Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 137: Trạc phá*




**Trạc phá: đâm thủng, khám phá, phá vỡ

Editor:Meoxuxu

Cả người Khúc Mịch áp sát đến, Dĩ Nhu tựa vào lưng ghế không có chỗ trốn. Chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc, cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở của anh, trước mắt là yết hầu chuyển động lên xuống.

"Anh....Anh muốn làm gì?" Dĩ Nhu cảm thấy toàn thân cứng ngắc, hô hấp dồn dập, trong đầu trống rỗng, bắt đầu nói lắp.

Anh không nói gì, tay bắt đầu sượt đến ----bả vai, thắt lưng cô.......Rồi đến dây an toàn.

"Cạch!" Một tiếng thanh thúy vang lên, cơ thể anh rời đi, "Ngồi xe phải thắt dây an toàn. Nếu không, em cho rằng tôi muốn làm gì?"

Ách, Dĩ Nhu thở phào một hơi, thế nhưng đối với câu hỏi của anh lại không biết trả lời thế nào. Cảm giác vừa nãy của mình thật kỳ quái, khẩn trương, sợ hãi, còn có một chút hưng phấn. Đến cuối cùng là mình đang mong chờ điều gì?

"Nghĩ gì vậy?" Khúc Mịch vừa lái xe vừa hỏi.

"A." Cô giật mình tỉnh lại, "Không có gì, tôi đang nhớ đến chú." Nhưng không phải lúc này, mà là lúc Khúc Mịch trong nhà ăn.

"Chờ vụ án này kết thúc, rồi đi Canada đi."

"Ừm." Dĩ Nhu cũng có ý định này.

Khúc Mịch nghe xong trong lòng đang sắp xếp hành trình, ước chừng có thể đi được khoảng nửa tháng, vậy cũng đủ rồi. Từ lúc đi làm anh chưa từng xin nghỉ, bây giờ đúng lúc có tác dụng.

Dĩ Nhu hiển nhiên không đem anh tính ở trong đó, càng không biết được ý nghĩ của anh.

Tới dưới lầu nhà Dĩ Nhu, Khúc Mịch tắt máy hỏi: "Không mời tôi lên uống chén nước sao? Tôi có chút khát."

Nếu khát nước đương nhiên không thể để anh về, Dĩ Nhu đành phải cùng anh đi lên nhà.

Đun một ấm trà, cô rót cho Khúc Mịch một chén.

Một chén đã uống thấy đáy, Khúc Mịch nhìn ra ngoài cửa sổ, trời quang mây tạnh, "Một chén nữa, được không?"

Anh ấy có vẻ rất khát, Dĩ Nhu lại rót cho anh một chén, thấy anh từng ngụm từng ngụm nhấp. Uống được nửa chén thì anh lại nhìn ra ngoài của sổ.

Dĩ Nhu thấy vậy nói: " Hôm nay buổi tối thời tiết rất tốt, có lẽ ngày mai sẽ nắng."

Khúc Mịch hừ một tiếng, buồn bực uống hết chén nước. Người ta thường nói "chủ không lưu khách trời lưu khách" (ý muốn nói ông trời giúp đỡ người) nhưng hôm nay ông trời cũng không giúp anh, xem chừng trời không thể nào đột nhiên đổ mưa được!

Anh chậm rì rì đứng dậy chào tạm biệt, lên xe đỗ ở dưới lầu, lái xe quanh một vòng, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đi qua.

Anh vội vàng phanh xe, quay lại dưới lầu nhà Dĩ Nhu.

Dương Thâm từ trên xe đi xuống, Khúc Mịch nhìn thấy anh đi vào trong khu nhà, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ tầng ba phía Đông, chần chờ một lát nhẫn nại không đi lên, móc ra một điếu thuốc để hút.

Dương Thâm đi thẳng lên tầng ba, ở cửa do dự một chút, cuối cùng dường như hạ quyết tâm rồi mới ấn chuông cửa.

Dĩ Nhu vừa mới tắm xong, nghe thấy chuông cửa có chút khó chịu, Khúc Mịch lại quên cái gì sao?

