Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 116: Ở chung




Editor: meoxuxu

Khúc Mịch nghĩ đến việc khi về sẽ cùng Dĩ Nhu ăn lẩu, trong lòng có chút hưng phấn. Anh cố ý đi siêu thị mua vài lon bia, hai người cùng uống thả lỏng một chút, cùng nhau nói ra điều trong lòng, khoảng cách hẳn sẽ kéo gần hơn.

Anh nhớ tới mình ra tra cứu trên mạng cách tìm hiểu con gái( có lẽ anh ý lên mạng search,mình k hiểu đoạn này cho lắm), trước hết chia con gái thành vài loại. Anh cảm thấy Dĩ Nhu là kiểu người có EQ thấp, trên mặt tình cảm dường như không nhận ra tình cảm rõ ràng bằng mắt thường, bởi vì trong lòng bị thương tổn, theo bản năng bài xích đàn ông tiếp cận theo phương diện ấy.

Theo đuổi loại con gái này ám chỉ là vô ích, nếu muốn chỉ có biện pháp chui vào thế giới của cô, mắng không đi, đánh cũng không đi, chặt chẽ chiếm giữ. Đợi cho cô thành thói quen, sẽ không có cách nào rời khỏi mình nữa!

Tưởng tượng đến cảnh Dĩ Nhu không thể nào cách xa mình, Khúc Mịch nhịn không được cười ra tiếng.

"Tôi đã trở về!" Anh mở cửa đi vào, đã thấy Vương Tịnh từ phòng bếp đi ra, trên người còn mặc tạp dề. Trên sô pha ở phòng khách có đến mấy người quen thuộc, chính là đám Lục Ly vừa mới tách ra trước đó.

Khúc Mịch chau mày, hiển nhiên có chút khó hiểu, có chút khó chịu.

"Pháp y Tăng gọi điện mời chúng tôi tới đây ăn lẩu, nghe nói cũng không lãng phí lắm, còn náo nhiệt." Lưu Tuấn đi qua cầm lấy bia trong tay anh,"Chúng tôi cũng mua rượu và đồ uống đến đây."

"Ừm. " Anh hừ một tiếng, thay đôi dép lê đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Vương Tịnh thấy anh đi vào phòng ngủ chính, liền hiểu rõ, không khỏi cắn cắn môi. Xem ra điều bọn họ nói đều là sự thật, hai người là quan hệ người yêu với nhau, hơn nữa còn đã ở chung.

Cô nhận được điện thoại của Lục Ly, nói pháp y Tăng mời tất cả thành viên trong đội cảnh sát đến nhà ăn cơm, phản ứng đầu tiên là muốn từ chối. Nhưng cô nghĩ không biết vị pháp y Tăng này có gì đặc biệt tốt hơn người, liền vội vàng đáp ứng chạy sang đây.

Nhìn thấy Dĩ Nhu mặc quần áo ở nhà, tóc rối tung, cô cảm nhận căn bản không giống với người cùng mình làm việc ở cơ quan. Pháp y tăng ở nhà rõ ràng thiếu đi vài phần lạnh lùng như băng, tránh người ngàn dặm như ở ngoài.

Bọn Lục Ly cũng lục tục đến đây, bởi vì có mỗi cô là nữ, cho nên chủ động đến phòng bếp hỗ trợ.

Nhìn thấy Dĩ Nhu tay chân nhanh nhẹn đem các loại rau xanh rửa sạch, sau đó sắp lên mâm rất đẹp mắt, cô không khỏi âm thầm cảm thán trong lòng.

Những lá rau cải cúc, được xếp gọn gàng trên đĩa trắng,trên phiến lá màu xanh còn dính bọt nước. Ngọn cây cải dầu được đặt hướng vào giữa mâm, giữa mâm bày quả thánh nữ màu đỏ tươi.

(T.T mình không biết quả thánh nữ là quả gì)

Một mâm rau củ đầy đủ màu sắc, mỗi đĩa có một loại rau củ khác nhau, khoai tây, đậu mầm, mộc nhĩ, ngó sen cắt lát, nấm kim châm.

