Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 135: Làm khách




Editor: Meoxuxu

Lưu Tuấn xung phong đi điều tra chuyện vợ Kim Hâm sinh con ba mươi lăm năm trước, năm ấy có rất ít người đến bệnh viện sinh con, đều là tìm bà đỡ trong thôn đến nhà đỡ đẻ. Nơi Kim Hâm trước đây ở đã sớm thành một tiểu khu, các hộ gia đình cũ đều đã chuyển đi.

Hơn nữa năm ấy bà đỡ cũng đã bốn mươi, năm mươi tuổi, bây giờ còn sống cũng đã bảy, tám mươi tuổi, còn sống hay không đều khó nói.

Khúc Mịch phái người theo dõi Diệp Hồng, còn bố trí người ở nhà mẹ đẻ cô ta, một khi phát hiện nhân vật nào khả nghi lập tức bắt người.

Dĩ Nhu một lòng muốn bắt được hung thủ thật sự sát hại ba mẹ mình, có lẽ nghi phạm lớn nhất Kim Chí Thành dường như không phải hung thủ. Như vậy, hung thủ rốt cuộc là ai đây? Sau mười lăm năm, án mạng kia không lẽ lại phải bỏ xó sao?

Cô đang lo lắng suy nghĩ, thì nhận được điện thoại của mẹ Khúc, bảo cô cuối tuần đến nhà chơi. Trưởng bối đã mời làm sao có thể cự tuyệt, cô thoải mái đáp ứng.

Nhưng đến chơi nhà người ta không thể đi tay không, mua cái gì bây giờ?

Dĩ Nhu rầu rĩ vì không có trưởng bối chỉ giúp, đành phải gọi điện cho chú mình ở bên Canada.

"Mẹ cậu ta mời con đến nhà ăn cơm sao?" Nghe được lời như vậy, ngữ khí Tằng thúc bên kia điện thoại nhẹ nhàng, tâm tình rất tốt, "Vậy con định mua quà gì để tặng?"

"Con chưa biết nên đang lo lắng. Lần trước con mời chú dì ăn cơm, dì còn định tặng con cái vòng tay bằng ngọc. Con nhìn qua thấy chiếc vòng kia là đồ cao cấp, lại là đồ gia truyền gì đó, nên không dám nhận. Nhưng mà chú và dì ra tay rất hào phóng, quà chào hỏi mà không tử tế không khỏi thất lễ. Không cần cái gì quá quý giá, lại sẽ để cho nhau gánh nặng không cần thiết."

"Vòng ngọc gia truyền? Không phải là của bà nội cậu ta truyền cho mẹ cậu ta chứ?" Tằng thúc nghe xong vội vàng hỏi.

"Đúng vậy. Chú tại sao lại đoán được?"

Nha đầu ngốc! Tằng thúc thật sự dở khóc dở cười, con trai nhà người đã đưa mình đi ra mắt cha mẹ hắn, vậy mà nó còn không hiểu được, thật sự là đầu gỗ mà! Yêu đương đứa cháu nhà mình, nếu ai mà yêu nó nhất định khổ không tả nổi. Tằng thúc không khỏi lo lắng cho Khúc Mịch, một tiểu tử xuất sắc, nhưng cũng không vì khó mà lui.

"Vậy mẹ cậu ta nói với con cái gì? Có thích con không? Bọn họ không ghét bỏ công việc của con chứ?" Tằng thúc ở nước ngoài nhiều năm, tư tưởng rất thoải mái, hiển nhiên không có kỳ thị công việc ấy. Nhưng Dĩ Nhu dù sao cũng đang sống ở Trung Quốc, hơn nữa trưởng bối ở đấy đều kiêng kị điềm xấu, không thể tiếp nhận cũng rất bình thường. Tuy rằng tình yêu là chuyện của hai người, nhưng đến khi tiến tới hôn nhân, liền biến thành chuyện của hai nhà.

Dĩ Nhu mệnh khổ, mười tuổi đã mất cha mẹ, đồng thời lại không có tình yêu thương của ông bà nội ngoại. Dựa vào cách nói mê tín, thì đó là một đứa nhỏ mệnh khắc. Nếu con bé có được ba mẹ chồng thông tình đạt lý, sau kết hôn con bé sẽ càng hạnh phúc.