Bình thường cũng không có ai tới nhà cô, nhất là vào buổi tối.

"Anh lại làm sao....." Cô mở cửa, nhìn thấy Dương Thâm đứng đó đành nuốt lời định nói lại, " A, Đại sư huynh, tối như vậy sao anh lại đến đây?"

Lúc mà Dương Thâm đi đến thành phố Nam Giang và Bắc Hải, có một cô gái xinh đẹp thường xuyên đến cục cảnh sát tìm anh. Mọi người đều nói là anh đang yêu, đợt ấy Dĩ Nhu gặp chuyện không đi làm, cũng không có thời gian để hỏi anh một chút.

"Anh gọi điện, nhưng không thấy em nghe máy." Dương Thâm nghiêm túc nói, " Không nghe cũng không sao, anh nghĩ nên trực tiếp đến nói cho em thì hơn."

Chuyện gì mà trịnh trọng như vậy? Dĩ Nhu vội vàng mời anh vào nhà, đúng lúc còn có nước ấm, pha một ly trà cho anh. Dĩ Nhu nhìn điện thoại, thì ra không biết khi nào đụng phải nút tắt âm, phía trên còn có mấy cuộc gọi nhỡ của anh.

Anh cầm ly trà không nói gì, cúi đầu uống hai ngụm, sau đó mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dĩ Nhu nói: " Anh.....Phải kết hôn, đây là thiệp mời. Mùng sáu tháng sau, khách sạn quốc tế Bắc Hải, mười giờ, mời em đến chung vui." Vốn nghĩ rằng sẽ không nói nên lời, nhưng chỉ cần mở miệng, sau đó tự nhiên lại trôi chảy.

"A?" Dĩ Nhu ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc. Mới được bao lâu chứ, không phải quá nhanh đi. Thế nhưng cô cũng rất vui mừng, có vẻ như Đại sư huynh đã tìm được người mình thật lòng yêu, nhất kiến chung tình, đây là việc rất đáng vui mừng!

"Ba mẹ trong nhà vẫn luôn sốt ruột, dù sao sớm muộn gì cũng phải kết hôn sinh con, thuận theo tâm nguyện của bọn họ cũng tốt." Trên mặt Dương Thâm không có một chút nào vui mừng, lời anh nói cũng mang theo vẻ bình thản tùy tiện.

Việc này làm cho Dĩ Nhu chau mày, "Đại sư huynh......."

"Tiểu Nhu, em và Đội trưởng Khúc nhất định phải đến uống chén rượu mừng." Dương Thâm ngắt lời cô, trên mặt hiện lên nụ cười có vẻ miễn cưỡng.

"A, được thôi!" Lời này thế nào nghe có điểm không thích hợp, đồng nghiệp trong cục cảnh sát, anh ấy chỉ mời mỗi Khúc Mịch thôi sao?

"Đại sư huynh, nghe nói chị dâu rất xinh đẹp, chị ấy làm nghề gì thế?" Dĩ Nhu ngượng ngùng nếu cứ tiếp tục lo lắng cho hôn sự này, đành phải chuyển đề tài.

"Cô ấy đi làm ở cục dân chính, hình như làm quản lý thư từ gì đó."

Hình như? Ở chung hai ba tháng, ngay cả công việc cụ thể của nhau cũng không biết rõ, chuyện tình yêu này diễn ra thế nào được?

"Anh có ảnh của chị ấy trong điện thoại không?"

"Không có. À, có một tấm." Dương Thâm cầm máy tìm kiếm, lật tới lật lui nửa ngày mới đưa cho Dĩ Nhu xem.

Cô cầm lấy xem hình, dĩ nhiên là ảnh chụp áo cưới. Dương Thâm cũng có trong ảnh, xem ra ảnh là do nhiếp ảnh gia chụp.

Mỗi một cô gái mặc váy cưới đều xinh đẹp nhất. Nhưng các cô cũng chỉ nói phụ họa như vậy, hơn nữa hình ảnh lại xa, không nhìn được rõ ngũ quan của cô gái, chỉ cảm thấy rất xinh đẹp.