Nhất là mấy cây cải thìa và cải dầu mà pháp y Tăng cầm trong tay, trông rất ngon miệng.

Thịt được thái lát xếp ngay ngắn trong đĩa hình chữ nhật, miếng nào ra miếng đấy, mỗi miếng đều được thái đều đặn, tươi mới trông rất ngon mắt, nhìn qua nhất định là thịt chất lượng cao.

Thời điểm Khúc Mịch đi vào, Dĩ Nhu đang rửa tôm.

Đem những con tôm tươi đi bóc vỏ, bỏ đi chỉ tôm, băm nhỏ. Tẩm ướp thêm rượu gia vị, muối ăn, trứng, bột mì quấy đều. Sau đó bỏ vào khuôn có hình dạng khác nhau. Vương Tịnh từ phòng khách đi vào, thấy Dĩ Nhu đem khuôn tôm đã chín bày lên đĩa. Bỏ khuôn đi, tôm đủ loại hình dáng hiện lên trước mắt.

"Thật đáng yêu!" Cô nhịn không được khen ngợi, chỉ vào miếng tôm hình con cá nhỏ, "Lát nữa biết làm thế nào bây giờ? Không ăn thì thật thèm, ăn vào lại không nỡ! Pháp y Tăng, chị cũng không cần làm đẹp thế này chứ?"

Dĩ Nhu thấy thế nở nụ cười, thấy rằng trên người cô ấy vẫn còn một chút tính trẻ con. Rõ ràng lúc mới tới có vài phần không được tự nhiên, giờ này nhưng lại hứng khởi như thế.

"Có phải Đội trưởng Khúc đã trở về? Lưu Tuấn, vào đây giúp tôi xếp bàn ăn đi."" Dĩ Nhu kêu một tiếng, Lưu Tuấn đã đứng dậy đi vào luôn.

Nhà của Dĩ Nhu diện tích không lớn lắm, phòng bếp và phòng ăn không có vách ngăn. Bàn ăn cũng là loại gấp, bình thường không mở ra thì là chiếc bàn nhỏ, đủ cho hai người ngồi ăn.

Lưu Tuấn đi qua bỏ khăn trải bàn ra, đem bàn ăn mở ra, sau đó Cố Thành đi đến giúp. Hai người mang bàn ăn ra phòng khách, mang hết ghế dựa trong nhà ra, hơn nữa có cả sô pha, vừa vặn có thể ngồi xuống.

Khúc Mịch thay quần áo, tắm xong rồi mới ra.

"Em gọi mấy người họ đến đây làm gì?" Anh vào phòng bếp, thừa dịp người bên ngoài không chú ý, nhỏ giọng nói thầm với Dĩ Nhu.

"Anh không phải thường nói, tiếp xúc với nhiều người rất có lợi đối với bệnh của tôi đấy sao." Dĩ Nhu cũng không có dừng tay, chuẩn bị mang nồi ra," Vốn là tôi gọi điện cho Đại sư huynh, không nghĩ tới anh ấy có việc gấp phải đến Bắc Hải."

"Vậy sao." Khúc Mịch hừ một tiếng, nghe không biết là vui mừng hay tức giận.

"Để tôi làm nốt cho, em vào nghỉ ngơi một chút đi. Mấy tên tiểu tử này cùng một loại, chỉ biết ăn mà không biết làm. Đồ ăn nhiều như vậy tất cả đều là em làm sao? Nếu biết em mời khách, tôi đã trở về sớm hơn giúp em rồi." Khúc Mịch thấy trên bàn đủ loại món ăn đĩa to đĩa nhỏ, không khỏi chau mày.

"Vương Tịnh cũng giúp làm không ít mà." Dĩ Nhu nở nụ cười rồi nói tiếp, "Lưu Tuấn và Cố Thành mua rượu và gia vị, cũng phải chạy lên chạy xuống mấy lần."

