kỳ thật ta không nên lăn qua lăn lại con lâu như vậy, chẳng qua là muốn cho mẹ chồng con có thể tiếp nhận con tốt hơn, những ngày này con chịu khổ, ta nói xin lỗi với con, con khả ngàn vạn đừng để trong lòng, ta cố ý, nhưng như vậy sẽ tốt cho con."

"Dương lão phu nhân! Không không không, lão phu nhân, bà thật tốt quá, Tương Nghi cũng không biết nên nói cái gì." Tương Nghi nghẹn ngào một tiếng, đi đến trước mặt Dương lão phu nhân, quỳ rạp xuống đất, tầng tầng khấu đầu một cái: " Ân tình của lão phu nhân, cả đời này thế nào cũng báo đáp không xong."

Nàng và Gia Mậu, dù giãy giụa thế nào cũng như chạy không thoát vận mệnh bài bố, mặc dù Dương lão phu nhân lừa nàng, nhưng mục đích là vì tốt cho nàng, những ngày này mình thương tâm thất vọng, ngây ngây ngô ngô, nhưng là giờ phút này hoàn toàn không nghĩ nữa. Nước mắt trong mắt Tương Nghi cơ hồ muốn tràn mi, đây là nước mắt hạnh phúc, kiếp này nàng cuối cùng cùng với Gia Mậu.

Dung đại phu nhân đứng bên cạnh Dương lão phu nhân, nhìn Gia Mậu cùng Tương Nghi quỳ rạp xuống đất dập đầu với Dương lão phu nhân, trong nội tâm cảm thán không thôi, nếu Dung gia kiên trì cho Gia Mậu cưới Tiết tiểu thư kia, nào có đôi bích nhân đêm nay cùng nhau quỳ đó, chỉ sợ sớm đã đã chạy đi đại mạc mù mịt, không biết muốn cách bao nhiêu năm mới có thể gặp lại con trai.

"Mẫu thân, con và Tương Nghi sẽ hiếu thuận với mẹ." Gia Mậu dập đầu với Dung đại phu nhân, nếu mẫu thân không nghĩ thông suốt, gạt ông bà nội thay mình cưới Tương Nghi vào cửa, hôn sự này còn không biết phải đi qua bao nhiêu rối rắm mới có thể thành. 

"Đa tạ mẫu thân." Tương Nghi thấy Gia Mậu nói chuyện trong nội tâm lập tức hiểu, Dung đại phu nhân cũng là đã ra sức.

"Tương Nghi, mau mau đứng lên." Dung đại phu nhân có chút thẹn thùng, nếu mình rộng lượng chút ít, Tương Nghi nơi nào sẽ ăn nhiều khổ như vậy, sao có thể cho nàng quỳ cảm kích mình. Nàng kéo tay Tương Nghi cười: "Về sau con hãy thật tốt với Gia Mậu."

Dương lão phu nhân mang theo mọi người náo loạn một hồi, lúc này mới vừa lòng thỏa mãn trở về, trong phòng chỉ còn lại Gia Mậu và Tương Nghi, bọn họ hai bên nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ, đều hóa thành ánh nhìn này, không dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Ngọn nến long phượng cao chiếu hồng trang, trong màn che có hai bóng người lấp lóe, hai tay Gia Mậu ôm lấy Tương Nghi, hơi thở như gió xuân phất qua mỗi một tấc da thịt của nàng, tay của hắn ở dưới thân thể của nàng, giống như một con thuyền nhỏ nhu hòa giữa ngọn sóng, đang tìm bến cảng yên tĩnh.

Cỏ thơm um tùm Anh Vũ châu, hắn cuối cùng tìm được này bến đỗ cho mình, tay dùng sức một chút, Tương Nghi cơ hồ muốn không thở nổi: "Gia Mậu."

"Như thế nào? Đau không?" Gia Mậu dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng nàng, từng giọt mồ hôi trên trán không ngừng lóe sáng.

"Đau, nhưng rất vui vẻ." Tương Nghi nhẹ giọng trả lời, trong mắt có ánh lệ.

Tựa như được khích lệ, hắn càng thêm ra sức, mỗi một lần tựa như dẫn nàng bay thẳng tận trời, hắn và nàng tay cầm tay đi giữa một mảnh biển mây vô biên, cách mặt đất xa xa, cơ hồ muốn té xuống, nhưng lại không được.

Giống như ong mật bay qua nhụy hoa, dùng sức mút vào mật hoa, nàng có thể cảm thấy mỗi một phần lực lượng của hắn, trong lòng của nàng có vô hạn nhu tình, đau đớn, cũng vui vẻ, nàng ôm chặt lấy hắn, thấp giọng hô tên của hắn: "Gia Mậu, Gia Mậu..."

"Tương Nghi, ta ở đây." Gia Mậu nhẹ khẽ nở nụ cười, đưa tay phất qua tóc nàng, ngón tay đã là một mảnh ướt nhẹp. Hắn thở dốc một cái, cuối cùng, hết thảy khôi phục yên tĩnh. Nhưng hắn vẫn không buông tay được như cũ, ôm thật chặt nàng nằm ở nơi đó, hai người thao thao bất tuyệt nói chuyện cả đêm.