Nhưng trái lại sườn mặt của Dương Thâm ở bên cạnh rất rõ ràng, có thể thấy anh đang nhíu mày.

Không có ảnh một mình cô ấy sao? Dĩ Nhu trượt màn hình xuống để tìm, phát hiện được ảnh chụp của mình ở bên trong. Một thân quần áo quân sự, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt phơi nắng hơi hồng hồng.

"Ách, làm sao anh có bức ảnh này vậy?" Dĩ Nhu ngạc nhiên hỏi, " Đến em còn không có."

Đây là lúc vừa mới vào đại học, thời điểm huấn luyện quân sự mỗi người đều phải chụp một tấm ảnh. Sau đó cô đổi mấy tính lại cả đổi di động, đã sớm không biết đánh mất khi nào, không thể tưởng tượng nổi vậy mà trong điện thoại của Dương Thâm lại có.

"A. Anh chưa từng đổi di động, hơn nữa chưa bao giờ xóa ảnh đi." Dương Thâm vội vàng cầm lấy điện thoại, cúi đầu, vừa ấn thoát vừa nói.

Ách, anh thật đúng là một người hoài cổ, đến di động từ hồi đại học bây giờ vẫn dùng.

"Cũng muộn rồi, anh về đây." Dương Thâm đứng lên, " Đúng rồi, trường học của chúng ta đang tuyển giảng viên, hy vọng anh sẽ về nhận chức, anh đã đồng ý rồi. Hai năm nay công tác cũng có chỗ quen biết, anh nghĩ sẽ trở về."

Trở về? Dĩ Nhu mới đầu hơi sửng sốt, lập tức lại thoải mái. Vốn dĩ nghề nghiệp của Dương Thâm là giảng viên, chính là cô nhờ vả nên anh mới đến giúp đỡ. Án mạng kia cũng kết thúc lâu như vậy, hẳn là anh cũng nên trở về.

"Đại sư huynh, thật sự cảm ơn anh. Nhiều năm qua, cho tới bây giờ anh vẫn luôn chăm sóc em, đối với em vô cùng tốt." Dĩ Nhu thật lòng nói, " Anh đến Nam Giang lâu như vậy, em vẫn luôn nói sẽ mời anh tới ăn cơm, nhưng cuối vẫn chưa có dịp."

"Anh hiểu được tâm ý của em là được rồi. Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, không cần một bữa cơm đâu! Nhưng mà coi như em nợ anh đi, lúc nào anh nghĩ đến sẽ gọi em." Rốt cục trong mắt Dương Thâm hiện lên ý cười.

Nam Giang và thành phố Bắc Hải liền nhau, muốn gặp mặt cũng không phải việc khó, nhưng tại sao trước mắt lại thấy thương cảm giống như ly biệt chứ?

Cô nhìn theo bóng dáng cô đơn của Dương Thâm, trong lòng có chút không dễ chịu, đi đến cửa sổ nhìn xuống.

Ơ? Tại sao Khúc Mịch vẫn còn chưa đi? Dĩ Nhu không khỏi nhíu mày.

Người cũng đang nhíu mày bây giờ là Khúc Mịch, nếu Dương Thâm không đi xuống, anh nhất định sẽ đi lên gõ cửa.

Hai người đàn ông mặt đối mặt, ánh mắt đã giao chiến trước mấy hiệp.

"Đội trưởng Khúc, tháng sau tôi kết hôn, thiệp mời đã đưa cho Tiểu Nhu, mời hai người cùng tham gia." Dương Thâm nhận thua, ở trước mặt Khúc Mịch cho tới bây giờ anh chưa bao giờ là người thắng cuộc.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Khúc Mịch mới dần dần dãn ra, khóe miệng cũng mỉm cười.

"Vậy chúc mừng!" Khúc Mịch mở miệng nói.

Trên mặt Dương Thâm không có vẻ vướng mắc nữa, mà là trịnh trọng nói: " Đội trưởng Khúc, tôi nghĩ đây là lần cuối cùng tôi nói với anh. Tiểu Nhu là một cô gái đơn thuần không rành sự đời, trên mặt tình cảm không dễ dàng chấp nhận, một khi đã chấp nhận sẽ giao cả trái tim cô ấy cho anh.