Khúc Mịch cầm lấy con dao trong tay Dĩ Nhu, "Em chỉ tôi đi, tôi làm cho!"

"Thôi, vẫn nên để tôi làm cho." Dĩ Nhu sợ anh biến nó thành một đống lộn xộn, ngược lại mình phải làm lại lần nữa.

"Làm sao? Em sợ tôi không làm được?" Khúc Mịch tự tin nói," Tôi chính là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp đấy!"

Phụt ~ Dĩ Nhu nghe xong nhịn không được nở nụ cười, lời này hình như dùng để nói đến mấy cô gái mà.

Vương Tịnh đi vào lấy bát đĩa, thấy hai người vai kề vai, lúm đồng tiền trên mặt Dĩ Nhu nở như hoa, Khúc Mịch ngoái đầu lại híp mắt cười với cô ấy. Cảnh tượng kia cực kì giống trong phim thần tượng, hài hòa đẹp mắt.

Cô ta thấy trong lòng mình ê ẩm, lại âm thầm thở dài. Nam thần yêu đương, mà người yêu không phải mình, cảm giác này so với thất tình còn khó chịu hơn.

"Choang!! " Một âm thanh chói tai phát ra dọa Dĩ Nhu nhảy dựng, quay đầu nhìn lên, hóa ra Vương Tịnh không cẩn thận làm rơi một cái bát.

"Cẩn thận!" Dĩ Nhu thấy cô ngồi xổm xuống tay không nhặt mảnh bát vỡ, vội vàng nhắc nhở, nhưng lại chậm mất một bước.

Mảnh bát xẹt qua tay Vương Tịnh, liền chảy máu.

Dĩ Nhu vội chạy qua, che lại miệng vết thương, để cho Khúc Mịch đi lấy hòm thuốc.

"Miệng vết thương không sâu, không có mảnh bát nào dính ở trong, đừng sợ!"" Dĩ Nhu rất nhanh liền xem xét qua miệng vết thương, an ủi Vương Tịnh một chút.

Khúc Mịch mang hòm thuốc tới, mở ra, lấy ra thuốc khử trùng. Dĩ Nhu nhận lấy, thuần thục khử trùng vết thương, lại đổ thêm một chút thuốc khử trùng lên đó.

"Hiện tại trời quá nóng, băng bó vết thương càng dễ nhiễm trùng. Cũng may miệng vết thương không sâu, sẽ mau lành thôi. Lát nữa lúc ăn cơm đừng ăn cay, hải sản cũng ăn ít thôi." Dĩ Nhu dặn dò cô vài câu.

"Tôm của tôi!" Vương Tịnh còn nhớ thương đến món tôm,"Cái này khỏi cần phân vân rồi, chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn."

Cô gái này đúng là có chút tâm địa, nhưng Dĩ Nhu lại không có chán ghét cô ta.

Dĩ Nhu bảo cô ta đi ra phòng khách nghỉ ngơi, tự mình đi dọn mấy mảnh bát.

"Để tôi, em cách xa một chút." Khúc Mịch tranh lấy việc," Cẩn thận không đứt tay, cũng không phải chuyện đùa!"

Cũng không cần nghiêm trọng như vậy. Vết thương của Vương Tịnh cũng chỉ xẹt qua một ngón tay thôi mà!

Khúc Mịch thu hết các mảnh vỡ, đem bỏ vào thùng rác, sau đó lại kiểm tra kĩ càng trên sàn nhà một lần nữa.

"Buổi sáng em thường đi chân không vào phòng bếp để uống cà phê, có mảnh nhỏ cũng không được."

Dĩ Nhu liếc mắt nhìn Vương Tịnh còn đứng ở một bên góc phòng bếp, cảm thấy được lời này nghe có chút mập mờ, cô ấy sẽ không hiểu lầm chứ.

Nhìn thấy hai người đối với nhau như cặp vợ chồng nhỏ mới tân hôn, có loại cảm giác ngọt ngào. Lại nghe thấy ý trong lời Khúc Mịch, quan hệ của hai người hẳn là rất thân mật khăng khít.