Hắn và nàng, gắn bó kề cận bên nhau như vậy, không chịu một khắc chia lìa, tóc đen rơi trên gối đầu màu đỏ, da thịt như ngọc oánh oánh tỏa sáng, ở trong mắt Gia Mậu, Tương Nghi tối nay giống như chạm khắc ra từ ngọc, xinh đẹp khiến hắn không thể hô hấp.

Hai bà tử bên ngoài nghe động tĩnh trong phòng, trên mặt nổi lên dáng tươi cười: "Đại thiếu gia thật là oai hùng, chỉ sợ phu nhân chịu không nổi, đi một chút đi, chúng ta trở về bẩm báo, hỉ sự này đã thành, lão phu nhân, đại phu nhân sẽ chờ ôm tằng tôn và tôn tử được rồi!" 

Hai người rón ra rón rén từ trong viện đi ra ngoài, đến chỗ đường rẽ phía trước, một người hướng đông một người hướng tây, rất nhanh biến mất trong đêm tối mù mịt.

"Cái gì?" Dung lão phu nhân mắt trợn trừng, cơn tức trong lòng từ từ dâng lên: "Tân nương tử họ Lạc, không phải là họ Tiết?"

Bà tử tới báo tin không nghĩ tới Dung lão phu nhân có bộ dáng như vậy, bị dọa nhảy dựng: "Đại phu nhân Dương lão phu nhân đi náo động phòng, còn mang theo tỷ muội Dương gia, nghe nói giống như là cô bé mồ côi, tạm thời sống nhờ ở Dương phủ." 

"Vậy chắc chắn là nàng!" Mmặt mũi Dung lão phu nhân vẻ giận dữ tràn đầy, năm ngoái Gia Mậu về Giang Lăng, từng tranh chấp với bà trong đại đường, không cần Hoàng hậu nương nương tứ hôn, nói hắn thích một vị cô nương, nhất định là nàng, là một con tiện nhân! Dung lão phu nhân sờ sờ ngực, vợ lão đại cả gan làm loạn, thế nhưng không nói cho bà đã đánh tráo tân nương tử, may mà bà còn hoa khí lực như vậy giúp đỡ nàng đặt mua đồ cho hôn sự!

Dung lão phu nhân tức giận đập bàn, cũng trách mình, chỉ nghĩ làm sao mò tiền từ việc chọn mua, quên hỏi lại hôn sự. Khó trách vợ lão đại thống thống khoái khoái giao một bộ phận quyền lực chọn mua cho mình, hóa ra là muốn làm cho mình chú ý những chuyện này, không hỏi tới chuyện kết thân.

Nhưng là, dù thế nào, nàng cũng không nên cả gan làm loạn thay Gia Mậu cưới họ Lạc kia!

Mặc dù Dung lão phu nhân vơ vét một khoản không nhiều không ít trong việc chọn mua, nhưng này bạc mới đến tay, đã bị Dung tam gia lấy đi một nửa, trong lòng Dung lão phu nhân lo sợ, chỉ hy vọng có thể lại mò nhiều chút ít. Bà vốn còn tính đến lúc đó cháu dâu kia vừa đến thì đánh điểm gió thu, nhưng bây giờ nghe cháu dâu dĩ nhiên là bé gái mồ côi sống nhờ ở Dương phủ, một ngụm lão huyết trong lòng cơ hồ muốn phun ra ngoài, Trường Ninh Hầu phủ không phải là làm việc thiện, chó mèo cũng thu vào!

"Ngày mai ta xem bọn họ nói thế nào!" Ngày mai sớm tinh mơ Gia Mậu phải mang vợ đến nhận thân, mình có thể phải xuất ra khí thế chủ mẫu quản gia, bé gái mồ côi nho nhỏ cũng mưu toan trà trộn vào Trường Ninh Hầu phủ? Cho dù là nàng ta đã bái đường thành thân, mình cũng làm cho nàng biết điều nhường lại!

Cháu dâu trưởng Trường Ninh Hầu phủ, phải là người xuất thân danh môn vọng tộc, có thể làm cho Hầu phủ quang cảnh cẩm tú, nữ tử như vậy, sao có thể tu hú chiếm tổ chim khác? Nếu nàng ta không có tự biết rõ, một mặt mũi nhọn, dựa vào Dương lão phu nhân mới lẫn vào Hầu phủ, cũng đừng trách mính mình không khách khí với nàng.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tương Nghi tỉnh lại, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt mỉm cười của Gia Mậu: "Tương Nghi, cuối cùng nàng tỉnh."

Tương Nghi xấu hổ quay mặt đi: "Sao hai mắt sáng quắc như vậy, nhìn cái gì chứ."

Gia Mậu cười đánh tới, ôm cổ nàng: "Tương Nghi, buổi sáng mỗi ngày, vừa mở mắt có thể trông thấy nàng, cảm thấy tốt quá, đây là phúc khí ông trời ban thưởng cho ta!"