Bởi vì cô ấy đã phải chịu qua tổn thương, cho nên trong tiềm thức vẫn rất đề phòng, anh đã xông vào mang cô ấy đi, đừng bỏ mặc cô ấy trong cái thế giới tàn nhẫn này. Như vậy sẽ khiến cô ấy tổn thương nặng nề, thậm chí là thương tích đầy mình! Nếu tôi biết được anh dám làm tổn thương cô ấy, tôi có chết cũng sẽ không để yên cho anh đâu!"

"Giáo sư Dương, anh sắp thành chồng của người khác rồi." Khúc Mịch dường như rất có thiện ý nhắc nhở, " Hiện tại anh hẳn là nên quan tâm đến người phụ nữ của mình! Về phần Tiểu Nhu-----tôi sẽ chịu trách nhiệm!"

"Đội trưởng Khúc, anh có thể thề với tôi trên tư cách một người đàn ông không!" Anh ta nói tiếp.

" Tôi yêu Tiểu Nhu, muốn cùng cô ấy sống đến đầu bạc răng long, bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy, chăm sóc cô ấy..........Nhưng việc này thì liên quan gì đến anh? Tôi dựa vào đâu mà phải cam đoan với anh? Anh là gì của Tiểu Nhu?" Giọng nói Khúc Mịch mang theo vẻ khinh thường.

"Tôi........" Anh ta mở miệng nhưng ngừng lại, ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm hướng cửa, "Tôi là Đại sư huynh của Tiểu Nhu, vẫn luôn là thế!"

Khúc Mịch theo ánh mắt của anh nhìn sang, chỉ nhìn thấy Dĩ Nhu đứng cách đó không xa, sắc mặt không hề tốt.

"Đại sư huynh, em có chút chuyện muốn nói với Đội trưởng Khúc." Dương Thâm gật đầu rời đi, chỉ còn lại Dĩ Nhu và Khúc Mịch đứng đó.

"Trong khoảng thời gian này cảm ơn Đội trưởng Khúc đã chăm sóc, tôi cho rằng chúng ta là bạn bè, hơn nữa vẫn luôn là bạn bè tốt!" Dĩ Nhu vội vã nói.

Mới vừa rồi cô nghe thấy được lời Khúc Mịch nói, một chữ cũng không thiếu. Cô cảm thấy lòng mình cuộn trào mãnh liệt, nhưng tuyệt đối không phải là vui mừng, mà là một tia sợ hãi.

Từ trước tới nay, cô ở trong tòa thành mình tự xây nên, cảm thấy an toàn, kiên định. Bây giờ cô đi ra, thầm nghĩ muốn một mình từ từ thích ứng. Cô không nghĩ tới trong cuộc sống của mình sẽ xuất hiện thêm một người nào, hoặc là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

Đối với lời thổ lộ của Khúc Mịch, có có loại cảm giác xúc động muốn chạy trốn!

"Bạn bè?" Khúc Mịch bị cô phát hiện, cũng không định giấu diếm, dù sao cũng có ngày phải nói ra.

"Bạn bè bình thường?" Khúc Mịch nhướng mày, " Có người bạn nào cũng sẽ mời em ăn cơm, đi xem phim không? Có người bạn nào sẽ chấp nhận ngủ cùng với em trên một chiếc giường không? Người bạn nào lại đặc biệt trịnh trọng sắp xếp để em đi gặp cha mẹ anh ta không? Người bạn nào sẽ hết lòng hết dạ suy nghĩ muốn đến gần em sao? Loại bạn nào sẽ bởi vì em mà trái tim rung động, khi em vui sướng sẽ vui sướng, khi em buồn phiền mà buồn phiền theo sao?"

Lời nói của anh khiến Dĩ Nhu nhớ tới hết thảy chuyện đã qua, từ từ nhận ra, trong lúc đó đúng là bọn họ đã có những hành động vượt quá giới hạn bạn bè. Mà khi nghĩ lại Dĩ Nhu cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, tại sao bây giờ khi nghe Khúc Mịch nói, trong lòng lại không thấy dễ chịu tí nào?