" Tại sao lại phải kỳ thị công việc của con?" Dĩ Nhu cảm thấy lời nói của chú mình có chút kỳ quái, bản thân mình là pháp ý, thì liên quan gì đến cha mẹ Khúc Mịch đâu? Thích thì tiếp xúc nhiều, không thích cũng không đáng gặp mặt a.

"Bởi vì Khúc Mịch nha."

"Ách. Muốn kể đến thi thể và máu me, con trai bọn họ còn nhìn thấy nhiều hơn cả con đấy." Dĩ Nhu hiển nhiên không hiểu ám chỉ trong lời nói của chú, " Tuy nhiên bọn họ cũng rất cởi mở, rất hiền lành. Dì nói công việc của con rất tốt, tối thiểu thi thể cũng không có nói dối, không cần cả ngày phải xã giao làm quen."

Thật đúng là ý nghĩ đặc biệt! Thế nhưng như thế mình có thể yên tâm rồi. Tằng thúc an tâm đồng thời cũng vì EQ của cháu gái mình mà cảm thán một tiếng. Cha mẹ người ta mời nó như thế, nó còn không biết vì cái gì.

"Tặng quà đừng nên để ý đến giá cả, chủ yếu là tấm lòng của mình." Cháu gái mình ngơ ngác như vậy, luôn không biết đáp lại, là loại đàn ông nào cũng không khỏi nhụt chí. Tằng thúc quyết định trợ giúp, giúp cháu gái mình chủ động một lần, " Chú thấy tốt nhất con nên gọi điện cho Khúc Mịch hỏi một chút, nó khẳng định biết cha mẹ mình thích cái gì."

Dĩ Nhu cảm thấy rất có lý, ngắt điện thoại với chú liền gọi luôn cho Khúc Mịch.

Khúc Mịch rất ít khi nhận được điện thoại của Dĩ Nhu, ngoài công việc thì chưa từng có. Anh nghe thấy Dĩ Nhu hỏi, kìm lòng không được nở nụ cười.

Nhanh như vậy đã muốn lấy lòng bố mẹ chồng tương lai, xem ra con đường theo đuổi vợ của anh không còn xa nữa rồi! ( A nghĩ nhiều rùi a Mịch ơi:))

Khúc Mịch hẹn Dĩ Nhu cùng đi tới trung tâm thương mại, chọn được quà thích hợp Khúc Mịch sẽ trả tiền.

"Tại sao lại để anh trả tiền chứ, đây là tâm ý của tôi."

"Cũng giống nhau mà!"

Làm sao giống nhau được? Dĩ Nhu kiên trì muốn trả tiền, Khúc Mịch đành phải theo cô.

Ngày hôm sau, Dĩ Nhu mang theo quà mình tỉ mỉ chọn lựa đến nhà Khúc Mịch. Cô đã đến một lần, nên ngựa quen đường cũ.

Gặp mặt chào hỏi xong, sau đó đem quà ra, "Chú, dì, đây là chút tấm lòng của con, không biết hai người có thích hay không."

"Thích! Chỉ cần là con mua liền thích!" Mẹ Khúc càng nhìn cô lại càng vui vẻ, tuy rằng không có cha mẹ dạy dỗ, nhưng vẫn là một đứa trẻ có lễ phép.

Được con dâu tương lai tặng quà, ba Khúc mẹ Khúc tự nhiên mừng rỡ cười toe toét. Đợi đến khi mở ra, lại càng vui vẻ hơn.

"Bộ "Sơn Hải Kinh" này trước đây ta vẫn luôn muốn mua, đáng tiếc hỏi mấy nhà sách cũng chưa có bán." Ba Khúc nhìn thấy cười nói, " Con mua nó ở đâu vậy?"

"Kỳ thật quyển sách này là con đặt mua trước, quả thật rất khó mua được." Dĩ Nhu cười nói.

"Ta đây như thế nào không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ, quân tử không đoạt đồ mà con yêu thích được."