Tương Nghi đưa lưng về phía Gia Mậu, cảm thấy hắn ngón tay thon dài sờ soạng từ từ trên lưng mình, lại ngượng ngùng: "Gia Mậu, chúng ta nên rời giường, các trưởng bối chờ hai chúng ta đi bái kiến."

Gia Mậu hoàn toàn không nghe lời của nàng, hai tay ôm lấy eo Tương Nghi, đầu tựa vào tóc đen của nàng, dùng sức hít hà: "Thật là thơm!"

Hơi thở nóng hừng hực kia giống như một ngọn lửa, nướng da thịt ở cổ nàng, Tương Nghi vặn vẹo uốn éo thân thể, lại chỉ làm cho Gia Mậu lại nhiệt tình hơn, hai người ở trên giường động không nghỉ, Kim Châu bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa: "Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, người bên chủ viện đến."

Tương Nghi vội vàng đưa tay đẩy Gia Mậu ra: "Nói cho ngươi các trưởng bối sớm thức dậy ngươi xem một chút, sắp giờ Thìn rồi!"

Gia Mậu cười hắc hắc: "Chắc chắn bọn họ biết rõ chúng ta sẽ ngủ nhiều một hồi, sẽ không nói chúng ta." Vừa cười vừa nhẹ nhẹ cắn vành tai Tương Nghi một cái, cái loại cảm giác đó □□ làm cho nàng lên tiếng kinh hô, liếc Gia Mậu một cái, Tương Nghi ngồi thẳng người, bắt đầu mặc quần áo.

Xiêm y nữ nhi phức tạp hơn nam tử nhiều, lúc Gia Mậu mặc trung y xong, Tương Nghi mới mặc quần áo trong, Gia Mậu leo đến góc giường, nhặt đồ cưới đỏ thẫm lên: "Còn mặc cái này?" Tương Nghi nhìn Gia Mậu đưa tay một thân đỏ tươi, hé miệng cười cười: "Sao còn mặc cát phục!"

Gia Mậu lôi kéo xiêm y: "Đây là bộ quần áo ta thích nhất nhất kiếp này!"

"Chàng mau đi mở cửa, để Kim Châu Kim Ngọc hầu hạ ta rửa mặt, chàng cũng mau mau đổi xiêm y, hôm qua chúng ta thành thân, hôm nay thế nào còn mặc cát phục, không có cho phép dê các trưởng bối cho rằng bọn nha hoàn không hiểu hầu hạ, để chàng vẫn mặc xiêm y hôm qua, họ sẽ xử lý các nàng đó." Tương Nghi đưa tay đẩy Gia Mậu: "Mau chút ít mau chút ít, chớ để cho các trưởng bối chờ lâu."

Gia Mậu bất đắc dĩ, mở cửa cho Kim Châu Kim Ngọc vào, lại phân phó nha hoàn của mình là Xảo Tâm đi lấy ngoại y đến, đổi cát phục màu đỏ kia, xoay đầu lại vừa nhìn, Tương Nghi xuyên xiêm y thạch lựu hồng, sơ búi tóc như ý, bên trên cài một cái tơ ngọc ấn kim trâm phượng đơn giản.

"Thêm đóa trâm hoa nữa." Gia Mậu đi đến bên cạnh hộp trang điểm, đưa tay chọn lấy một đóa trâm hoa, cầm trong tay suy nghĩ một chút, lại thả trâm hoa kia về, cười lấy ra một đóa trâm hoa trong túi của mình: "Ta cài lên cho nàng."

Tương Nghi vừa nhìn, đúng là đóa trâm hoa Gia Mậu lấy đi từ trên đầu nàng tám năm trước, kiểu dáng hơi cũ, nhưng nhìn qua vẫn tỏa sáng lấp lánh, thoạt nhìn Gia Mậu bảo tồn rất tốt. Gia Mậu mỉm cười nhìn Tương Nghi, cầm lấy gương soi cho nàng: "Nhìn một chút, không nghĩ tới đóa trâm hoa này mang giờ có thể, cũng hoạt bát lắm."

Kim Châu Kim Ngọc ở bên cạnh khúc khích cười, hai đóa trâm hoa này vừa nhìn là trẻ con mang, ở đâu nên Đại thiếu phu nhân thích hợp mang chứ, chỉ là đại thiếu gia kiên trì muốn nàng mang, các nàng làm nô tỳ cũng sẽ không nhiều chuyện, chỉ ở một bên phụ họa: "Đại thiếu phu nhân mang cái gì đồ trang sức đeo tay đều đẹp mắt, ai kêu Đại thiếu phu nhân có được xinh đẹp đâu."

Tương Nghi bất đắc dĩ, đứng lên nói: "Đi thôi, chúng ta mau đi tiền đường, đỡ phải cho các trưởng bối đợi lâu."

Gia Mậu đưa tay giữ chặt nàng: "Đừng có gấp, chúng ta cùng đi, nàng không thể ném ta ra phía sau."