"Có lẽ chúng ta đã đi quá giới hạn bạn bè một chút, thế nhưng tôi vẫn luôn coi anh là bạn bè!" Dĩ Nhu nhấn mạnh, " Tôi cho rằng chúng ta ở cùng một chỗ là để trị liệu, xem phim cũng là như vậy. Tuy rằng tôi chưa từng yêu đương, nhưng cũng nhìn thấy qua người khác. Nắm tay, hôn môi, thậm chí là trên giường, đều không có điểm nào giống chúng ta. Cho nên, tôi cảm thấy chúng ta vẫn luôn là bạn bè."

Anh cau mày, nhớ tới ba mình nói qua, theo đuổi con gái nhà người ta lâu như vậy, ngay cả nắm tay cũng chưa có, khó trách bây giờ khi người ta nói lại á khẩu không trả lời được.

Nếu lúc tối xem phim thừa dịp ánh sáng mờ ảo nắm tay cô ấy; nếu mà lúc thắt dây an toàn hôn cô, nếu........

Đáng tiếc, cuộc sống không có nếu như! Lần đầu tiên trong cuộc đời Khúc Mịch cảm nhận được tư vị hối hận.

"Nếu bây giờ tôi hôn em, em sẽ thừa nhận chúng ta là người yêu?" Khúc Mịch nhìn chằm chằm môi cô nói.

Dĩ Nhu nghe thấy sợ tới mức lùi ra phía sau mấy bước, ánh mắt đề phòng nhìn anh.

Anh bước tới gần, Dĩ Nhu xoay người, nhanh như chớp chạy đi. Đây là tình huống gì? Anh chẳng qua chỉ muốn đến gần một chút để nói chuyện, thế mà cô thật sự đem anh trở thành sắc lang!

Có đuổi theo thì cũng không vào được nhà, Khúc Mịch biết tính tình của Dĩ Nhu, chỉ có thể chờ ngày mai gặp mặt. Thế nhưng nhìn qua phản ứng của Dĩ Nhu, kết quả cũng không lạc quan cho lắm.

Khúc Mịch cúi đầu trở về, cũng may ba mẹ đều đã đi ngủ, không ai phát hiện được cảm xúc dị thường của anh.

Đêm nay, Khúc Mịch và Dĩ Nhu đều mất ngủ. Nhất là Dĩ Nhu, trằn trọc đến tận khi trời sáng. Vừa mới nhắm mắt vào, đã nhìn thấy Khúc Mịch hiện lên trước mặt đòi hôn, lập tức tỉnh dậy.

Buổi sáng ngày hôm sau, Dĩ Nhu mang đôi mắt gấu trúc đi làm, trong lòng cô vẫn không yên, không biết nếu gặp được Khúc Mịch nên phản ứng như thế nào.

Cũng may một ngày không chạm mặt, thời điểm sắp tới giờ tan tầm Dĩ Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô đi xuống dưới lầu, thấy Lưu Tuấn vội vã chạy ra bên ngoài.

"Có chuyện gì à? Đội cảnh sát các anh nhiều việc lắm sao?" Cô nhịn không được hỏi.

"Vâng." Lưu Tuấn vẻ mặt hưng phấn, "Có phát hiện lớn! Năm đó, vợ Kim Hâm thế mà lại sinh đôi, chúng tôi đã tìm được con dâu của bà đỡ năm đó. Bà ấy nói khi mẹ chồng còn sống có nói qua chuyện này, bà ấy nhớ rất rõ. Đội trưởng Khúc đã đi qua xem, tôi cũng muốn sang xem thử."

Hóa ra Kim Chí Thành thật sự có anh em song sinh, Dĩ Nhu nghe xong sửng sốt, chần chừ hỏi muốn đi xem. Cô muốn đích thân đi nhìn một cái, xem người đàn ông có nốt ruồi đỏ trên tay trái kia, có phải là hắn hay không!