Vương Tịnh cô đơn từ phòng bếp đi ra, mấy người trên sô pha còn đang mân mê di động.

"Đội trưởng Khúc." Mạnh Triết đến cuối cùng, lại tìm Khúc Mịch để báo cáo tình hình điều tra.

"Vừa ăn vừa nói." Khúc Mịch gọi mọi người giúp để bày bàn ăn, bật bếp để ăn lẩu.

Chỉ chốc lát sau, mọi người liền ngồi quanh bàn ăn. Trên bàn bày hai nồi lẩu, một nồi thường, một nồi cay.

"Ăn lẩu cũng cần chú trọng thứ tự." Họ Vương là người sành ăn, nhắc tới món ngon là nếp nhăn trên trán đều nổi lên,"Trước tiên là nhúng thịt, đặt vào trong nồi nước lẩu, mười giây sau thì vớt ra. Thời gian quá lâu sẽ khiến thịt chín quá, vị không ngon. Nước lẩu nhúng thịt xong ngọt vị thịt, sau đó ta bỏ thêm rau xanh vào, hương vị lại càng ngon. Sau đó nhúng thêm thịt, rau xanh cùng thịt trộn lẫn với nhau, hương vị lại có điểm khác. Cuối cùng bỏ nốt mấy thứ còn lại vào, chà chà, hương vị ngon tận đầu lưỡi. Tóm lại, nhất định phải theo trình tự thịt, rau, thịt, trình tự tuyệt vời!"

"Lúc đến ăn cơm cậu đã nghĩ ra rồi phải không, nói chuyên nghiệp như vậy. Vậy sao thời điểm phá án, miệng lại cứ như hũ nút vậy. Lục Ly nhịn không được cười mắng anh ta một câu," Ăn mỗi nồi lẩu mà còn phiền phức như vậy, tùy ý đi."

Khúc Mịch thả một miếng thịt vào, dùng đũa gắp lấy, cách vài giây thì lật mặt lại, thấy thịt chín tái thì gắp ra. Bỏ vào bắt Dĩ Nhu.

Khi hai người bọn họ cùng ăn cơm, Khúc Mịch thường xuyên sẽ gắp đồ ăn cho cô, vài ngày như thế, Dĩ Nhu đã thành thói quen.

Mọi người cùng nhau trao đổi ánh mắt, đều làm bộ như không thấy, cũng không có nghe gì.

Dĩ Nhu cảm thấy được không khí không đúng cho lắm, ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt mọi người đều hướng về mình, nhất thời có chút xấu hổ đỏ mặt, vội vàng cúi đầu xuống che dấu.

"Các cậu cứ tự nhiên đi, hôm nay nhất định phải ăn cho tận hứng." Khúc Mịch thấy thế khóe miệng mang theo nụ cười, giống như chủ nhà đứng ra tiếp đãi khách.

Anh đưa cho mỗi người một lon bia, riêng Dĩ Nhu thì đưa cho cô một hộp sữa.

Dĩ Nhu thấy Vương Tịnh biến sắc, vội vàng đưa cho cô một hộp, còn đem cả nước trái cây mở ra, "Cô thích uống cái gì?" Chính mình dù sao cũng là chủ nhà, nơi này lại có một vị khách nữ, thế nào thì cô cũng phải chăm sóc cho tốt.

"Tôi uống giống bọn họ!" Vương Tịnh cũng cầm một lon bia,"Phụt" thoáng cái đã mở ra, "Ăn lẩu không uống bia thì thật không thú vị."

"Đồng ý!" Họ Vương nghe xong giơ ngón tay cái lên," Lúc này cô mới không phụ mỹ thực. Vì quan điểm của chúng ta giống nhau, mời cômột ly!" Nói xong uống trước một hụm lớn.

Vương Tịnh cũng không chịu yếu thế, uống một ngụm, rất có vẻ nữ trung hào kiệt.

Editor: Chương này có nói về đồ ăn mình edit k dk mượt lắm, mọi người thông cảm nha ^^