" Quân tử cũng hướng tới cái đẹp mà." Dĩ Nhu cười ha ha nói, " Thật ra con chính là một người nghiệp dư, chú lại nghiên cứu về phương diện này, đưa cho chú con thấy thích hợp hơn. Nhưng mà chú, chú phải đồng ý với con, nếu có thời gian rảnh dạy con một ít là được. Con rất thích loại truyện cổ này, đặc biệt là về động vật. Chú và dì đã nghiên cứu bên ngoài nhiều năm, nhất định rất có hứng thú về phương diện này."

"Con nguyện ý nghe sao? Vậy cùng chú vào thư phòng đi. Ta muốn xuất bản một cuốn tản văn du ký, đã viết được mấy chương, lần này cho con xem trước." Ba khúc vừa nghe thấy lời cô nói, ánh mắt đều tỏa sáng, nhiệt tình mời cô vào thư phòng.

Mẹ Khúc một tay cầm lấy Dĩ Nhu, " Trước tiên con cùng dì vào phòng ngủ đi, con dạy ta đồ trang điểm này dùng thế nào. Nghiên cứu bên ngoài nhiều năm như vậy, màn trời chiếu đất căn bản không có thời gian và tâm tư trang điểm. Bây giờ rảnh rỗi, cũng muốn bảo dưỡng tốt một chút." Phụ nữ bất kể bao nhiêu tuổi, cũng đều nghĩ đến việc khiến mình trở nên xinh đẹp.

"Chú Khúc." Dĩ Nhu khó xử nhìn sang Khúc ba.

"Đi đi, lát nữa rồi con sang thư phòng với ta." Khúc ba khoát tay, ông đối với vợ luôn là nhường nhịn.

"Mẹ." Khúc Mịch thấy Dĩ Nhu bị mẹ mang đi, không khỏi kêu một tiếng. Thật vất vả mới đem Dĩ Nhu mang về nhà, như thế nào không để hai bọn họ ở cùng nhau chứ?

Mẹ Khúc quay đầu trừng mắt liếc con trai một cái, " Mẹ cái gì mà mẹ?" Trong phòng bếp có vài con cá đấy, con đi nấu đi, không phải Tiểu Nhu thích ăn canh cá cay sao?"

Con trai ngốc IQ thì cao, vậy mà EQ lại thấp không chịu được. Thời gian nó với Dĩ Nhu ở cùng còn thiếu hay sao? Cũng vẫn là không có tiến triển gì! Nếu gặp cha mẹ rồi, tất nhiên bà sẽ phát huy đầy đủ ưu thế của cha mẹ này. Đứa bé Tiểu Nhu từ nhỏ đã không có cha mẹ thương yêu, gia đình ấm áp sẽ khiến con bé muốn ở cùng.

Khúc Mịch nghe nói đi nấu canh cá cay Dĩ Nhu thích ăn, liền ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.

Mẹ Khúc nhìn thấy, cười nói với Dĩ Nhu: " Con đừng thấy Khúc Mịch bộ dạng lạnh lùng, thật ra sẽ không biết cùng người khác ở chung. Nó giống như ba nó, là một người đàn ông biết yêu thương vợ mình, chỉ là ít biết nói lời ngon tiếng ngọt. Nhưng mà đàn ông như vậy cũng có ích, đối với người phụ nữ khác cũng không thèm liếc lấy một cái."

Có yêu thương vợ hay không Dĩ Nhu không biết, nhưng thật sự là đối với con gái rất lãnh khốc. Cô có nghe nói Vương Tịnh bị anh nhốt trên xe gần một giờ, những cô gái trong cục cảnh sát, không ai dám đến gần anh.

"Thực ra tính tình của nó bây giờ hoàn toàn là do dì và ba nó gây ra." Mẹ Khúc thở dài một tiếng, " Khi đó dì và ba nó đều bận công tác, đối với Khúc Mịch cũng không để ý. Nó cũng có thể hiểu, ngồi đọc một quyển sách cũng rất lâu, không khóc không nháo. Thời gian trôi qua, nó liền trở thành một người như bậy giờ. Dì thấy con cái nhà người ta thân thiết với ba mẹ, thậm chí là làm nũng, trong lòng vô cùng hâm mộ, đồng thời cũng tự trách. Hiện tại dì đã hiểu được, nhưng nó cũng đã lớn, không bao giờ.....có thể làm nũng ỷ lại mẹ giống như đứa nhỏ. Thời điểm ấy không quý trọng, bây giờ cũng không thể trở về được!"

Dĩ Nhu thấy vẻ mặt bà cô đơn, liền nói: " Dì, thật ra cũng không cần nghĩ bi quan như người vừa nói. Ít nhất hai người đều khỏe mạnh, về sau có cơ hội có thể cùng nhau. Con khát vọng hơi ấm gia đình, khát vọng ba mẹ có thể ở cạnh mình, chẳng sợ bọn họ không thèm nhìn con, chỉ cần con biết họ còn sống trên đời này, trong lòng cũng sẽ vui. Chỉ tiếc....."

"Được rồi, không nói nữa." Mẹ Khúc vội vàng ngắt lời cô, " Đều tại dì, không việc gì lại khiến con nhớ tới chuyện thương tâm này. Về sau con cứ coi nơi này trở thành nhà của con, coi dì với chú thành cha mẹ con! Nếu Khúc Mịch dám khi dễ con, liền nói cho dì biết, để dì xử lý nó!"

Sau khi gặp mặt Dĩ Nhu, mẹ Khúc có nghe con trai nói về việc nhà họ Tằng. Bà đối với Dĩ Nhu lại càng yêu thương, nghĩ đến việc Dĩ Nhu phải chịu tổn thương như vậy, nhịn không được đau lòng.

"Vâng." Dĩ Nhu nghe thấy vậy, cảm thấy một dòng nước ấm chảy trong lòng. Mắt cô nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

Trong phòng bếp, Khúc Mịch đang cố gắng làm cá. Anh là lần đầu tiên làm cái này, chân tay vụng về chưa quen.

Ba Khúc đứng ở trước cửa xem náo nhiệt, " Con trai, phát triển đến giai đoạn nào rồi?"

Khúc Mịch vừa mới bỏ được cái bong bóng cá ra, tiếp theo đó bỏ ra ruột cá, nghe thấy ba mình hỏi liền " Vâng" một tiếng.

" Không phải là con chưa tỏ tình đấy chứ?" Ba Khúc giật mình hiển nhiên giọng điệu có chút khoa trương, vừa thấy chính là cố ý đùa con trai mình.

"Vâng." Khúc Mịch đem bong bóng cá và ruột đã xử lý lấy hết ra, vứt vào trong túi rác buộc kín, tránh cho mùi tanh bay ra.

Nếu không phải Dĩ Nhu thích ăn, anh sẽ không bao giờ làm cái này.

"Chà chà. Cô gái tốt như vậy khẳng định có không ít người nhớ thương, nếu xuống tay chậm, cẩn thận bị người ta giành mất a." Ba Khúc lắc lắc đầu nói, " Yêu đương chính là một môn học, bằng cấp không quan trọng, quan trọng là cần phải có tài trí hơn người. Nhớ tới năm đó, ba thấy mẹ con lần đầu đã hấp dẫn được bà ấy, không bao lâu sau đã thu phục được bà ấy ở bên người!"

"Ba, ba có tuyệt chiêu gì mau dạy con!" Khúc Mịch nghe thấy thế mắt sáng lên.

" Chỉ cần mị lực của ba là đủ rồi!"

"Được rồi." Khúc Mịch nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của ba già nhà mình thì nói, " Dù sao nếu không phải là Dĩ Nhu con sẽ không kết hôn, con sẽ chờ đợi cô ấy. Mười năm hay tám năm cũng được, cùng lắm nếu cô ấy kết hôn với người khác rồi thì con sẽ đợi cô ấy ly hôn, không thì sẽ đợi đến lúc chồng cô ấy chết cũng được."

"Tiểu tử thối, con dám uy hiếp cả ba mình!" Ba Khúc đành đi vào, ghé tai anh nói nhỏ.

Huhuhu:( mình ngồi lục lại mới nhận ra edit nhưng chưa lưu lại chương 136, m.n thông cảm nha. Mai mình sẽ up 2 chương còn lại